Vay nóng Tima

Truyện:Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh - Chương 079

Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
Trọn bộ 112 chương
Chương 079
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Edit: Cửu Trùng Cát

Hai người chính thức nhận lời tham gia đoàn phim, ngày hôm sau sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc. Cố Ninh và Trần Triển trực tiếp ngồi máy bay đến Vân Nam.

Lần này hai người không tham gia vào tổ biên kịch, mà đến làm trợ lý đạo diễn, Trần Thạc cầm tay dạy cho hai người rất nhiều thứ, ánh nắng ở Vân Nam đặc biệt lợi hại, bất quá mới chỉ hai tuần, cả người Cố Ninh đều đen đi một vòng. Bối cảnh quay được quyết định ở Thanh Mạt, địa điểm quay là trong một tòa đại trạch, nội dung phim kể về ân oán tình thù của 3 thế hệ, đại đa số cảnh quay của bộ phim đều là ở đại trạch này, cho nên cả đoàn phim phải giằng co ở địa điểm quay trong suốt một tháng.

Đoàn phim không lớn, Bạch Thấm ngược lại đã chạm trán với Cố Ninh vài lần, Bạch Thấm cũng không chủ động gây khó dễ, trong lòng Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, cô nghĩ rằng không biết Bạch Thần Dục đã nói với Bạch Thấm những gì?

Giữa trưa hôm nay, đoàn phim nhận được thông tin, nói rằng ông chủ lớn đại diện cho bên đầu tư chiều nay sẽ đến thăm đoàn phim, đối phương là một người đàn ông phong độ, đẹp trai và vô cùng giàu có, chưa đến 30 tuổi, là em trai của nữ chính - diễn viên ngôi sao Bạch Thấm, rất nhiều diễn viên còn trẻ tuổi đã sớm nghe qua việc này, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, nhưng khi nhìn đến sắc mặt lạnh lùng của Bạch Thấm, ai cũng không dám chủ động tiến lên tìm hiểu tin tức. Bởi vì đại diện cho nhà đầu tư hôm nay đến đây, buổi chiều đoàn phim kết thúc công việc sớm hai tiếng đồng hồ, hai Phó đạo diễn đã đặt sẵn tiệc rượu, bọn họ là những người đứng đầu đại biểu cho cả một đoàn phim, đương nhiên cũng phải đi xã giao với bên đầu tư, dù sao đối phương cũng là kim chủ, không thể khinh thị người ta được.

Ngoại trừ hai Phó đạo diễn và bốn diễn viên chính phải tham gia, cơ hội như vậy, người khác đương nhiên cũng muốn có, mọi người đều đến tìm Phó đạo diễn để xin một cơ hội. Làm người ta kinh ngạc là, Phó đạo diễn quan sát cả một đám người, cuối cùng chỉ chỉ vào Cố Ninh đang mải mê sửa sang lại thứ gì đó:

- "Cố Ninh, em chuẩn bị một chút, đợt lát nữa cùng đi với bọn anh."

- "Em?" Cố Ninh mờ mịt ngẩng đầu lên.

Phó đạo diễn cười cười:

- "Sao đây? Cố Ninh, có phải quá vui mừng hay không? Nhanh đi thay quần áo đi, xe sắp đến rồi đó."

Kỳ thật, ngay cả gã cũng không hiểu cho lắm, vì sao bên đầu tư lại chỉ đích danh Cố Ninh đến chiêu đãi, gã xem xét cẩn thận đánh giá người trước mắt, lớn lên cũng không tệ lắm, ngũ quan thanh tú, ở trong đám người cũng xem như là một mỹ nữ, nhưng nếu so sánh với đại đa số mỹ nhân trong giới giải trí, thật sự cô bé này không thể tính là xinh đẹp được, hơn nữa, có thể nói là chẳng có gì đặc biệt. Phó đạo diễn yên lặng ở trong lòng nói thầm, chẳng lẽ hiện tại mọi người đều đổi khẩu vị rồi sao? Không thích diễn viên chính mà ngược lại đi thích nhân viên công tác?

Cố Ninh gật gật đầu:

- "Vâng." Nói thật, tin tức này đối với cô mà nói, chỉ có kinh chứ không có hỉ!

