← Ch.071 | Ch.073 → |
Edit: Cửu Trùng Cát
Người đại diện sửng sốt một chút, đỡ trán, trong giọng nói tràn đầy mỏi mệt:
- "Sao cô ta lại như vậy nữa chứ?!"
Hoàng Khiết tổng cộng có 5 trợ lý dưới trướng, nhưng phần lớn thời gian đều đặt trên người Bạch Thấm, chị cảm thấy bản thân thật sự sắp suy nhược thần kinh rồi, năm nhân viên dưới tay chị cộng lại cũng không bằng một nửa khó trị của nữ minh tinh Bạch Thấm này, chị cảm thấy nhất định là kiếp trước chị thiếu nợ Bạch Thấm, cho nên kiếp này phải đến đây trả nợ! Chị cảm thấy bản thân sắp suy nhược thần kinh rồi, nếu đổi lại là một ngôi sao khác, chị đã sớm nói với công ty rằng chị không làm nữa...
Hoàng Khiết hít sâu một hơi, trong đầu mắng Bạch Thấm một trăm một vạn lần, nhưng tố chất chuyên nghiệp của chị thì vẫn ở nơi đó, lập tức chị sửa sang lại tâm tình của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng:
- "Chị cảm thấy không thể cứ như vậy, cảnh diễn của cô ấy chỉ tập trung vào hai ngày này, người khác không có khả năng chờ đợi cô ấy, vừa rồi chị đã nói rõ với cô ấy, quay xong tuần này, chúng ta sẽ đi đến nơi kế tiếp để quay ngoại cảnh, không thể chỉ bởi vì một mình cô ấy, mà làm trễ nãi toàn bộ tiến độ của đoàn phim người ta."
Điền Mật sửng sốt, do do dự dự nói tiếp:
- "Nhưng chị Bạch Thẩm đã nói, hai ngày nay chị ấy không quay nữa, hơn nữa, dù sao chị ấy cũng do bên đầu tư đề cử, nghỉ hai ngày thì có quan hệ gì?"
- "Được rồi, để chị tự đi thương lượng với cô ấy." Trái ngược với sự chuyên nghiệp trên mặt, trong lòng Hoàng Khiết đang điên cuồng rít gào, đợi hạ hỏa xuống một chút, chị mới nói: "Chuyện này em không nên nói ra ngoài, để chị thuyết phục cô ấy đã, vị đạo diễn này không giống như những người khác, chúng ta ngàn vạn lần không thể đắc tội đoàn phim, hiểu chưa?"
Cố Ninh mắt lạnh nhìn hai người, bàn tay cô đang đau rát, vừa rồi lúc Điền Mật ập tới, lúc cô té ngã, tay ấn xuống một đống đá vụn, chảy không ít máu, tuy rằng không có gì nghiêm trọng, tất cả chỉ là một ít vết thương nhỏ, nhưng cũng không phải là không chảy máu, còn vô cùng đau nữa. Cô đợi một phút, hai người kia đều xem cô giống như không khí, không ai thèm nhìn đến cô, cũng không ai có ý muốn xin lỗi.
Cố Ninh nhếch môi cười cười lạnh, từ từ trở về chỗ của mình.
Người vừa rồi kêu Cố Ninh đi đưa thuốc - Lương Đông nhìn thấy Cố Ninh trở lại, tiếp tục đem gói thuốc trên tay đưa cho Cố Ninh:
- "Em đem cái này đưa cho phó đạo diễn đi." Cố Ninh gật gật đầu, nhận lấy và kêu "á" một tiếng, ngược lại hít sâu một hơi, đồng thời tay rụt về sau một chút.
Lương Đông cảm thấy kỳ quái, cúi đầu vừa nhìn, lập tức nhìn thấy mấy vết thương trên tay Cố Ninh, anh sửng sốt một lúc mới hỏi:
- "Sao em lại bị như vậy? Kêu em đi đưa thuốc, sao lại làm mình bị thương thế kia?"
Cô gái nhỏ trắng trẻo mềm mại, miệng vết thương trên bàn tay nõn nà, ở trong mắt anh nhìn đặc biệt chói mắt.
- "Không có gì, vừa rồi lúc em tới đưa thuốc, vị trợ lý của chị Bạch Thẩm vô tình đụng phải, sau đó em té ngã thôi."
Lương Đông nhíu nhíu mày:
- "Không cẩn thận đụng phải mà bị thương thành như vậy hả? Anh đi tìm bọn họ nói lý lẽ, bọn họ thế này quá khi dễ người rồi, không muốn quay thì không muốn quay, lấy thuốc thôi có cần nổi điên vậy không!"
