← Ch.55 | Ch.57 → |
Bên ngoài Tây sương phòng Lê Hương viện có một gốc cây rất lớn, gần ngày hè, thỉnh thoảng luôn có thể nghe thấy tiếng ve kêu. Ngày trước Tây sương phòng yên tĩnh, ve kêu phòng càng yên lặng, nhưng lúc này, Hướng Vân Cẩm ngồi trong phòng, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực. Trong phòng, quỳ dưới đất là Lục La trên mặt sưng đỏ chưa biến mất.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, qua một lát, nha hoàn bên người Hướng Vân Cẩm vén rèm lên nói: "Tiểu thư, Ngưng Uyển tỷ tỷ bên người Triệu tiểu thư tặng đồ đến đây."
Hướng Vân Cẩm cả kinh, Lục La cùng nàng ta liếc nhau, đột nhiên cười, xoa nhẹ mặt mình, cúi đầu nỉ non khóc: "Tiểu thư, hôm nay là nô tì quá mức lỗ mãng, nô tì biết sai lầm rồi, ngài phạt nô tì thế nào cũng được, đừng đuổi nô tì đi!"
Ngưng Uyển chỉ nghe trong phòng là một loạt tiếng tát tay, một lát sau, Hướng Vân Cẩm thấp giọng nói: "Sau này ngàn vạn lần phải nhỡ kỹ, nếu lại tái phạm, ta..."
Liên quan, Hướng Vân Cẩm cũng nghẹn ngào.
Ngưng Uyển nghe cảm thấy bách chuyển thiên hồi, liên tục nói bên ngoài truyền linh tinh, Hướng Vân Cẩm quả đúng là một chủ tử thương tiếc hạ nhân. Thật sự là chủ tử nhu nhược như vậy, mới có thể dưỡng ra nô tì lớn mật như Lục La nhỉ?
Nàng tức thời cũng không dám đi vào, nha hoàn này thấy bên trong không trả lời, lại thấp giọng nói: "Chủ tử, Ngưng Uyển tỷ tỷ bên người Triệu tiểu thư tặng đồ đến đây."
Bên trong mới dần dần thấp tiếng, rồi sau đó là thanh âm lột xột, không bao lâu, Lục La vén mành đi ra, bởi vì cúi đầu nên Ngưng Uyển cũng không nhìn thấy vẻ mặt thật sự của nàng ta, chỉ nghĩ rằng nữ nhi gia mặt mỏng, dứt khoát không nhìn tới nàng ta.
Vào phòng hành lễ, thế này mới đưa đồ trong tay lên, nói: "Đây là Bạch ngọc cao tiểu thư nhà ta cố ý đưa tới cho Hướng tiểu thư, rất có hiệu quả đối trừ ứ giảm đau. Tiểu thư nói, chuyện hôm nay tất cả đều là hiểu lầm, mong Hướng tiểu thư đừng để trong lòng."
"Triệu tiểu thư có lòng." Hướng Vân Cẩm dịu dàng nói cám ơn, bảo người bên cạnh thưởng, Ngưng Uyển thế này mới lui xuống.
Đợi nàng đi rồi, Hướng Vân Cẩm vặt một quả vải, bóc vỏ ra, nước vải tràn ra, nàng ta lập tức cảm thấy dinh dính, cầm ở trên tay, lại hận không thể ném lên mặt Lục La.
"Làm ầm đến nông nỗi này, trong lòng ngươi vui vẻ rồi hả?"
"Ta làm ầm ĩ?" Lục La ngẩng đầu, "Tiểu thư, tự bản thân ngươi nghĩ lại có cam tâm không? Nếu bàn về thân sơ, ngươi không được phòng chính cũng nên ở Đông sương, nhưng cố tình nàng lại an trí ngươi ở phía Tây, đây không phải là ở trước mặt người khác tát mặt ngươi sao? Nô tì chỉ thay ngài không cam lòng mà thôi."
"Ngươi đây là không cam lòng thay ta?" Hướng Vân Cẩm lại lắc đầu, "Lục La, ta thật sự hối hận ngày đó để ngươi làm việc cho ta."
"Tiểu thư có gì mà hối hận?" Lục La cười âm ngoan, lại ảnh hưởng đến thương tổn trên mặt, nụ cười đột nhiên dừng ở đây, có vẻ phá lệ khiếp sợ. Nàng ta cũng không để ý cười, vươn tay che mặt nói: "Ngày đó tiểu thư bảo ta làm, ta làm xong toàn bộ rồi. Hiện giờ ta cũng chỉ là tới tìm tiểu thư lấy lại thứ ngày đó tiểu thư đáp ứng mà thôi."
"Ta từng đáp ứng ngươi cái gì!" Hướng Vân Cẩm rốt cuộc nhịn không được, quăng đồ trong tay xuống, trợn mắt nói: "Ta không rõ ngươi rốt cuộc có cái gì không cam lòng? Ngươi bị phát hiện, nhưng là Tống Trường Bình đã buông tha ngươi, còn thay ngươi an bày xong đường lui, ngươi tội gì tốn tâm tư quay lại bên cạnh ta? Nghe nói ngươi còn cùng trong phủ ký khế ước bán thân?"
Nếu bên người có ai đó có thể thay nàng ta tranh thủ, nàng ta cũng cảm thấy rất tốt. Nàng ta muốn bảo trì hình tượng của bản thân, tự nhiên phải có người làm người xấu. Nhưng điều kiện tiên quyết là, tranh thủ, có thể tranh đến. Mà không phải là đánh sưng mặt mình lên, còn muốn bị người nhục nhã, vô ích.
Xưa nay muốn tranh muốn đoạt, chỉ là đổ một hơi - Hướng Vân cẩm nhìn quét qua đĩa vải trên bàn, đúng, cuộc sống hiện giờ của Hướng Vân Hoan quả thật tốt hơn so nàng ta dự tính. Trái vải này, nàng ta có tiền cũng không mua được, nhưng là lại thế nào?
Chỉ cần có thể gả cho Huyện thái gia kia, nàng ta tự nhiên có thể thắng về tất cả.
Một Tống Trường Bình mà thôi, không có công danh trên người, cũng chỉ là một kẻ áo vải, sao có thể so với Tiến sĩ tiền đồ như cẩm.
Nếu như tất cả bị hủy trên người Lục La...
Tinh quang bên trong con ngươi Hướng Vân Cẩm chợt lóe, lập tức lại suy sụp và hối hận: đúng, nàng ta hối hận, lúc trước không nên trêu chọc vào Lục La.
Hiện giờ nàng ta dính lên người bản thân như thuốc cao bôi trên da chó, bỏ cũng không xong, nếu là kéo mạnh, chỉ sợ chính mình cũng rơi vào kết quả máu tươi đầm đìa.
Cho rằng rủi ro có thể miễn tai họa, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, nàng ta cầu vốn không phải tiền.
Chính mình hôm nay lại có nhược điểm trên tay nàng ta, thật đúng là bị người kiềm chế.
"Chỉ cần có tiểu thư ở đây, ta sao có thể sợ không lấy được về tự do của chính mình." Lục La cười nói, "Tiểu thư yên tâm, nô tì tự nhiên sẽ không chặn tiền đồ tốt của tiểu thư."
Lục La nói chuyện, nhưng trong con ngươi tất cả đều là thâm ý. Hướng Vân Cẩm không khỏi run một cái, nói: "Khế ước bán thân của ngươi cũng không nằm trên tay ta."
"Tiểu thư có thể nghĩ ra biện pháp lấy về được." Lục La toét miệng cười: muốn thoát khỏi nàng ta?"
Ngày đó khi nàng ta vào Hướng phủ, Hướng Vân Cẩm vẻ mặt như gặp quỷ. Hiện giờ, lòng nàng ta càng nên sinh sợ hãi thôi?
Lục La nhớ tới khi bản thân và Lục Sam đi tới nửa đường, gặp gỡ người kia.
Hắn gọi là cái gì nhỉ? Ôn Ngọc Lương?
Ôn Ngọc Lương quân tử như ngọc, tên này thật sự không thích hợp với hắn cho lắm.
Nàng ta chỉ là tặng hắn nửa cái bánh màn thầu mà thôi, hắn liền nói ra tất cả mọi chuyện giữa hắn với Hướng Vân Cẩm.
Trước có chuyện Hướng Vân Cẩm hại Hướng Vân Hoan, giờ lại biết được quan hệ giữa Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương, nàng ta sao có thể không lợi dụng cho tốt?
Tràng kịch này phấn khích như vậy, nàng ta thế nào cũng phải thay Hướng Vân Cẩm diễn tiếp cho tốt.
"Tiểu thư yên tâm, nô tì và tiểu thư luôn đứng cùng một nơi, tự nhiên sẽ không hại tiểu thư." Lục La thấp giọng cười, cầm bạch ngọc cao trên bàn lên thưởng thức một lát, châm chọc nói: "Triệu Tịch Nguyệt này, ngày thường làm người khéo đưa đẩy nhất. Chưa bao giờ từng thấy nàng ta chủ động đắc tội ai, trừ Vương Tố Hoa ra, cũng không thấy nàng ta thân cận với ai. Người khác đều nói nàng tốt, nhưng làm người nhìn không thấu cũng là nàng."
"Nhưng là ngươi biết rõ." Hướng Vân Cẩm lơ đễnh.
Lục La không thèm để ý ném bạch ngọc cao, "Tiểu thư không tin ta?"
Nàng ta nhẹ giọng cười, lại nói: "Năm đó ta cùng Tống đại gia ở Thục Châu, vị Triệu tiểu thư này cũng từng đến thăm huynh trưởng Triệu Du Hoán, ở Thục Châu tròn một tháng. Tuy rằng ta nhìn thấy nàng không được mấy lần, nhưng lại nghe Tống Lỗi nói không ít chuyện về nàng. Ngài không tin ta không sao, còn có thể không tin Tống Lỗi?
Triệu Tịch Nguyệt ánh mắt rất cao, không nhỡ rõ nha hoàn như nàng ta cũng là bình thường. Nhưng là Lục La lại nhớ được một vị tiểu thư như vậy, giống như trăng sáng cao cao tại thượng trên trời, ánh sáng lóa mắt.
"Nghe nói Triệu tiểu thư rất hiếu thuận Triệu phu nhân, hiện giờ Triệu phu nhân nhìn trúng tiểu thư, nàng ta tất nhiên cũng biết. Sau này tiểu thư có khả năng trở thành biểu tẩu của nàng, nàng tự nhiên không dám đắc tội tiểu thư. Vương Tố Hoa kia tuy ngang ngược chút, nhưng ở ngoài mọi chuyện đều nghe theo Triệu tiểu thư, nói vậy hôm nay tiểu thư cũng đã nhìn ra."
Lục La tỉ mỉ nói, lại nói: "Chuyện hôm nay, tất nhiên là nô tì suy nghĩ không chu toàn, nhưng ở trong mắt Triệu tiểu thư, nhiều lắm chỉ là tiểu thư tính tình yếu đối, đối xử với hạ nhân quá mức tử tế. Lát nữa tiểu thư lấy cớ có việc phái nô tì ra ngoài, làm bộ cho mấy nàng xem, vừa là hướng bọn họ cầu tốt, hai, cũng là thuyết minh ngài không dung túng hạ nhân. Như vậy, cũng có thể giao đãi với Triệu tiểu thư."
"Vậy không phải là ủy khuất cho ngươi sao?" Hướng Vân Cẩm hoài nghi nhìn Lục La, Lục La thản nhiên cười nói: "Nếu tiểu thư có thể gả cao, với nô tì mà nói cũng là vinh yên. Nô tỳ chỉ hi vọng, ngày tiểu thư đạt được ước muốn, cũng có thể trợ giúp nô tỳ một hai, nô tì tự nhiên vô cùng cảm kích."
"Ngươi ngược lại nghĩ đến xa xôi." Hướng Vân Cẩm hừ lạnh một tiếng.
Lục La yên lặng nhìn ra một mảnh trời ngoài cửa sổ, một mảnh trời xanh thẳm, cuối cùng xuất hiện một đám mây đen.
Mây đen áp thành, thành sắp diệt.
...
Vân Hoan thẳng đến nửa đêm mới trở lại Tống phủ, rõ ràng là mệt mỏi cả ngày, cũng không biết là công lao của suối nước lạnh hay Trường Bình an uira kỳ hiệu, nàng ngược lại không cảm thấy mệt.
Trường Bình theo nàng vừa mới về phủ liền bị Triệu Du Hoán chờ ở cửa chặn đi. Mới chỉ một thời gian không thấy, cũng không biết Triệu Du Hoán thế nào, nhưng lại gầy đi một vòng.
Lúc đó hai mắt Vân Hoan cẩn thận nhìn hắn, cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc này trở về phủ mới nhớ tới hình như cũng đã có mấy mặt trời lặn không nhìn thấy Miêu Ngọc Tủy.
Gọi Tư Niên hỏi, Tư Niên nói: "Trước đó mấy ngày thấy Miêu công tử thường đi ra ngoài, luôn một người đầy mùi phấn son trở về, sau khi trở về cũng là cười tủm tỉm. Mấy ngày nay nàng cứ buồn đầu trong phòng, sắc mặt cũng không phải rất đẹp. Trước khi nãi nãi trở về, nàng mới đi ra, trên mặt đầy sát khí, nô tì nào dám hỏi nàng đi đâu.
"Sát khí?" Vân Hoan chỉ cảm thấy chuyện này có kỳ quái, tạm thời lại không nghĩ ra.
Lại thấy Tư Niên bộ dáng muốn nói lại thôi, vội vàng truy hỏi, Tư Niên thế này mới nói: "Vừa rồi Lê Hương viện truyền tin đến, nói là Đại tiểu thư dẫn theo Lục La đi xin lỗi Vương tiểu thư, trở về mạnh mẽ phạt Lục La. Đều là đóng cửa lại giáo huấn, chúng ta nào biết thật hay không? Lúc nô tì đi ngang qua hoa viên, lại nghe thấy Tôn di nương nói linh tinh với người khác, nói nãi nãi còn quá trẻ, chưa àn bày rõ ràng chỗ ở mới gặp phải thiêu thân."
"Nhiều chuyện ở trên miệng bà ta, ngươi mặc bà ta nói là được." Vân Hoan nhíu mày nói.
Tư Niên ngừng lại một chút, nói: "Nô tì dù gan lớn cũng không dám cùng Tôn di nương phân cao thấp, chỉ là lúc ta đang nghe, phu nhân và lão gia cùng đi dạo hoa viên, mấy lời của Tôn di nương đều bị lão gia nghe được. Lão gia lập tức sầm mặt quát Tôn di nương, mọi người ở vườn đều nghe thấy. Tôn di nương con ngươi đều đỏ..."
"Sao hôm nay lão gia lại có hứng đi dạo hoa viên?" Vân Hoan ngừng lại một chút. Không biết là mấy ngày trước Tống Nguyên Niên bị Lão thái thái gọi đi nói cái gì, đã nhiều ngày nay Tống Nguyên Niên thường xuyên ngủ ở chỗ Vương thị, Vương thị ngày nào cũng cảnh xuân đầy mặt, ngay cả người cũng mang theo chút sức sống.
Một đầu là bị đoạt quyền quản gia, một đầu lại bị đoạt sủng ái, không trách được Tôn di nương muốn nổi điên.
Người không gặp may, quả nhiên uống nước cũng bị nghẹn. Vân Hoan yên lặng nghĩ, trong lòng không biết vì sao lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
Hôm nay tâm tình thật sự rất tốt. Vân Hoan dứt khoát gọi Tú Bình cùng đi Lê Hương viện nhìn mấy người Triệu Tịch Nguyệt.
Nào biết chân trước vừa ra khỏi sân, liền thấy phía trước có một người lao đến, không đợi nàng phản ứng đã quỳ gối xuống bên cạnh nàng, nắm chặt khăn khóc huhu.
Vân Hoan lập tức choáng váng, đợi cẩn thận nhìn kỹ người trước mắt, lại ngẩn ra: người mặt đầy nước mắt nước mũi này không phải Tôn di nương thì là sai? Có điều bà ta đến đây quỳ nàng làm gì?
← Ch. 55 | Ch. 57 → |