Vay nóng Tima

Truyện:Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh - Chương 082

Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
Trọn bộ 112 chương
Chương 082
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Edit: Cửu Trùng Cát

Cố Ninh trở về phòng mình, nhanh tay dọn dẹp đồ đạc cá nhân, hiện tại bị Bạch Thần Dục bám dính như vậy, ở lại đoàn phim này cũng chẳng học được cái gì, nhân cách của cô không thể hòa hợp được với chỗ này, làm sao cũng không được tự nhiên.

Nếu nói có chỗ nào tốt, thì là bởi vì nghe được không ít lời nịnh hót và khích lệ của mỹ nhân, vì vậy cô trở nên tự tin nhiều hơn, phải không? Không biết đây có được tính là chỗ tốt hay không...???

Đây coi như trong cái khổ có cái vui đi, Cố Ninh ở trong lòng cười khổ, tình huống như vậy, cũng chỉ có thể nghĩ theo hướng có lợi mà thôi...

Trần Triển biết Cố Ninh muốn rời khỏi đoàn phim, hết sức ngoài ý muốn:

- "Cậu không cần phải đi, không nên vì hai kẻ thần kinh không bình thường kia mà phải nhượng bộ như vậy."

- "Không phải là mình nhượng bộ đâu, do mình không muốn can dự vào trò chơi tình ái giữa bọn họ thôi, mình cũng không muốn nhìn thấy phản ứng của bọn họ." Cố Ninh chớp chớp mắt.

Trần Triển cái hiểu cái không, cuối cùng vẫn gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng quyết định của Cố Ninh.

Cố Ninh quyết định ngày mai sẽ rời khỏi đoàn phim, trước khi cô đi, ngoại trừ Trần Triển, cô chỉ đến chào tạm biệt đạo diễn, ngoài ra không nói cho ai biết cả.

Tuần trước, lúc Trần Thạc trở về. Nhìn thấy Bạch Thần Dục cũng rất thập phần ngoài ý muốn, ông theo nghề đã lâu như vậy, chưa từng thấy qua nhà đầu tư nào lại đích thân tới giám sát, lai lịch của đối phương còn lớn như vậy, thật sự là quá quái dị đi, một người bận bộn như vậy tự nhiên lại đến ở chung với đoàn phim. Về phía nhà đầu tư cho bộ phim này, đại đa số cổ phần là của Bạch thị bỏ ra. Sau này thông qua đủ loại dấu hiệu, ông mới biết được, thì ra nguyên nhân sâu xa ở trong đó không đơn giản chỉ vì đầu tư thực hiện quảng cáo, làm cho ông thập phần kinh ngạc là, Bạch Thần Dục đối với diễn viên của đoàn phim hoàn toàn vô cảm, mục tiêu của hắn thế nhưng lại là cô bé thực tập sinh - Cố Ninh.

Trần Thạc cũng rất tức giận, chung quy Cố Ninh vẫn chỉ là sinh viên non nớt, quan trọng nhất là, bản nhân Cố Ninh đã vô tình với Bạch Thần Dục, Bạch Thần Dục làm như vậy, không thể không nói là thập phần ngang ngược, thủ đoạn cường thế, nhưng đó cũng phù hợp với tác phong trên thương trường của Bạch Thần Dục. Trần Thạc ở trong lòng thở dài, người đàn ông họ Bạch này, nếu không thể trêu vào cũng chỉ có thể né, cho nên lúc này Cố Ninh nói muốn rời khỏi đoàn phim, ông cũng thập phần thông cảm. Bạch Thần Dục là đại diện cho bên nhà đầu tư, ông không thể đắc tội với người này, nếu đem quan hệ giữa hai bên cứng đối cứng, xé rách mặt nhau ra, không khác gì là lấy trứng chọi đá, cả ông và Cố Ninh đều chẳng có lợi gì. Cố Ninh lựa chọn rời đi, ngược lại là phương pháp giải quyết đơn giản nhất.