Lúc Lương Đông nói đến một câu cuối, giọng nói đột nhiên đề cao! Chính anh cũng tức giận a! Đối với một cô bé đến đưa thuốc mà tỏ ra cáu kỉnh làm cái gì a! Có mấy người tổ công tác và tổ biên kịch cũng vây lại đây, bình thường mọi người đều trò chuyện với nhau rất vui vẻ, lúc này nhìn thấy vết thương trên tay Cố Ninh, đều không nhịn được mà tức giận, giỡn sao, phô trương thế kia nhìn đã quen mắt rồi, nhưng sỉ nhục người ta như vậy, ngược lại là lần đầu tiên mới gặp!
Mọi người anh một câu em một câu, trong đó có mấy nhân viên coi như có kinh nghiệm làm việc lâu năm, đi theo rất nhiều đoàn phim, mọi người đều nói không thể cứ thôi như vậy, cuối cùng ngay cả hai phó đạo diễn thấy ồn ào cũng chạy tới.
- "Không chịu đi làm việc, vây quanh ở đây làm cái gì vậy?" Một Phó đạo diễn trong đó không được rõ ràng lắm cất tiếng hỏi.
- "Đạo diễn, anh xem, vừa rồi cô bé có lòng tốt đi đưa thuốc cho Bạch Thấm, lúc trở lại thì tay biến thành như vậy, chuyện này đồn ra ngoài, đoàn phim ta ai còn dám tiếp xúc với vị Đại tiểu thư kia, không chừng về sau có thể còn nguy hiểm đến tánh mạng!"
- "Nói hưu nói vượn, cái gì mà nguy hiểm đến tánh mạng, mọi người yên tâm đi, tôi đương nhiên sẽ phụ trách bảo đảm tính mạng của mọi người." Phó đạo diễn mở miệng trấn an rồi nhìn Cố Ninh hỏi:
- "Làm sao em lại thành như vậy?"
- "Đạo diễn, anh không biết thôi, sáng hôm nay lúc quay xong, mặt Bạch Đại tiểu thư đen như đít nồi ấy, ở chỗ đạo diễn bị ăn tức, cô ta nào dám nói gì, tự nhiên là lấy thực tập sinh của đoàn phim ta ra khai đao, cái đó gọi là quả hồng dễ nắn bóp." Một người trong đó lúc bình thường khá chướng mắt Bạch Thấm, giờ nhanh mồm nhanh miệng nói.
- "Tôi có hỏi cô sao, người tôi hỏi là Cố Ninh." Phó đạo diễn nhíu nhíu mày, bình thường trong đoàn phim sợ nhất chính là để lọt khe hở, không được đoàn kết. Nói thật, anh đối với cô bé thực tập sinh này có ấn tượng không sai, bình thường tuy rằng rất ít khi nói chuyện, nhưng tay chân nhanh nhẹn lại cần mẫn, ngộ tính cũng cao. Dừng một chút, Phó đạo diễn lại hỏi: "Cố Ninh, khi em ngã, người bên đó có nói gì không? Có nói xin lỗi không?"
Cố Ninh lắc lắc đầu, là trợ lý sai lầm, cô chỉ là nạn nhân, vốn dĩ không muốn náo lớn chuyện này, nhưng mà muốn cô nói chuyện giúp Bạch Thấm, tuyệt đối là không thể nào.
Phó Đạo diễn sửng sốt:
- "Em đi xử lý miệng vết thương trên tay trước đi, hai ngày nay không nên để dính nước, cũng không được xách nặng gì đó."
- "Vâng ạ." Dừng một lát, Cố Ninh nói tiếp:
- "Phó đạo diễn, lúc em đi, bên kia bọn họ đang thương lượng, muốn xin nghỉ vài ngày, Bạch Thấm nói thân thể không thoải mái, tuần này đoàn phim chúng ta có khả năng không thể quay xong, chắc là phải dời lại mấy hôm nữa, chúng ta phải sớm chuẩn bị một chút."
- "Không thể chiều theo ý bọn họ được! Được rồi, việc này em cũng chớ để trong lòng." Nói xong, Phó đạo diễn nói tiếp: "Mọi người đều tụ tập ở trong này không đi làm việc? Muốn kéo dài không chấm dứt công việc ở đây phải không?"
