← Ch.074 | Ch.076 → |
Edit: Cửu Trùng Cát
Bạch Thấm cắn cắn môi, ả không ngờ Cố Ninh lại trực tiếp như vậy! Trực tiếp đến mức có chút ngoài dự đoán của ả, ả muốn dùng tiền đến mua chuộc đối phương, nhưng không ngờ, đối phương thế nhưng báo cho ả một cái giá trên trời!
- "Sao có thể là cái giá này chứ! Đây là cô cố ý gây khó dễ!" Bạch Thấm giận dữ nói.
- "Đây là vụ mua bán, nếu Bạch tiểu thư không thể trả nổi, còn muốn tôi đáp ứng điều kiện gì của cô, đây mới là cố ý làm khó dễ chứ."
Bạch Thấm không thể tin nhìn Cố Ninh:
- "Thì ra cô tiếp cận Thần Dục chỉ vì tiền, tôi sẽ không để cho cô đạt được mục đích đâu."
Cố Ninh khinh miệt cười một tiếng:
- "Chị xem lại mình đi, lần này chị âm thầm đến tìm tôi, không phải cũng chỉ vì lợi ích đấy thôi! Bạch tiểu thư, chị cần phải suy nghĩ cho kỹ, số tiền mà chị đưa cho tôi nếu đem so sánh với những gì chị nhận được sau này, quả thực là không đáng để nhắc tới, nói sao đây? Đây là một vụ mua bán có lời."
Bạch Thấm sửng sốt, ánh mắt của ả híp lại đầy yêu mị, cẩn thận đánh giá người trước mắt. Không biết vì sao, ả cảm thấy Cố Ninh đối với những suy nghĩ trong lòng ả luôn rõ như lòng bàn tay, làm cho cảm xúc của ả có chút không ổn định.
- "Nhiều tiền như vậy, cô để tôi suy nghĩ kỹ một chút."
- "Đương nhiên là được." Cố Ninh cười cười: "Hi vọng Bạch tiểu thư hảo hảo suy nghĩ cho kỹ, tôi rất muốn hợp tác với chị, cứ như vậy đi, tôi đi trước."
Mãi cho đến khi bóng dáng của Cố Ninh biến mất ở chỗ rẽ, Bạch Thấm mới lấy lại tinh thần, ả thu hồi tầm mắt, đeo lên kính đen, che giấu cảm xúc gợn sóng nơi đáy mắt, ả ngồi vào trong xe, qua một hồi lâu, mới lái xe rời đi.
Tâm tình của Cố Ninh một điểm cũng không bị ảnh hưởng, hai người đó cứ đến gây phiền phức cho cô, nếu trốn không thoát, như vậy cũng không thể trách cô, loại chuyện lấy ơn báo oán thế này cô thực sự làm không được.
Thời gian thi cũng không phải chỉ tập trung trong một ngày, muốn thi xong tất cả các môn cần phải thi liên tục trong một tuần.
Chuông điện thoại di động vang lên liên tục trong 5 phút, Cố Ninh nhấn nút nghe:
- "Alô"
Trợ lý đem điện thoại đưa cho Bạch Thần Dục, Bạch Thần Dục nhận lấy điện thoại,
- "Cố Ninh, tôi muốn nói chuyện với em, chuyện lần trước xảy ra ở đoàn phim, tôi rất xin lỗi."
- "Anh không cần phải áy náy làm chi, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến anh, mỗi chuyện mà chị gái anh làm ra, anh đều đổ hết trách nhiệm lên người mình như vậy à?"
Bạch Thần Dục sửng sốt:
- "Tôi kêu trợ lý đến đón em, tối nay em có rảnh không?"
- "Không rảnh." Dừng một lát, Cố Ninh nói tiếp: "Nếu như anh muốn đến nói chuyện với tôi, ít nhất cũng phải trực tiếp đến đây, về điểm này, Bạch tiểu thư làm tốt hơn so với anh đấy."
Bạch Thần Dục nhíu nhíu mày:
- "Em nói cái gì? Chị ấy tới tìm em sao?"
- "Anh thấy bất ngờ à?" Dừng một lát, Cố Ninh nói tiếp: "5 giờ rưỡi chiều nay, tôi sẽ đứng trước cổng trường chờ anh, tuy rằng thời giờ của Bạch tiên sinh quý hơn vàng, nhưng mà, tôi hy vọng không phải chờ quá lâu."
