← Ch.068 | Ch.070 → |
"Đúng vậy, không tốt là không thích, không phải chúng ta không đợi được. Tôn Ngũ Nương vui mừng khôn xiết, trong lòng tảng đá lớn cũng rơi xuống đất.
Nàng không dám nói, nhưng tìm đâu ra một nam nhân như Trần Nhị Lang nhà nàng? Bảo Nha sẽ thất vọng thôi.
Vẫn là Kim Lai nhà nàng có phúc khí, một người cô cô từ trên trời giáng xuống dạy han đọc sách, còn không cần lo lãng nửa đường gả cưới.
"Nhưng có một điều, đừng làm phiền Bảo Nhat" Đỗ Kim Hoa nhấn mạnh.
Tồn Ngũ Nương vui vẻ đáp: "Con nhớ rồi."
Cả hai đầu không muốn làm phiên Trần Bảo Âm, nhưng làm sao có thế che giấu được? Một đoàn rồi lại một đoàn khách tới, giọng điệu khoa trương, ánh mắt nhiệt tình nhanh chóng khiến Trân Bảo Âm đoán ra được cái gì đó.
"Nương, nương cho con ra gặp họ được không?" Cô để bọn trẻ đọc thuộc lòng, một mình ra ngoài tìm Đỗ Kim Hoa.
Đỗ Kim Hoa nghe vậy, trong lòng nóng nảy, vội vàng giải thích: "Bao Nha, con đừng suy nghĩ nhiều, nương không phải vội ga con đi!"
Trần Bảo Âm lặng lẽ nhìn bà.
Nàng không nghĩ nhiều. Sau khi nhận ra trong nhà đang tìm hiểu làm mai cho nàng, nàng có chút choáng váng, tức giận. Nhưng lý trí nhanh chóng trở lại trong đầu nàng, nàng hiện tại không thể kết hôn, vì nàng muốn cho Kim Lai học vỡ lòng xong và còn có bọn Hạnh Nhi, Ngưu Đản nhà đại bá.
Trừ khi người tới xem mắt đặc biệt tốt, nếu không đây là giao dịch không có lời, cả nhà đại bá cũng sẽ phải ngăn cản.
Còn nếu là người rất tốt, đặc biệt tốt, Trần Bảo Âm nghĩ thầm, sẽ gả đi. Một người tốt như vậy, nàng vì cái gì không gả chứ? Có thể khiến lòng nàng rung động, nàng sẽ cùng người khách đánh nhau vỡ đầu để tranh giành.
Nhưng người như vậy không tồn tại. Sẽ không hôn sự tốt như vậy. Vì vậy, nếu nói chuyện hôn nhân, nàng sẽ quấy nhiễu tới cùng. Nàng đã quen với việc này rồi.
Đỗ Kim Hoa vội vàng lên tiếng giải thích: "Bảo Nha, con biết không, con đã mười lăm tuổi. Cho dù nương không muốn gả con đi, nhưng người ta đều cảm thấy con đã đến tuổi lấy chồng, cho nên đều nhắm tới con để làm mai. Nương muốn đánh đuổi những người đó, nhưng nương không thể. Khi con trưởng thành, Bảo Nha, sớm muộn gì cũng phải gả con đi. Chúng ta không thể đắc tội những người đó!"
Bà nói mà nước mắt chực rơi.
Mai mối cho Bảo Nha là điều bà không nỡ làm nhất, Bảo Nha vừa mới trở về, còn chưa kịp quen thuộc với người trong nhà, lại phải ga cho người khác, đi đến một nơi lạ lãm khác, thật đáng thương! Chỉ nghĩ đến thôi mà lòng bà như bị d. a. o cứa vào.
"Chúng ta để bọn họ tới đi! Để bọn họ nói!" Đỗ Kim Hoa giơ tay lau nước mắt: "Để xem bọn họ có thể nói cái gì tử tết"
Một bàn tay trắng nõn tinh tế nhanh hơn bà một bước, lau khóe mắt bà. Đỗ Kim Hoa giật mình, ngẩng đầu lên.
Trần Bảo Âm vuốt chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau hương mặt sân sùi của bà. Quanh năm làm lụng, gương mặt phơi nắng gió, làn da sạm đen, sần sùi, thô ráp, nhiều nếp nhăn sâu. Nhưng Trần Bảo Âm biết rằng bà chỉ mới ngoài bốn mươi. Nhưng bộ dạng bà lại già hơn Hầu phu nhân hai mươi tuổi.
"Nương đừng khóc." Nàng nhẹ giọng nói: "Nương không nỡ, cùng lắm con không kết hôn."
Nghe câu này, Đỗ Kim Hoa càng khóc to hơn! Hoàn toàn không thể kiềm chế, ôm chặt lấy nàng, gào khóc: "Bảo Nha! Bảo Nha của nương!"
Bà đương nhiên không muốn nữ nhi mình lấy chồng! Nữ nhi bà vừa về! Bà ước gì mình có thể nuôi nàng lại một lần nữa, ôm nàng vào lòng và nuôi nàng thêm mười lam năm nữa! Nhưng, mười lãm năm sau, Bảo Nha sẽ bao nhiêu tuổi? Mọi người sẽ cười nhạo nàng! Nàng không cần ra khỏi cửa cũng đã nghe được lời nhạo báng!
Bà khóc rất nhiều, Trần Bảo Âm lại mỉm cười, om lấy bà võ nhẹ vào lưng: "Vâng, con là Bảo Nha của nương."
Đỗ Kim Hoa không muốn ga nàng di vậy là đủ rồi.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |