← Ch.018 | Ch.020 → |
Edit & Beta: Cửu Trùng Cát
Buổi chiều sau khi thi xong, Cố Ninh đi theo đám đông sôi trào ra khỏi phòng học, đi qua sân thể dục. Thẩm Xán nhìn thấy Cố Ninh, vội vàng nghênh đón:
- "Thi thế nào?"
Cố Ninh cười cười:
- "Cũng tàm tạm ạ!"
Mỗi môn dự thi cô đều chỉ tốn không đến một nửa thời gian đã làm xong. Lúc Cố Ninh về đến nhà, Thẩm Lan đã nấu cơm xong rồi. Một bên bà vừa bới cơm cho Cố Ninh một bên vừa nói:
- "Hôm nay bọn họ đã xuất hiện, mẹ cũng đến đồn cảnh sát một chuyến, trong tiệm bị đập phá gần hết, còn phải chỉnh lý sửa sang lại, hai ngày nay không thể mở tiệm."
Cố Ninh gật gật đầu, đáp:
- "Vâng." Dừng một chút cô nói thêm: "Ngày mai sẽ không có người đến gây chuyện nữa, không cần nhờ cậu đưa đón con."
Vừa rồi biểu hiện của Thẩm Lan ở cục cảnh sát vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này thì lại hoảng hốt, bà cảm thấy có chút nghĩ mà sợ, hỏi:
- "Ninh Ninh, thật sự không có việc gì sao?"
Cố Ninh cầm tay Thẩm Lan đáp:
- "Không có chuyện gì, những gì chúng ta nói đều là sự thật. Mẹ không cần có cảm giác áy náy, nếu là đám du côn kia không phải nhận tiền của người ta thì làm sao tìm tới phá hoại cửa tiệm của chúng ta, bọn họ không phải kẻ ngu như vậy."
Trên đời này không có chỗ nào không làm mà ăn, nếu làm, cần phải biết gánh vác hậu quả tương ứng với việc mình đã làm. Thẩm Lan giật mình, lắc lắc đầu:
- "Mẹ lo lắng cho con, mẹ không có bản lãnh, để cho con ngay cả đi thi cũng không thể chuyên tâm."
Bà tự nhiên là biết, cần phải thu lại những tâm tư đồng tình không cần thiết. Cố Ninh đem đầu tựa vào vai Thẩm Lan, đáp:
- "Con không sao, hết thảy mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp."
Những người đó, về sau sẽ không thể tiếp tục thương tổn chúng ta nữa. Ánh mắt của cô trở nên u ám, là các người không chịu dừng tay, vậy thì chớ có trách tôi, chúng ta thử xem ai mới là người có bản lĩnh.
Vào giữa khuya, trên một diễn đàn nổi tiếng bát quái, một chủ đề mới khiến cho phần đông cư dân mạng tụ tập trên diễn đàn ở đây chú ý. Nội dung của chủ đề viết: Một quan viên cao cấp của thành phố Z, lợi dụng chức vụ, lấy quyền mưu tư, vơ vét tiền của giao dịch cửa sau. Tuy rằng không có chỉ mặt gọi tên nói thẳng là ai, nhưng lại ẩn chứa ám thị chính là người năm trước vừa đắc cử - Dương Phó thị trưởng. Nhất thời cả diễn đàn sôi động hẳn lên, cư dân mạng vào bình luận xôn xao.
Không đến nửa giờ sau khi thông tin này được đưa ra, các bình luận đã vượt qua con số 10 trang, nhưng ngay tại thời điểm thảo luận đang đến hồi gay cấn nhất, chủ đề đột nhiên bị Admin quản lý diễn đàn xóa bỏ, cứ như vậy, vốn là tin đồn vô căn cứ, giờ lại mang theo hương vị giấu đầu hở đuôi lan truyền ra.
Internet không thể so với hiện thực, đủ các loại người vào bình luận có thể không có cố kỵ gì, tùy ý phát ngôn, dù sao trong cuộc sống hiện thực cũng không biết ai là ai. Có người nói rằng người đưa ra thông tin này là kẻ nhận được tiền của người khác mới làm như vậy, có người thì ôm tâm tình xem náo nhiệt nói chủ topic nói miệng không bằng chứng, yêu cầu đưa ra bằng chứng cụ thể để thuyết phục người ta. Có không ít người lại lên tiếng mắng chửi. Haiz..., trẻ trâu đối với các loại quan liêu luôn muốn phát ra bất mãn.
Nhưng mà, lúc bắt đầu bên nào cũng cho là mình đúng, sau khi chủ đề bị xóa bỏ không báo trước một tiếng, cả diễn đàn nhất trí cho rằng tất nhiên là có nội tình. Haiz..., chuyện như vậy hẳn là có 7, 8 phần sự thật rồi, bằng không sẽ không đột nhiên xóa bỏ thông tin, nếu không sợ hãi thì sẽ không che lấp như vậy. Sau đó lại có người mở đề tài bàn tán mới, thông tin của chủ đề thứ hai so với chủ đề đầu tiên còn lan nhanh hơn.
Cũng trong lúc đó, ở bốn diễn đàn nổi danh tại thành phố Z, cũng cùng lúc mở ra chủ đề mới, nội dung đều nói rằng sáng hôm nay, phụ cận gần nhà ga của thành phố Z, có một cửa tiệm tạp hóa bị lừa gạt vơ vét tài sản nhưng không thành, gặp phải nhóm côn đồ đến đập phá cửa tiệm. Mà sau khi bị bắt, tên tội phạm dù bị cảnh sát còng tay nhưng trên mặt hắn vẫn cười rất tươi và đang nói chuyện nhàn nhã với cảnh sát, từ trên ảnh chụp có thể thấy được trình độ kiêu ngạo của tên tội phạm này.
Lập tức có người vào bình luận đưa ra nghi ngờ, tội phạm sau khi bị bắt, còn có thể có vẻ mặt thoải mái như vậy bị chụp hình lại, có phải bởi vì hắn được cảnh sát bao che hay không? Ngay lúc mọi người đang bình luận sôi nổi. Một người tự xưng là người đã tận mắt chứng kiến, miêu tả lại tình cảnh đã xảy ra như sau:
- "Sau khi những người này vào cửa hàng mua một gói thuốc lá, một mực chắc chắn rằng cửa hàng bán thuốc lá giả, người nọ thương lượng không thành với bà chủ cửa hàng, không tới hai câu thì bắt đầu đập phá tiệm, thập phần hung ác, nghe nói trước đó, bà chủ cửa hàng đã đến đồn cảnh sát báo án rằng có người uy hiếp muốn chiếm đoạt tài sản."
Tiếp theo lại có người nói rằng có bằng chứng, lại tiến thêm một bước kể lại tình huống xảy ra lúc đó. Trong đó có một điều, sau khi được phát ra, khiến cho cư dân mạng chú ý:
- "Không chỉ đập phá cửa tiệm, bọn họ còn lấy an nguy con gái chủ cửa tiệm ra uy hiếp để chiếm đoạt tiền tài."
Những lời này vừa truyền ra, cư dân mạng càng thêm lòng đầy căm phẫn, gay gắt yêu cầu pháp luật phải nghiêm khắc với nhóm côn đồ này, hi vọng cảnh sát có thể xử lý cho công bằng.
Chủ đề trên diễn dàn rất nhanh lên hàng top, không lâu sau, lại có người nhảy vào xác nhận người trên ảnh chụp người chính là côn đồ nổi danh ở thành phố Z, lừa bịp không có gì là không am hiểu, còn từng ngồi tù vì tội ẩu đả gây thương tích cho người ta.
Mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là có tiền án, cũng khó trách đi chiếm đoạt tài sản không thành thì đập phá đồ đạc của người ta, bị còng tay mà vẻ mặt còn kiêu ngạo như vậy. Một người làm ra quá nhiều chuyện không đứng đắn, trên người sẽ bị dán lên cái nhãn "có tiền án". Mà bị dán cái nhãn đó lên người, đã hình thành hình tượng côn đồ, rất khó thuyết phục người ta thông cảm cho hắn một lần nữa. Giống như làm cho danh dự thường xuyên cạn kiệt, cho dù có nói ra lời thật, cũng sẽ làm cho người khác nghi ngờ mà thôi. Một kẻ cố ý đến náo loạn đập phá cửa tiệm của người khác sẽ bị hãm hại sao? Điều này sao có thể? Người khác còn có thể bắt buộc hắn đi đập phá cửa tiệm của chính mình ư? Việc này nói sao cũng không thông. Quần chúng không tin tưởng, cảnh sát tự nhiên lại càng không tin tưởng. Đây không phải là chuyện quá rõ ràng rồi sao? Nếu Thẩm Lan không bị uy hiếp, sao cứ 3 ngày hai bận lại chạy đến báo án ở cục cảnh sát chứ?
Về phần Trương Cường kiên quyết phủ nhận thì cũng không có gì kỳ lạ, vốn rất ít người bị tình nghi có thể sảng khoái nhận tội, Trương Cường vào cục cảnh sát nhiều lần như vậy, cũng không phải lần đầu tiên kêu oan, ai cũng thấy cả. Trương Cường ngồi bệch dưới đất, hắn luôn miệng nói bị Thẩm Lan hãm hại, nhưng không có ai tin tưởng lời nói của hắn! Bất quá hắn chỉ nhận tiền của người ta, cố ý đến gây chuyện. Nhiều lắm thì bồi thường chút tiền rồi xin lỗi, lúc này sao đột nhiên lại biến thành hắn có mưu đồ chiếm đoạt tài sản vậy? Việc này hoàn toàn không giống nhau a, lừa gạt chiếm đoạt tài sản là phải ngồi tù! Nghiêm trọng như vậy! Lần này hắn đúng là tự lấy đá đập vào chân mình, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Cho dù nói đến rách miệng, cũng không giải thích rõ ràng được a.
Buổi sáng sau khi tiễn Cố Ninh đi học, Thẩm Lan đến cửa hàng sửa sang đống đồ đạc hôm qua bị đập nát. Bà không nghĩ tới, vừa mở cửa không lâu, lập tức có phóng viên mang theo máy ảnh tìm tới cửa, nói rằng ngày hôm qua ở trên mạng thấy được bài viết nói về chuyện này, sau khi chào hỏi vài câu, người phóng viên nói muốn phỏng vấn bà. Thẩm Lan ngồi giữa đống đồ đạc bị đập phá tan hoang làm bối cảnh, biểu tình đau thương đem chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát kể lại một lần. Trong lòng bà rõ ràng, nếu được phát trên TV, đối với bà rất có lợi, có thể có nhiều người biết chuyện này, phần thắng của bà sẽ tăng lên!
Buổi chiều, lúc Cố Ninh thi xong môn cuối cùng bước ra khỏi phòng học, trên sân thể dục đã đứng đầy người. Kết thúc hai ngày dự thi, giống như đã bỏ xuống được cục đá đè nặng trong lòng, đại đa số học sinh ở đây, trên mặt đều tràn đầy vui sướng, tụm năm tụm ba kiểm tra đối chiếu lại đáp án của môn thi lúc nãy, hoặc là thương lượng với nhau xem nghỉ hè sẽ đi tới chỗ nào chơi.
Thanh niên 15 - 16 tuổi, chính là lứa tuổi tốt nhất, giống như ánh mặt trời sáng ngời, tinh thần phấn chấn và bồng bột, ý cười tràn ra nơi đáy mắt, không lo không nghĩ mà khoái hoạt. Ngay cả Cố Ninh cũng bị lây nhiễm, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Lúc Cố Ninh về đến nhà, cơm đã làm xong. Ăn cơm xong, cô và Thẩm Lan đi đến cục cảnh sát.
Trương Cường phạm vào tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, tuy rằng hắn không thừa nhận, nhưng căn cứ vào tình huống hiện tại, đem ra khởi tố, vụ án này cũng có 7, 8 phần án sẽ được định xuống. Trương Cường đã có sẵn tiền án, lần này việc làm của hắn lại gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn lần trước, rất có khả năng lại phải ngồi tù, mấy việc này trong lòng Cố Ninh đều rõ ràng, nhưng đây không phải là điều mà cô muốn.
Thẩm Lan mang theo con gái đến thăm tội phạm đang bị tình nghi, ban đầu Tiết Dũng cự tuyệt không cho gặp. Sau này không chịu nổi thỉnh cầu, cũng đành phải gật đầu đồng ý. Người bị hại muốn gặp tội phạm thường xuyên thì có là gì, hắn thầm nghĩ, có lẽ Trương Cường nhìn thấy Thẩm Lan sẽ không luôn miệng kêu oan nữa, có khả năng bởi vì áy náy mà sảng khoái nhận tội. Cứ như vậy, sự tình cũng trở nên đơn giản hơn.
- "Vậy được rồi."
Ánh mắt Trương Cường vẫn như chết nhìn chằm chằm người trước mặt, không tự chủ lăn lộn yết hầu một chút:
- "Vì sao các người lại hãm hại tôi?"
Trải qua hai ngày bị cảnh sát tra thẩm vấn. Trương Cường không còn cả vú lấp miệng em giống như trước nữa, khí thế rõ ràng đã thu liễm đi rất nhiều.
Biểu tình trên mặt Cố Ninh nhàn nhạt, cất giọng lạnh lẽo nói:
- "Chú thấy bản thân chú vô tội thật sao? Nếu như chú vô tội thật, sao đột nhiên lại đến đập phá cửa tiệm, còn chặn đường tôi? Không phải chúng ta không thù không oán sao?"
Cổ họng Trương Cường nghẹn lại, hắn cảm thấy cô bé đang nói chuyện trước mặt, lúc cô bé nhìn hắn, như có một loại áp lực vô hình đè nặng, làm cho mấy lời hắn đang chuẩn bị nói, trong nháy mắt đều bị mắc nghẹn.
Trương Cường lắp bắp nói:
- "Tôi... tôi không có uy hiếp chiếm đoạt tài sản của các người, vì sao muốn vu oan cho tôi?"
- "Vu oan ư? Lời này từ đâu mà ra vậy, vu oan chú đối với chúng tôi có ích lợi gì? Tôi không có bất kỳ động cơ nào. Lời này của chú, không ai tin đâu."
Lòng Trương Cường trầm xuống, ánh mắt đối phương châm chọc nhìn mình, loại ánh mắt kia... Hắn cảm thấy phảng phất giống như đối phương có thể nhìn thấu hắn. Bên tai hắn, một giọng nói chậm rãi lại vang lên:
- "Nếu đúng như những gì chú nói. Không phải chú đến làm phiền chúng tôi vì nguyên nhân muốn lừa đảo chiếm đoạt tài sản, vậy thì còn có thể bởi vì cái gì? Chẳng lẽ có người sai khiến chú làm sao?" Cố Ninh gằn từng chữ một, tiếng nói lạnh lẽo cất lên.
← Ch. 018 | Ch. 020 → |