Trước lúc mọi người rời khỏi, Lương Đông nháy nháy mắt, lặng lẽ nói với Cố Ninh:
- "Em yên tâm đi, Phó đạo diễn là công bình nhất, chuyện này sẽ không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, nếu lần này Bạch Thấm xin phép nghỉ không quay, cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng thật sự sẽ bị đuổi."
Cố Ninh sửng sốt.
Trần Triển vừa trở lại đoàn phim đã có người đến nói cho cô biết:
- "Triển Triển, giữa trưa em không có mặt ở đây sao, cho nên em không biết Cố Ninh bị khi dễ thành cái dạng gì đâu."
Trần Triển có chút không rõ tình huống:
- "Sao vậy?"
- "Cố Ninh nhà em giữa trưa có lòng tốt đi đưa thuốc cho người ta, em đoán xem sau đó thế nào? Lúc trở lại máu me đầy tay, đoán chừng bị người ta xem như bao cát trút giận nha." Có người e sợ thiên hạ không loạn, lại thêm mắm thêm muối một phen.
2 nữ thực tập sinh trẻ tuổi có thể tới chỗ đoàn phim này, muốn nói không hậu thuẫn, không ai giới thiệu bọn họ không tin được a, Cố Ninh bị khi dễ chỉ có thể ngậm bồ hòn, nhưng mà Trần Triển thì không giống, mọi người đều biết thân thế của Trần Triển, Trần Triển bình thường đủ các loại che chở Cố Ninh, hai người cảm tình cũng tốt, nếu Trần Triển giúp Cố Ninh xuất đầu, vậy vị kia thật sự không may rồi.
Chung quy chuyện này, Bạch Thấm cũng không chiếm lý!
Trần Triển nghe xong quả nhiên nóng nảy, vội vàng chạy đi tìm bạn tốt, lúc đó bàn tay Cố Ninh đã bị Lương Đông không thông thạo việc băng bó cho lắm băng lại, là dùng băng gạc băng một lớp thật dày, ngay cả muốn cử động mấy ngón tay cũng là cả một vấn đề, thoạt nhìn quả thật vô cùng nghiêm trọng. Trần Triển vừa nhìn thấy lập tức phát hỏa! Trời ạ! Bị thương nghiêm trọng như thế! Sao lại có người độc ác như vậy a! Cô không nói hai lời, xoay người chạy đi tìm Bạch Thấm, Bạch Thấm đang uống nước, Trần Triển giành lấy chiếc cốc trong tay Bạch Thấm, quát:
- "Người phụ nữ này, sao cô lại độc ác như vậy hả! Có chuyện gì thì cô cứ hướng về tôi đây này! Độc phụ!"
Bạch Thấm nhíu nhíu mày, vẻ mặt không hiểu nhìn người đột nhiên xông vào:
- "Cô nói hưu nói vượn gì đó?"
Cố Ninh thấy Trần Triển vội vã chạy tới chỗ Bạch Thấm nói lý, thầm nghĩ rằng hỏng rồi, xem bộ dáng hùng hùng hổ hổ có chút khoa trương như "Hùng chưởng" kia của Trần Triển... cô cũng chạy sang chỗ Bạch Thấm.
Trần Triển ở nơi này náo loạn, mọi người đều vây lại đây, chuyện xảy ra vào trưa hôm nay, mọi người trong đoàn phim có mặt vào lúc ấy đều biết, mà những người không biết, sau khi được những người còn lại phổ cập kiến thức khoa học vài câu, lại nhìn cái tay băng bó thật dày của Cố Ninh, cũng cảm thấy Bạch Thấm xuống tay quá ác.
Trần Triển lạnh lùng cười, đột nhiên đem cốc sứ nâng cao, sau đó nện xuống đất, cái cốc phát ra một tiếng vỡ thanh thúy, mảnh vỡ bắn tung tóe ngay cạnh bên chân Bạch Thấm, Bạch Thấm hét lên một tiếng.
- "Á, kẻ điên này, cô muốn làm cái gì vậy hả? Mau kéo cô ta ra ngoài đi!"
Tiếng nói của Bạch Thấm vừa dứt, mấy người trợ lý của ả đều xông tới. Trần Triển nhìn Bạch Thấm, cười cười:
- "Thì ra cô cũng biết sợ à, thật là ngoài dự kiến của tôi."
Người đại diện khôn khéo hơn so với Bạch Thấm, chị lập tức tiến lên chắn giữa hai người đang giương cung bạt kiếm, sau đó hỏi vị Phó đạo diễn đang một bên, anh vừa mới chạy tới đây không lâu:
- "Phó đạo diễn, đây là có chuyện gì?"
- "Không có gì, có một chút hiểu lầm nho nhỏ thôi, vừa rồi không phải các người không cẩn thận đụng phải Cố Ninh sao?" Ánh mắt Phó đạo diễn bình tĩnh nhìn Hoàng Khiết.
Hoàng Khiết nhìn Cố Ninh, sửng sốt, vừa rồi quả thật chị có nhìn thấy một trong mấy người trợ lý của Bạch Thấm - Điền Mật đụng phải cô bé này, lúc ấy thái độ của Điền Mật còn tương đối cường liệt, có thể nói là mở miệng độc địa, lúc đó tuy rằng chị cũng cảm thấy không ổn, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, vốn dĩ bản thân chị còn bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, chỗ nào có hơi sức bận tâm mấy việc nhỏ nhặt này, cho nên lúc đó chị cũng không thèm để tâm đến.
Đối phương chỉ là một nhân viên công tác nho nhỏ, tránh nặng tìm nhẹ, chị không nghĩ rằng cô bé này dám náo loạn với trợ lý của Bạch Thấm đến cùng, chị đã đủ bận rộn đến mức không còn dư thừa tinh lực quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt thế này.
Cứ nửa năm Bạch Thấm lại thay đổi năm người trợ lý dưới tay, thật vất vả mới có người kiên trì làm việc được 3 tháng, vì vậy Hoàng Khiết cảm thấy những việc này đều là việc nhỏ, chung quy diễn viên không thể so sánh với các nhân viên hậu đài, ai khinh ai trọng liếc mắt nhìn cũng sáng tỏ.
Cho nên đối với sự tranh cãi lúc này đây, chị thật không hiểu ra sao?
Ngắn ngủi mười giây, trong lòng Hoàng Khiết chợt lóe qua vô số suy nghĩ, cuối cùng chị cười cười:
- "Đúng vậy, vừa rồi trợ lý chỗ chúng tôi, bởi vì chạy quá gấp rút, quả thật đụng phải vị nhân viên công tác này, cũng chưa kịp giải thích, hiện tại, tôi thay thế cô ấy nói lời xin lỗi đến em, thật sự ngại quá."
Dừng một lát, Hoàng Khiết nhìn tới nhìn lui cái tay băng bó của Cố Ninh, ở trong lòng nhíu hạ mày, vừa rồi chị không nhìn kỹ, chẳng lẽ mới vừa đụng một cái thì có thể bị thương thành như vậy? Hay là người này muốn nhân cơ hội để lừa gạt? Áp chế nghi hoặc trong lòng, Hoàng Khiết nói tiếp:
- "Xin lỗi, nếu bởi vì vậy mà em bị thương, bên chúng tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ tiền thuốc men, cùng với kết quả sau này bởi vì bị thương mà hành động bất tiện, cứ tính ra chi phí. Chúng tôi nguyện ý chịu toàn bộ trách nhiệm."
Tuy rằng ở mặt ngoài một mảnh bình tĩnh, nhưng trong lòng Hoàng Khiết đủ các loại rít gào, con mẹ nó, từ lúc chị tiếp nhận quản lý cho Bạch Thấm về sau, đều biến thành nhân sĩ giải thích chuyên nghiệp, đủ các loại hạ bút thành văn, không có lấy một điểm vừa ý!
Thái độ giải thích khiêm tốn ghê gớm, cách xin lỗi như vậy, mặc kệ thế nào, đều khiến cho bên bị thiệt thòi rốt cuộc không thể phát hỏa nữa, thái độ của Trần Triển cũng hòa hoãn lại đôi chút, nửa ngày mới nói:
- "Không phải lỗi của chị, tôi không muốn nghe chị xin lỗi, hơn nữa người cần được xin lỗi cũng không phải là tôi, là cậu ấy." Nói xong, ánh mắt của cô hướng về chỗ Cố Ninh.
Tất cả tầm mắt đều đặt trên người Cố Ninh, khí huyết của Bạch Thấm nổi lên cuồn cuộn, lúc ánh mắt ả quét qua chỗ Cố Ninh, trong ánh mắt một điểm khinh miệt lập tức biến mất không thấy bóng dáng, mà trở nên vô cùng u ám. Bạch Thấm cẩn thận nhìn Cố Ninh ba giây, sau khi xác nhận bản thân ả không có nhận lầm người, cất giọng lạnh lùng nói:
- "Sao cô lại ở chỗ này?"
← Ch. 071 | Ch. 073 → |