Phó đạo diễn ngàn chọn vạn tuyển, thế nhưng chọn trúng Cố Ninh, điều này quả thật khiến một đám diễn viên tức chết, phải biết rằng cơ hội để tham gia một bữa tiệc quan trọng như vậy là rất khó có được, nếu có thể tìm được một chỗ dựa, trong tương lai sẽ phát triển rất nhanh trong giới giải trí! Đây là một trong những quy tắc ngầm mà ai hoạt động trong giới giải trí đều hiểu rõ, cho nên mọi người đều bất chấp mặt mũi, ai cũng muốn có cơ hội chen vào bữa tiệc này.

Mọi người đem tầm mắt bỏ vào người nhân viên công tác vừa mới bị gọi tên, trong lòng mọi người đều có cảm giác khác thường, có người bắt đầu cẩn thận quan sát mặt mũi Cố Ninh, chung quy đây cũng chỉ là cái vòng luẩn quẩn, nói trắng ra, đa số người hoạt động trong giới giải trí đều dựa vào mặt mũi mà kiếm bát cơm. Ai cũng không nói gì, nhưng tâm tư của mỗi người sớm đã trăm chuyển ngàn hồi, phỏng đoán cơ hội lần này tốt như vậy, Phó đạo diễn lại mang theo một nhân viên công tác tầm thường, trong đây hẳn là không có quan hệ đặc biệt gì chứ? Hay là có chỗ dựa hậu trường gì đó, hoặc là cùng với Phó đạo diễn có... quan hệ mờ ám?

Có vài người ở trong lòng âm thầm cân nhắc, vẻ ngoài của Cố Ninh quả thật không sai, nếu trang điểm một chút, ngược lại có thể dùng được trong giới giải trí...

Giới giải trí là thế giới của lục đục đấu tranh danh lợi, trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn Cố Ninh, cũng có chút không được bình thường. Đối mặt với sự đánh giá thiếu thiện chí đó, Cố Ninh giật mình tại chỗ.

Bạch Thấm đi tới trước mắt Cố Ninh, thần thái ngả ngớn nói:

- "Cô rất có năng lực đấy, trước kia là do tôi xem thường cô." Dừng một chút, ả hạ thấp giọng, dùng thanh âm trầm thấp chỉ có hai người nghe được nói vào tai Cố Ninh: "Chẳng qua, cô cũng đừng nên quá đắc ý, đừng tưởng rằng cô đã đạt được mục đích, trong cái vòng lẩn quẩn này, trèo càng cao thì té càng đau thôi, tôi sẽ chờ đến lúc cô té ngã."

Bạch Thấm lui ra một chút, cười nói tiếp:

- "Cố tiểu thư, nhớ trang điểm xinh đẹp một chút, dù sao chuyện này đối với cô mà nói cũng là cơ hội thật vất vả mới có được!"

Sau khi Bạch Thẩm bỏ đi, Cố Ninh nhíu nhíu mày, hành động vừa rồi của Bạch Thấm đã đẩy cô vào sự địch ý của mấy diễn viên khác trong đoàn phim. Trần Triển cầm đạo cụ từ bên trong đi ra, thấy không khí có phần ngột ngạt khác lạ, cô sửng sốt hỏi:

- "Sao mọi người lại tụ tập ở đây?" Cô lập tức đi tới bên cạnh Cố Ninh, nói: "Đi thôi, Ninh Ninh, hôm nay được nghỉ sớm 2 tiếng, chúng ta đi dạo đi."

- "Chỉ sợ không được rồi."

Cố Ninh thay quần áo xong, từ trong phòng đi ra.

Trần Triển từ trên ghế đứng lên, cô run run cầm chiếc váy ở trong tay, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ:

- "Mình thấy gã Vương Cường này chắc điên rồi, đầu óc của tên này hẳn là có bệnh!"

Vương Cường chính là vị Phó đạo diễn vừa chỉ đích danh Cố Ninh phải tham gia bữa tiệc chiêu đãi của đoàn phim, vừa rồi gã kêu trợ lý đến đưa một chiếc váy cho Cố Ninh, lúc ấy người ra mở cửa là Trần Triển, cô nhìn một cái hộp to được chuyển tới, mở ra nhìn tới nhìn lui chiếc váy. Trời ạ! Cái váy này vừa hở vai vừa lộ đùi, quả thực có thể so sánh với độ hở hang của Bạch Thấm nha!