Trần Thạc biết Cố Ninh muốn đi, ngược lại có thể buông lỏng tâm tình.

Đối với Cố Ninh, Trần Thạc có ấn tượng rất tốt, đối phương lại là bạn tốt của con gái nhà mình, quan trọng nhất là, Cố Ninh đối với Bạch Thần Dục - một kẻ có tiền có thế như vậy, một chút cũng bất vi sở động, bảo trì bản tâm, quả thật không giống như những cô gái khác sống trong ngành giải trí, chỉ một điểm như vậy, khiến cho ông cũng muốn bảo vệ Cố Ninh.

Trần Thạc thở dài:

- "Vậy được rồi, đi cũng tốt, nếu về sau cháu còn muốn đến tham gia đoàn phim, lúc nào đoàn phim của bác cũng hoan nghênh cháu."

Cố Ninh gật gật đầu:

- "Cháu biết, cám ơn bác Trần đã chăm sóc cháu trong khoảng thời gian qua."

Trần Thạc nghĩ đi nghĩ lại một lát rồi nói:

- "Cháu cũng đừng lo lắng quá, tính cách của Bạch tiên sinh tuy có đôi chút bá đạo, nhưng vẫn chưa đến mức là kẻ tiểu nhân, nếu cháu không đồng ý, cậu ta cũng sẽ không miễn cưỡng cháu đâu."

- "Vâng."

Cố Ninh từ chỗ Trần Thạch đi ra, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cố Ninh mang theo balô, nhẹ tay nhẹ chân rón rén rời đi, không làm kinh động đến ai. Cô căn dặn xe tới đón mình đứng ở cửa thôn chờ, không thể trêu vào, cô còn không thể tránh được sao? Bạch Thần Dục, nếu anh muốn trải nghiệm cuộc sống, thì một mình anh hảo hảo mà trải nghiệm đi.

Cố Ninh không ngồi máy bay, mà mua vé của chuyến xe lửa gần nhất, lúc này là giữa hè, phong cảnh bên ngoài xe lửa rất đẹp, một chút cũng không cảm thấy thiếu vắng, đến Côn Minh thì Cố Ninh xuống xe lửa, lúc này mới đáp máy bay, bay trở về thành phố Z. Xuống máy bay, đã hơn mười hai giờ đêm, chuyến hành trình này, liên tục suốt 18 tiếng đồng hồ, Cố Ninh trực tiếp bắt taxi trở về nhà, chờ đến lúc cô xuống xe, nhìn đồng hồ thì đã là 2 giờ sáng, các hộ gia đình trong tiểu khu đều tối đen, lúc này, đại đa số người đều tiến vào mộng đẹp.

Cố Ninh đeo balô bước lên lầu, đèn cảm ứng một tầng rồi lại một tầng sáng lên, đuổi đi bóng tối, cô rón rén mở cửa, sau đó buông balô xuống, vào phòng ngủ lấy một bộ quần áo sạch rồi trực tiếp đi vào nhà tắm.

Nước ấm xua tan mỏi mệt, Cố Ninh từ nhà tắm bước ra, ngoài ý muốn nhìn thấy Thẩm Lan đang ngồi trên ghế sô pha, cô sửng sốt.

Thẩm Lan thấy Cố Ninh từ phòng tắm đi ra, từ trên sô pha đứng lên, nói:

- "Ninh Ninh, con về lúc nào vậy? Sao không báo cho mẹ biết trước một tiếng, vừa rồi mẹ mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng động ở ngoài, còn tưởng rằng có kẻ trộm đột nhập vào nhà, làm mẹ hết cả hồn, lập tức chạy ra ngoài xem sao. Mẹ bật đèn, nghe thấy có tiếng nước chảy trong nhà tắm, lại thấy balô trên sô pha mới biết là con về, con đó, sao vào nhà mà đèn phòng khách cũng không chịu mở thế hả?

- "Không phải tại con sợ sẽ đánh thức mẹ sao? Con cũng là nhất thời mới quyết định trở về."

Cố Ninh kéo bả vai Thẩm Lan, hai người cùng ngồi xuống trên sô pha.

- "Trễ như vậy, lần sau đừng về muộn thế nữa, bằng không không an toàn đâu." Thẩm Lan nghĩ đi nghĩ lại rồi dặn dò.

- "Dạ biết."

- "Đúng rồi, Ninh Ninh, con có đói bụng không? Có muốn mẹ nấu một bát mì cho con hay không? Con nhìn con xem, đứa nhỏ này, trở về cũng không nói một tiếng, trong nhà không có cái gì để ăn cả, nếu con báo cho mẹ biết trước, mẹ cũng có thể chuẩn bị một chút." Thẩm Lan lại không nhịn được mà tiếp tục oán thầm.

- "Chuẩn bị gì mà chuẩn bị a, mẹ không cần chuẩn bị gì cả đâu, con không đói bụng mà mẹ, được rồi, ngày mai hai mẹ con mình sẽ cùng đi mua nhé! Thời gian không còn sớm nữa, mẹ đi ngủ đi, con cũng mệt rồi."

- "Vậy được rồi, con đi ngủ sớm một chút đi, mẹ pha cho con một ly sữa, như vậy sẽ ngủ ngon hơn." Thẩm Lan đứng lên, đi vào phòng bếp.

Cố Ninh uống sữa xong, đưa cái ly không cho Thẩm Lan, nói:

- "Oa... con uống hết rồi. Mẹ đi ngủ đi, chúc mẹ ngủ ngon."

Cố Ninh kéo thân thể mệt mỏi ngã xuống giường, nhắm hai mắt lại, lập tức chìm vào giấc ngủ, một đêm ngon giấc vô cùng.

Áng sáng mặt trời chiếu vào phòng, chiếu đến trên giường ngủ, Cố Ninh mở mắt, cầm đồng hồ để bàn nhìn tới nhìn lui, tuy rằng ngoài cửa sổ nắng đã lên cao rồi, nhưng vẫn chưa tới tám giờ, cô từ trên giường ngồi dậy, có lẽ ngày hôm qua quá mỏi mệt, đột nhiên được thả lỏng, cho nên cô ngủ quên mất. Lúc còn ở đoàn phim, không sai biệt lắm chỉ mới hơn năm giờ mọi người đã rời giường.

Cố Ninh thay quần áo ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Lan đã làm xong bữa sáng, đầy cả một bàn, Cố Ninh nhìn đi nhìn lại, nếu như dựa theo sức ăn của cô mà nói, mấy thứ này cô có thể ăn trong vòng một tuần...

Bất quá cô cũng không thấy ngoài ý muốn, đây chính là tác phong của mẹ yêu nhà mình, Thẩm Lan vẫn luôn muốn nuôi Cố Ninh thành ra trắng tròn mập mạp, đem việc "chung thân đại sự" của ái nữ ra làm mục tiêu phấn đấu đầu tiên.

Cố Ninh ăn xong bữa sáng, thỏa mãn sờ sờ bụng, rất lâu chưa được ăn một bữa ăn vừa ngon vừa hợp ý như vậy.

Thẩm Lan dọn thức ăn thừa bỏ vào tủ lạnh, nói:

- "Đi thôi, thừa dịp bây giờ trời vẫn còn chưa nóng lắm, chúng ta ra bên ngoài mua đồ đi, trong nhà thứ gì cũng đều không có."

Cố Ninh không ở nhà, Trương Giai Giai lại đến chỗ của cha Trương và mẹ Trương, trong nhà chỉ còn lại có một mình, Thẩm Lan cũng không thường xuyên ở nhà ăn cơm, nếu có ở nhà ăn, cũng chỉ đơn giản làm một hai món ăn mà thôi. Hiện tại đang là tháng 3; tuy rằng chưa đến giữa trưa, nhưng không khí đã làm cho người ta cảm thấy oi bức, mà trong xe, thì hoàn toàn là một thế giới khác, khí lạnh lượn lờ, hết sức thoải mái. Thẩm Lan đưa mắt quan sát đánh giá con gái yêu đang ngồi bên cạnh, cười hỏi,

- "Ninh Ninh, lần này con đi Vân Nam chơi có vui không? Cảm thấy thế nào?"

- "Rất tốt, người đoàn phim đều rất tốt, con đã học được rất nhiều thứ, duy nhất không tốt chính là ở đó ánh nắng gay gắt vô cùng lợi hại nha."

- "Ừ, mẹ thấy được, nhìn con kìa, mới đi hơn nửa tháng, cả người đều đen đi một vòng, còn gầy hơn nữa, đã nhanh không còn hình người nữa rồi."

"..." Hẳn là không có nghiêm trọng giống như mẹ nói vậy đâu a!

Hai người xuống xe, Cố Ninh chuẩn bị trực tiếp đi lầu một siêu thị, lại bị Thẩm Lan kéo lại:

- "Ninh Ninh, trước tiên chúng ta đừng vội đi siêu thị, mẹ con mình lên lầu xem quần áo một chút nhé!"

- "Mẹ, mẹ muốn mua quần áo à?"

- "Không phải, là mua quần áo cho con, con nhìn con xem, ăn mặc giống hệt như con trai vậy đó!" Sau khi Thẩm Lan liếc mắt quan sát Cố Ninh, cho ra một kết luận như vậy.

Hôm nay Cố Ninh mặc một chiếc áo thun rộng rãi, còn quần thì là dạng quần lao động, cũng rộng rãi thoải mái như vậy, lại thêm mái tóc đã được cắt ngắn tỉa mỏng, từ phía sau nhìn lại, giống hệt một nam thanh niên.

Cố Ninh theo tầm mắt của Thẩm Lan, tự bản thân quan sát một chút, cô cảm thấy tốt mà:

- "Con cảm thấy con rất tốt nha."

Lúc này, có hai người chuẩn bị lướt qua chỗ Cố Ninh, đứa bé gái chạy ở đằng trước, mất thăng bằng trong thoáng chốc, thân thể nghiêng về phía trước, Cố Ninh nhanh tay nhanh mắt đỡ đứa bé này đứng lên một phen.

- "Khiêu Khiêu!" Đi ở phía sau là cha của đứa trẻ, sốt ruột gọi ra tên nó, lúc ông không thấy con gái nhỏ đi ở gần mình, vội vàng bước nhanh đến phía trước, nhìn tới nhìn lui thấy con mình không có việc gì, lúc này mới bế nó lên, cười nói với Cố Ninh:

- "Cám ơn cháu a."

- "Không có gì." Cố Ninh nhìn đứa bé gái đáng yêu trong ngực người đàn ông nọ, cười nói tiếp: "Lần sau cẩn thận một chút thì tốt rồi."

- "Được." Người đàn ông lại cúi thấp đầu xuống, nói với con gái trong ngực mình:

- "Khiêu Khiêu, có phải con quên nói gì rồi không?"

- "Anh ơi, cám ơn anh! Anh thật là đẹp trai nha, cha của em cũng đẹp trai lắm!"

Khóe miệng của Cố Ninh co rút, cô cảm thấy hai đầu gối mình run lên giống như bị tên bắn trúng.

Người đàn ông nọ nghi hoặc nhìn thoáng qua Cố Ninh, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:

- "Đây không phải là anh mà là chị..., ủa, phải không?"

Cố Ninh cảm thấy đến ngực của mình cũng bị trúng tên luôn!

Chờ đến khi hai cha con nhà nọ đi xa, Thẩm Lan mới ngưng được ý cười:

- "Mẹ đã nói mà, quả thật con nên hảo hảo trang điểm lại một chút, đi thôi, mẹ sẽ mua cho con 2 chiếc váy."

Cố Ninh bất đắc dĩ đuổi theo bước chân của Thẩm Lan.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)