- "Ừ, tôi biết rồi."
Cố Ninh cúp điện thoại, Trần Triển chăm chú nhìn cô ngồi ngây ngốc một chỗ, vỗ bả vai cô một cái, hỏi:
- "Sao vậy?"
- "Không sao, mình đang nhớ lại chuyện trước kia thôi."
Trần Triển đem tay đặt trên vai Cố Ninh, thuận miệng hỏi tiếp:
- "Đúng rồi, hai chị em lòng dạ hiểm độc nhà họ Bạch kia gần đây có đến làm phiền cậu nữa không?"
"..."
- "Mình thấy bọn họ không giống dạng người thành thật đâu, còn rất khó dây dưa nữa."
- "Hai ngày trước Bạch Thấm có đến, chị ta nói cho mình tiền, kêu mình không được quấn lấy Bạch Thần Dục, nhưng mà chị ta và mình chưa thỏa thuận xong về số tiền đó. Tối nay, Bạch Thần Dục muốn nói chuyện với mình."
Trần Triển giật mình nhìn Cố Ninh:
- "Trời ạ, đây là chuyện gì vậy chứ? Cậu định lấy số tiền đó thật hả?"
- "Lấy hay không lấy để sau rồi nói, mình cũng muốn hiểu rõ chuyện này là thế nào? Tóm lại, đại khái chính là một người thì buổi sáng đến, nói muốn đưa tiền cho mình, kêu mình cút càng xa càng tốt, còn một người thì buổi chiều đến, mình muốn nghe xem anh ta định nói cái gì?"
- "Chuyện này đến cùng là thế nào vậy chứ? Cậu quả thực quá xui xẻo, như vậy đi, chờ đến lúc thi xong, chúng ta đến Pháp Nguyên Tự dâng hương nhé! Xua đi vận xấu."
"...". Cố Ninh nhìn biểu tình nghiêm trang trên mặt Trần Triển, gật gật đầu đáp: "Cũng tốt."
- "Đối với hai chị em nhà này thật là không còn gì để nói, đều là những kẻ ái kỷ đến phát điên, cậu nên đem bạn trai của cậu ra hù chết hắn ta, nhất định phải nói trong nhà cậu có tiền thế nào để cho hắn ta biết khó mà lui, nếu như đã bức bách như vậy mà vẫn không được, hắn ta vẫn cứ đáng ghét như thế thì trực tiếp đánh gãy răng của hắn."
Cố Ninh nhìn Trần Triển hùng hùng hổ hổ, trịnh trọng gật gật đầu:
- "Cậu nói chuyện rất có đạo lý."
Trần Triển nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên hăng hái hỏi:
- "Chiều nay mình muốn đi chung với cậu, được không?"
- "Không cần đâu, để mình tự đi là được."
Cố Ninh đứng ở trước cửa trường học chăm chú nhìn qua nhìn lại một lát, thấy được xe của Bạch Thần Dục, cô lập tức đi qua.
Hai người đến một quán cà phê nhỏ gần trường học ngồi xuống nói chuyện, lúc này mới tan học, bên trong có không ít người, Cố Ninh chọn bàn trong góc ở phía cuối phòng, một vị trí tương đối an tĩnh ngồi xuống.
Trên gương mặt sắc lạnh của Bạch Thần Dục vẫn không có biểu cảm gì, đến vị trí đối diện với Cố Ninh ngồi xuống.
- "Bạch Thấm tìm em, nói với em những gì?"
Cố Ninh không đáp lại, trước tiên cô gọi phục vụ, kêu một ly cà phê, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Bạch Thần Dục, nói:
- "Hắn là anh không quen uống mấy thứ ở đây, có cần tôi gọi thức uống giúp anh không?"
Bạch Thần Dục sửng sốt, nói với người phục vụ:
- "Tôi cũng uống giống cô ấy."
- "Vâng thưa tiên sinh." Người phục vụ lui xuống, bởi vì Bạch Thần Dục không giống như những người xung quanh, cô nàng phục vụ không khỏi liếc mắt nhìn nhiều thêm một chút, người đàn ông này thật là đẹp trai quá đi.
Chỉ chốc lát sau, hai ly cà phê được bưng ra.
Cố Ninh dùng thìa nhẹ nhàng quấy, ngẩng đầu nói:
- "Bạch tiểu thư là chị của anh, anh cứ gọi thẳng tên của chị mình như vậy ư? Không thấy mình thiếu lễ phép à?"
Bạch Thần Dục sửng sốt, không biết vì sao Cố Ninh đột nhiên lại hỏi như vậy.
Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt:
- "Lý do mà Bạch tiểu thư đến tìm tôi, tin rằng Bạch tiên sinh anh cũng đoán được, chị ấy bảo tôi không được quấn lấy anh nữa, lấy tiền rồi cút ra càng xa càng tốt, tôi luôn là người giữ chữ tín, hi vọng Bạch tiên sinh không khiến tôi phải khó xử."
Bạch Thần Dục nhíu nhíu mày, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, giọng nói hơi hơi cất cao, không còn giữ bình tĩnh như lúc nãy nữa:
- "Em lấy tiền của Bạch Thấm?"
- "Không có, giá tiền vẫn chưa thỏa thuận xong, chị ta có khả năng cảm thấy Bạch tiên sinh không đáng giá nhiều tiền như vậy, cho nên vẫn còn muốn suy xét một chút, tôi đang đợi hồi âm của chị ta."
Bạch Thần Dục buông lỏng xuống, xoa xoa hai bên chân mày:
- "Chuyện này cứ để tôi tự xử lý, tôi sẽ nói chuyện với chị ấy."
- "Vừa rồi tôi đã nói, Bạch tiên sinh không cần đem mỗi một chuyện mà Bạch tiểu thư làm, đều đổ hết trách nhiệm lên người mình, dù sao anh chỉ là em trai của chị ta, chứ không phải là cha mẹ của chị ta, tuy rằng trên danh nghĩa là như vậy, nhưng dù sao cũng không phải ruột thịt." Dừng một chút, Cố Ninh lại nói tiếp: "Huống hồ, tôi cũng không cảm thấy cách làm việc của chị ta tạo thành rắc rối gì cho tôi, hai chị em các người ba lần bốn lượt tới tìm tôi, tôi đâu có trách nhiệm phải hầu hạ hai người, tôi cũng có chuyện riêng của mình, không dư thừa tinh lực như vậy. Trò đùa tình ái giữa các người, cần gì lôi kéo người ngoài vào, nói cho rõ ràng thì tốt rồi, làm chi lại đổ lên đầu một người ngoài như tôi chứ? Không có ai nguyện ý mạc danh kỳ diệu làm vỏ xe phòng hờ và tình địch giả tưởng của người khác đâu."
Bạch Thần Dục giật mình, nửa ngày cũng không nói gì, hắn giật giật khóe môi:
- "Em biết mà, tôi không có ý này, em yên tâm, lần sau chị ấy sẽ không tới làm phiền em nữa đâu."
Cố Ninh uống một ngụm cà phê, mỉa mai bật cười:
- "Ý của Bạch tiên sinh đây là gì? Xin lỗi, tôi thực sự nghĩ không ra, tôi không được khôn khéo giống như các người, cho nên đơn giản là không thèm nghĩ nữa." Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: "Nhưng mà, hai chị em các người quả thật gây cho tôi không ít rắc rối, ví dụ như chuyện đoàn phim lần trước chẳng hạn, không phải người không hay ho nhất là tôi sao? Tin rằng Bạch tiên sinh cũng biết giá thị trường, bây giờ có rất nhiều bác sĩ khoa tâm thần đều thu phí theo giờ, tôi không muốn lãng phí thời gian với các người, chúng ta bất quá chỉ có duyên gặp gỡ được vài lần, ngay cả bạn bè thông thường cũng không thể tính vào được. Đương nhiên, nếu Bạch tiên sinh nguyện ý cho ra một cái giá cao hơn so với Bạch tiểu thư, tôi sẽ chấp nhận tiếp tục làm cố vấn giúp anh."
Bạch Thần Dục cất giọng lạnh lùng, nghe không là cảm xúc gì:
- "Thì ra đó là những gì em muốn."
- "Nếu khiến anh thấy thất vọng, tôi cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu có thể, phiền hai chị em anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sẽ rất cảm kích."
Một người, không có khả năng sẽ té ngã hai lần ở cùng một chỗ, bởi vì lúc có được cơ hội đứng trước chỗ đó, đau thương và thống khổ của lần té ngã đầu tiên sẽ nhắc nhở bản thân, không thể giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
- "Việc này không thể được." Bạch Thần Dục một lời phủ quyết, dừng một chút hắn nói tiếp: "Tôi biết em nói như vậy chỉ là nói lẫy mà thôi, việc này tôi sẽ xử lý tốt, nếu như bởi vì chuyện xảy ra ở đoàn phim lần đó làm cho em cảm thấy bị ủy khuất, tôi có thể bồi thường hết sức cho em."
- "Không phải nói lẫy nha, Bạch tiên sinh thật là một kim chủ lớn, về phần những thứ bồi thường gì đó, hay là thôi đi, người bị hại cũng không chỉ có một mình tôi, Bạch tiên sinh, anh rảnh rang như vậy hay là suy nghĩ làm sao để củng cố địa vị cho chị gái mình thì hơn."
- "Em thiếu tiền ư?" Giọng nói của Bạch Thần Dục đã không có một chút độ ấm nào, hắn hít một hơi thật sâu, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Nếu những gì vừa rồi em nói không phải nói lẫy, vậy thì lần trước em nói muốn tôi cưới em, có phải là nói lẫy hay không?"
Cố Ninh sửng sốt, không lên tiếng trả lời.
- "Được rồi, hình như đối với tôi em có hiểu lầm rất sâu, tôi và Bạch Thấm, không phải như những gì em nghĩ đâu, em yên tâm đi, tôi chưa bao giờ ép buộc người khác."
Cố Ninh quay đầu, nhìn dòng người đi đường ngoài cửa sổ sát đất, cất giọng nhàn nhạt:
- "Giữa hai người các người như thế nào, không có quan hệ gì với tôi, anh không cần giải thích với tôi gì hết, lúc nãy tôi đã nói rõ rồi."
Bạch Thần Dục từ trên chỗ ngồi đứng lên:
- "Em cần yên tĩnh một chút, hôm nay chỉ nói đến đây thôi, lần sau chúng ta sẽ trò chuyện tiếp." Dừng một chút, Bạch Thần Dục lại hỏi: "Hà Cảnh thật sự là bạn trai của em sao?"
Đột nhiên Cố Ninh giương mắt, nhìn người trước mặt, cô muốn hỏi vì sao Bạch Thần Dục lại biết cái tên này, nhưng một giây sau, cô không muốn lên tiếng hỏi nữa. Nếu như Bạch Thần Dục đã có lòng muốn biết, bất quá chỉ là hai câu nói, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt mà ngay cả bản thân cô cũng không biết, đều sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cố Ninh cất giọng lãnh đạm nói:
- "Chuyện của tôi, không phiền Bạch tiên sinh phải phí tâm."
- "Tôi chỉ có thiện ý muốn nhắc nhở em, em không biết những gì mà Hà Cảnh đang làm, cậu ta có quyền thế ra sao đâu, nếu em biết, chỉ sợ em không còn giữ được bình tĩnh khi nghĩ về cậu ta như vậy."
Cố Ninh nhìn Bạch Thần Dục, gằn từng chữ:
- "Đây là chuyện riêng của tôi, tuy rằng tôi biết Bạch tiên sinh chưa bao giờ biết thế nào là tôn trọng người khác, nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở anh, phải biết tự trọng một chút. Hơn nữa, Bạch tiên sinh anh chẳng lẽ có thể cam đoan, tất cả tiền trong tay anh là quang minh chính đại kiếm được, không có một chút ngấm ngầm khuất tuất nào sao?
Thế giới này rất ít khi có đúng sai tuyệt đối, ở giữa đen và trắng, còn có một trình độ khác - XÁM.
Bạch Thần Dục dừng lại một chút, hắn nhìn Cố Ninh từ trên xuống dưới:
- "Xem ra em không phải hoàn toàn là không biết gì cả."
Cố Ninh không trả lời, mãi cho đến khi Bạch Thần Dục đi ra ngoài, cô mới thu hồi tầm mắt, cô cầm tách cà phê trên bàn, phát hiện cà phê đã sớm nguội, so với vừa rồi còn đắng hơn rất nhiều, nuốt chất lỏng vừa lạnh lẽo vừa đắng chát này vào, dạ dày thập phần không thoải mái.
← Ch. 074 | Ch. 076 → |