Ánh mắt của Cố Ninh trở nên u ám:

- "Đi thôi."

Lúc Vương Cường nhìn thấy Cố Ninh đến, sửng sốt một lúc thì nhíu nhíu mày nói:

- "Sao em lại ăn mặc như vầy mà tới đây hả?"

Trần Triển nhướng nhướng mày, đáp trả:

- "Vậy anh nói thử xem chúng tôi phải mặc cái gì mới tới đây được? Anh đừng quá đáng, cha tôi có biết những chuyện anh làm không?"

Hiện tại Trần Thạc không có mặt ở đoàn phim, hai ngày trước ông đã ra nước ngoài tham dự Liên hoan phim của Hiệp hội điện ảnh giữa các nước trong khu vực, sau hai ngày nữa mới về được.

- "A nha, cô nãi nãi của tôi ơi, đừng mắng, không mặc thì không mặc, như vậy cũng rất tốt, có vẻ rất có tinh thần." Vương Cường vẫn rất sợ Tiểu bá vương Trần Triển này, dừng một chút, gã nói tiếp: "Nhanh lên xe đi, động tác của chúng ta phải nhanh lên, đừng để người ta chờ."

- "Cứ để cho bọn họ chờ." Ngoài miệng nói như vậy nhưng Trần Triển vẫn ngồi vào trong xe, cô quay lại nói chuyện với Cố Ninh: "Bọn mình ra phía sau ngồi sát cửa sổ đi, bên trong này không khí không được tốt."

Ở phía trước là chỗ ngồi của hai diễn viên khác, trong khoang xe nồng nặc mùi nước hoa, hai mùa nước hoa khác nhau trộn chung một chỗ, hương vị kia một chút cũng không dễ chịu. Địa điểm quay của đoàn phim cách thành phố khoảng 2 tiếng chạy xe, bây giờ đang lúc hoàng hôn, Cố Ninh nhìn từng dãy núi trùng trùng điệp điệp ngoài cửa kính xe, hơi hơi ngẩn người.

Trần Triển giảm thấp giọng nói xuống, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe nói:

- "Khi tới đây mình đã nói, cái tên họ Bạch kia không chừng sẽ ồn ào ra việc tệ hại gì đó, xem đi! Rất linh nghiệm nha."

Cố Ninh thu hồi tầm mắt, nghĩ đi nghĩ lại, nhưng rồi vẫn không nói gì.

- "Tên họ Bạch kia thế nhưng dám lợi dụng chức vụ gọi cậu đến chỗ tiệc rượu, nếu không phải cậu muốn đi, mình cũng lười đến đây." Dừng một chút, Trần Triển nói tiếp: "Ninh Ninh, cậu cứ yên tâm đi, có mình ở đó, nếu hắn ta dám giở trò gì, mình sẽ cho hắn nằm một chỗ không động đậy được luôn."

- "Cậu đó, bớt nghĩ lung tung đi, dù sao trong bữa tiệc cũng có nhiều người như vậy, Bạch Thần Dục lại là đại diện của nhà đầu tư."

Trần Triển ngẩn ra:

- "Chuyện này tự nhiên là mình biết chứ, trong lòng mình biết cân nhắc mà. Mình thấy hai chị em nhà họ Bạch kia đúng là hai tai họa lớn, bọn họ cứ thích đi phá hoại người khác là thế nào ấy nhỉ? Đúng là đồ sao chổi, mình quả thật không thể tiêu hóa nổi bọn họ, dù sao cũng chẳng phải chị em ruột, nếu như thoát khỏi mối quan hệ chị em nuôi này, bọn họ cũng có thể quang minh chính đại kết hôn đấy chứ! Không biết động não gì cả!"

"..."

Một lúc lâu sau, Cố Ninh mới nói:

- "Như vậy cũng tốt, mình có thể được thanh tịnh, mình cũng không muốn một lần nữa đứng giữa làm phép thử để cho bọn họ tôi luyện tình cảm đâu."

Đoàn phim đặt một bữa tiệc lớn tại một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, dù sao cũng là một địa điểm tương đối xa, cho dù đây là nhà hàng 4 sao tốt nhất trong thành phố. Sau khi tới nơi, Phó đạo diễn vẫn bận rộn gọi điện thoại, xác định đối phương đã đi đến đâu rồi. Rốt cuộc, Phó đạo diễn cũng buông di động trong tay xuống, nói với nhân viên phục vụ:

- "Có thể dọn thức ăn lên rồi đấy."

Người ngồi trong bàn tiệc bắt đầu rục rịch, nhóm nữ diễn viên bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình, bảo đảm bản thân phải ở trong trạng thái hoàn mỹ nhất.

Bạch Thần Dục dẫn đầu đoàn người, thần sắc của hắn lạnh lùng, cả người lộ ra hương vị của người đàn ông thành đạt, nhưng dáng vẻ lạnh nhạt xa cách làm cho người ta không dám tiếp cận. Chỉ dám đứng nhìn từ xa, đã cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Bạch Thần Dục không mở miệng, trợ lý của hắn bước đến kéo ghế ra, một giây khi hắn vừa tiến vào phòng, mọi người lập tức nhận ra người thanh niên này chính là vị "Bạch tiên sinh" trong truyền thuyết, mọi người có chút ngoài ý muốn, ngược lại hắn trẻ tuổi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, đương nhiên, cũng lợi hại hơn rất nhiều so với suy nghĩ của người khác.

Mọi người đều không khỏi căng thẳng thần kinh.

Trên người Bạch Thần Dục có một loại khí chất cao cao tại thượng, phảng phất trời sinh chính là người đứng ở vị trí cao để người khác chiêm ngưỡng, trên bàn tiệc mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh.

Sau khi Bạch Thần Dục ngồi xuống, cũng chưa mở miệng nói chuyện, trợ lý một bên vẫn còn cầm văn kiện báo cáo cho hắn một số việc cần lưu ý gần đây, khiến hai Phó đạo diễn có chút không biết phải làm sao, dù gì thì cũng không thể chen miệng vào được. Ngay cả một đám diễn viên đã quen với đủ loại trường hợp cũng trở nên khẩn trương, ai cũng không dám mở miệng dẫn đầu nói chuyện. Mười phút sau, Bạch Thần Dục mới kêu trợ lý ngừng lại:

- "Được rồi, dừng ở đây thôi." Lúc này mới đem tầm mắt quét ngang qua mọi người có mặt trên bàn tiệc.

Vương Cường rốt cuộc cũng miễn cưỡng nặn ra được một nụ cười, giơ ly rượu trước mặt lên nói:

- "Chúng tôi xin hoan nghênh Bạch tiên sinh!" Gặp quỷ, người thanh niên này rõ ràng tuổi tác còn nhỏ hơn so với gã, nhưng sao lại khiến cho người ta có loại cảm giác áp bách kỳ lạ như vậy a!

Sau khi Phó đạo diễn mở lời, lúc này một bàn người mới đem ly rượu giơ lên, miệng lục tục nói lời chúc mừng may mắn, nhưng cho dù thế nào nghe vào tai cũng có chút cứng ngắt không được tự nhiên.

Trong cái nhìn soi mói đến bất động thanh sắc của mọi người, rốt cuộc Bạch Thần Dục cũng cầm ly rượu trên bàn lên.

- "Cám ơn mọi người."

Mặc dù chỉ dùng âm điệu nhàn nhạt nói ra bốn chữ, nhưng cũng đủ để mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Vương Cường cười nói tiếp:

- "Bạch tiên sinh đi đường vất vả rồi, không biết ngài đã dùng qua bữa tối chưa? Điều kiện ở đây tuy kém hơn ở Bắc Kinh, nhưng so với đồ ăn trên máy bay dĩ nhiên là tốt hơn rất nhiều."

- "Vẫn chưa, vừa vặn tôi cũng có chút đói bụng."

Vương Cường nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có thể bình thường trở lại, trong lòng gã nghĩ, vị lãnh đạo bên cạnh này tuy hơi lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức khó hầu hạ, bất quá thấy ông chủ như vậy, cả một đám diễn viên lớn nhỏ chuẩn bị tiến lên lấy lòng, lúc này ai cũng không dám mở miệng nói một tiếng nào, một đám nữ diễn viên ăn mặc trang điểm kiều diễm ướt át, nhưng biểu tình trên mặt lại vặn vẹo đến mức không thoải mái. Sau khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên thì từ từ lui xuống, lúc này hai Phó đạo diễn lại một lần nữa rơi vào tình huống vô cùng khô cứng khi phải dẫn dắt nói chuyện phiếm, bọn họ thề rằng, chưa bao giờ bọn họ cảm thấy trò chuyện là một việc cực kỳ hao phí tâm huyết như vào giờ phút này. Trên mặt Bạch Thần Dục vẫn không có chút biểu cảm gì, tuy rằng hắn vẫn lắng nghe, lâu lâu cũng đáp lại vài câu cho có lệ. Lúc hắn hỏi lại một câu, phải qua một lúc lâu sau mới có một người khác trả lời. Bạch Thấm vẫn im lặng mỉm cười, lúc nhìn thấy thức ăn được dọn lên bàn, thấy thời cơ không sai biệt lắm, rốt cuộc ả mới mở miệng nói chuyện:

- "Thần Dục, món ăn ở đây chắc không hợp khẩu vị của cậu đâu. Nhưng mà món nấm này cũng không tệ, xem như thử cảm giác mới mẻ cũng không sai, còn nữa, cậu đừng giữ biểu cảm lạnh lùng như vậy, cứ cười nói bình thường đi, bằng không mọi người sẽ khẩn trương."

Ả muốn cho mọi người biết, vị trí của ả trong lòng Bạch Thần Dục là độc nhất vô nhị, người khác đối với Bạch Thần Dục sẽ e ngại và lo sợ, nhưng còn ả thì không như vậy. Trên bàn tiệc đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều hít thở thật chậm. Bạch Thần Dục cười cười:

- "Phải vậy không? Thì ra tôi khiến mọi người thấy không được tự nhiên ư?"

Bạch Thấm giương khóe miệng lên:

- "Thần Dục, trước kia tôi đã nói với cậu rồi, cậu phải cười nhiều hơn, bằng không người khác sẽ cảm thấy cậu rất nghiêm túc."

- "Ừ." Bạch Thần Dục thản nhiên lên tiếng đáp ứng, sau đó cúi đầu, vươn tay, mở phần chén đũa ở trước mặt mình, sau đó dùng nước nóng đựng trong ấm trà tráng qua chén đũa một lần.

Ngón tay của Bạch Thần Dục có khớp xương nhỏ và thon dài, làn da rất tốt, vừa nhìn thì biết đây là 10 ngón tay không dính nước mùa xuân, hắn làm những động tác như thế, giống như đang biểu diễn một tiết mục thưởng trà. Tiếng nước phát ra rất nhỏ, hấp dẫn tầm mắt mọi người hướng về phía này.

Sau khi tráng sơ chén đũa xong, Bạch Thần Dục với dáng vẻ tự nhiên đẩy phần chén đũa vừa tráng tới trước mặt Cố Ninh, cũng thuận tay lấy đi phần chén đũa của Cố Ninh về chỗ của hắn, sau đó lại dùng nước nóng tiếp tục trình tự tráng sơ qua một lần.

Từ đầu tới cuối, hắn chỉ tập trung làm chuyện của chính mình, không chút chú ý tới tầm mắt của mọi người xung quanh. Ngồi ở hai bên Bạch Thần Dục là Bạch Thấm và Phó đạo diễn - Vương Cường, ngồi bên cạnh Vương Cường là Cố Ninh, đây là do Bạch Thần Dục trước đó đã đặc biệt căn dặn, Vương Cường mới sắp xếp cho Cố Ninh ngồi ở bên cạnh gã, bằng không khẳng định là Cố Ninh đã đến ngồi ở vị trí đối diện.

Vị trí ngồi giữa Bạch Thần Dục và Cố Ninh chỉ cách một người, tuy rằng khoảng cách ấy đối với Bạch Thần Dục mà nói, cũng không tính là gì, vẫn trong phạm vi chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến, nhưng đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là động tác của Bạch Thần Dục vô cùng tự nhiên đến mức không được bình thường! Hắn không có bất kỳ cảm giác nào là không thích hợp!

Mọi người có mặt trên bàn tiệc đều chết sững ngay tại chỗ, một giây trước trên mặt Bạch Thấm còn thể hiện sự vui sướng, một giây sau lập tức biến mất không còn một mảnh, ả hơi mím môi, tay cầm chén trà có chút phát run.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-112)