Đi học (2)
← Ch.021 | Ch.023 → |
Thầy giáo đẹp trai đứng trên bục giảng sắp xếp chỗ ngồi cho các em học sinh. Tất nhiên Chu Tiểu Vân ngồi cạnh Vương Tinh Tinh. Đó là bàn đầu tiên, gần thầy đẹp trai nhất.
Với chỗ ngồi này, Chu Tiểu Vân có chút tư tâm nho nhỏ. Nhân lúc thầy đẹp trai xếp chỗ, mấy đứa trẻ khác đang tranh giành ầm ĩ, cô nhanh chân giành trước bàn đầu. Vương Tinh Tinh đi theo, ngồi xuống cạnh cô.
Thật vất vả chờ lớp yên tĩnh lại, thầy đẹp trai tươi cười nói với các em nhỏ: "Chào các em, thầy là thầy dạy ngữ văn và cũng là thầy giáo chủ nhiệm của các em. Thầy họ Phương, tên đầy đủ là Phương Văn Siêu. Các em cứ gọi là thầy Phương."
"Thầy Phương..."
"Chào thầy Phương..."
Chu Tiểu Vân thầm cảm thấy may mắn, kiếp này gặp được giáo viên tốt. Nhìn đi, thầy trẻ thế kia, tất nhiên trẻ hơn cô Hoàng ở bên cạnh là phụ nữ trung niên, vừa hiền lại đẹp trai. Nghe giọng nói trầm ấm của thầy ấy cũng là một loại hưởng thụ đó!
Vương Tinh Tinh lặng lẽ ghé sát đầu sang: "Chu Đại Nha, thầy Phương của chúng ta thật dễ nhìn." Chu Tiểu Vân len lén cúi đầu cười, soái ca ai mà không thích!
Buổi đầu tiên chưa học gì, hơn mười giờ là tan lớp. Thầy hiệu trưởng đứng dưới mái hiên, không nhanh không chậm kéo dây thừng, một đầu dây khác buộc vào chuông, chuông vang theo tiết tấu: Đing Đing Đing... Các bạn nhỏ ùa ra khỏi lớp, không ai xếp hàng.
Đại Bảo chạy đến lớp 1-2, đón Chu Tiểu Vân cùng về nhà. Ba Chu đã dặn dò, bảo cậu hằng ngày tan học phải dắt em về. Trong lòng cậu tuy ngại vì dẫn theo em gái vướng víu, lúc tan học không thể chạy thẳng đi chơi, nhưng trước mặt ba, cậu không dám ho he vì sợ bị đánh.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Đại Bảo thành thật đến đón Chu Tiểu Vân.
Thạch Đầu cùng lớp vẫy tay với cậu: "Đại Bảo, chúng tao đi bơi đây, mày có đi không?"
Đại Bảo nghe xong trong lòng ngứa ngáy khó chịu, lại không dám để em gái tự đi về nhà. Cậu đành trơ mắt nhìn đồng bọn cười đùa, không khỏi có chút ủ rũ. Chu Tiểu Vân đi sau Đại Bảo, nhìn bộ dáng anh trai thẫn thờ lập tức đoán được nguyên nhân, nên bảo cậu cứ đi đi.
Đại Bảo uể oải nói: "Cha nói em còn nhỏ chưa biết đường về nhà, bảo anh phải đưa em về."
"Không sao đâu anh à. Anh xem, có Hải và chị Tiểu Hà mà. Em về cùng họ. Từ trường về nhà có mỗi một con đường, sao em đi lạc được. Anh yên tâm đi chơi đi!"
Đại Bảo do dự một lát, không nhịn được đuổi theo đồng bọn.
Chu Tiểu Vân, Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải ba người cùng nhau về nhà. Cùng đường về còn có Vương Tinh Tinh ngồi cùng bàn với cô. Nhà Vương Tinh Tinh cách nhà cô khoảng bốn, năm nhà. Trước đây từng chơi với nhau nên cả hai đã quen thân. Giờ ngồi cùng bàn với Chu Tiểu Vân, càng thêm thân thiết, dọc đường đi líu ríu nói về thầy Phương.
Hải là con trai, không để ý thầy Phương có đẹp trai hay không, chỉ thấy tính thầy rất tốt. Sáng nay, cậu bé và Phùng Thiết Trụ cùng lớp đánh nhau, thầy Phương không trách phạt. Thầy chỉ hỏi nguyên nhân rồi dặn hai đứa sau này không nên đánh nhau. Việc này làm Hải có thiện cảm rất tốt với thầy.
Vương Tinh Tinh đang nói với Chu Tiểu Vân về quần áo của thầy Phương: "Đại Nha cậu thấy không? Thầy mặc áo sơmi trắng. Cái áo sơ mi kia thật là trắng thật là trắng, giống như, giống như..." Bộ não nghèo nàn vốn từ của Vương Tinh Tinh nghĩ mãi không ra từ thích hợp để miêu tả cái áo sơ mi trắng của thầy Phương.
Chu Tiểu Vân không nhịn được nhắc cô bé một câu: "Trắng như tuyết."
"Đúng đúng đúng, trắng như tuyết mùa đông ấy, thầy Phương mặc đặc biệt đặc biệt đẹp mắt."
Chu Tiểu Hà nói chen vào: "Thầy Phương vừa tốt nghiệp năm ngoái, nghe nói chưa kết hôn. Năm nay, thầy không chỉ dạy ngữ văn lớp một, nghe đồn dạy cả âm nhạc lớp Bốn và lớp Năm. Chị nói cho các em biết, nghe nói thầy Phương hát rất hay, biết viết bút lông, kéo đàn acordion khá tốt."
"Oa!" Mấy đứa trẻ con phát ra âm thanh thán phục.
Chu Tiểu Hà nhìn đứa nào đứa nấy vểnh tai tập trung tinh thần lắng nghe, bắt đầu nói liên tục những gì cô biết: "Thầy Phương nói tiếng phổ thông cũng chuẩn nữa. Ở trường chúng ta, thầy nói tiếng phổ thông chuẩn nhất. Còn nữa, thầy viết bút lông rất đẹp, nghe nói năm ngoái rất nhiều người mua giấy đỏ đến nhờ thầy viết câu đối..."
Chu Tiểu Vân nghe mà thích mê. Thầy chỉ dạy ở trường ba năm rồi chuyển đi nơi khác. Kiếp trước, lúc cô đi học lớp một đúng lúc thầy chuyển đi, không ngờ cô lại được học thầy Phương trong truyền thuyết.
Cô bắt đầu chờ mong cuộc sống học tập sau này. Một giáo viên tốt sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn tới người học, nhất là một thầy giáo "tài mạo song toàn" bạch mã vương tử như thầy Phương. Lặng lẽ nhủ thầm một câu, thầy giống hình mẫu bạn trai lý tưởng của cô nữa. Kiếp này, tuổi tác chênh lệch quá lớn, nhưng được tiếp xúc gần gũi đã an ủi rất lớn cho tâm hồn bé nhỏ nhộn nhạo của cô rồi.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |