← Ch.011 | Ch.013 → |
Một chiếc túi cỡ lòng bàn tay có thể chứa cái gì? Thậm chí không thể chứa nổi một đôi giày. Đỗ Kim Hoa còn nghĩ đến lúc Lâm Lang rời đi, y phục nệm chăn đều không mang, nhưng lại mang theo hai đôi giày, là đôi giày đế xuồng bà cho.
"Ừ"" Trần Bảo Âm mím môi cười nhẹ, Cái khác con không cầm"
Vừa nói nàng vừa mở chiếc túi ra, để lộ ra thứ bên trong là mấy chiếc đai nguyệt sự. nàng đang trong kỳ nguyệt sự, nếu không mang theo thứ này sẽ không thể đi trên đường. Dứt khoáy là mang nhiều một chút, có thể chống đỡ nổi kỳ nguyệt sự này.
Đỗ Kim Hoa nhìn khuôn mặt nhu thuận của nữ nhi, dần dần toàn thân run ray trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đớn khiến sắc mặt bà biến sắc.
Hài tử nuôi nấng mười lăm năm, giờ không cần nữa, lại nỡ đuổi ra ngoài không chút hành lý? Mười lãm năm, một chút tình cảm cũng không có sao? Nàng chỉ là một hài tử, có làm sai điều gì?
Đỗ Kim Hoa nhớ lúc Lâm Lang được đón đi, đã kín đáo đưa cho nàng hai lượng bạc, bảo nàng cầm theo phòng thân. Nơi hài tử sắp đến là Hầu phủ lạ lãm, phải gặp một nhóm người xa lạ còn sống chung với họ. Nhiều người như vậy, nàng đều không quen, họ có thể chăm sóc nàng tốt không? Nàng có phải chịu uỷ khuất không? Dù trong nhà nghèo khổ nhưng Đỗ Kim Hoa vẫn cắn răng lấy ra hai lạng bạc cho hài tử phòng thân.
Bà cũng từng nuôi dạy con cái, bà biết trái tim mẫu thân là như thế nào. Thế nhưng, cái vị kia thì sao? Cũng là mẫu thân bị đổi con như bà, sao lại lạnh lẽo vậy!
Phi! Đỗ Kim Hoa hung hăng nhổ nước bọt, Hầu phủ không đem nữ nhi bà để trong lòng, bà còn nói Hầu phủ không xứng nuôi nữ nhi bà đâu!
"Không lấy thì không lấy!" Đỗ Kim Hoa dùng sức lắc mạnh ga trải giường, phát ra tiếng răng rắc trong không khí"Không lấy cũng tốt! Chúng ta tuy nghèo nhưng có cốt khí! Không thèm đồ của người khác!"
Bà liền nghiêm mặt, từ hòm xiểng lấy ra một tấm màn để ngăn cách hai cái giường. Năm xưa Lâm Lang ngủ, cô nương lớn, dù so cũng phải ngăn cách với giường phụ mẫu. Sau khi Lâm Lang rời đi, Kim Lai và Ngân Lai đến ngủ, hai vợ chồng già cất màn đi để tiện chăm sóc cháu trai.
Bà còn trẻ, mới ngoài bốn mươi, làm việc nhanh nhẹn, Trân bảo Âm không cần giúp đỡ — nàng cũng không biết làm những việc này, giúp càng thêm rối.
"Con mập map hơn Lâm Lang một chút." Dọn giường và kéo rèm xong, Đỗ Kim Hoa quay đầu nhìn nữ nhỉ: "Y phục của Lâm Lang, nương sợ con không chịu mặc. Ngày mai nương lên trấn mua vải, may cho con hai bộ mới." Trân gia không giàu có, không phải ai cũng có thể mặc quần áo mới, chỉ có Lâm Lang, là bảo bối trong lòng Đỗ Kim Hoa, cứ cuối năm đều sẽ may quần áo mới cho nàng. Còn có nhị tẩu Tôn Ngũ Nương, nhà mẫu thân mở hàng thịt, nàng lại ưa chưng diện, trong nhà yêu thương nữ nhi mình sẽ bù đắp một chút, hai người họ là những người duy nhất trong nhà có thể mặc quần áo mới.
Lúc Lâm Lang rời đi, Đỗ Kim Hoa đưa hai lượng bạc cho nàng phòng thân, trong nhà còn lại bảy lượng hơn bốn trăm văn tiền. May một bộ y phục cúng tốn đến một trăm văn. Đỗ Kim Hoa không nỡ bạc đãi Bảo Nha, nghĩ thâm phải mua lấy một ít vải mềm mại đẹp mắt. Cô sơ bộ xem chừng may một bộ y phục phải tốn một trăm năm mươi đến hai trăm văn, nhiều hơn nữa bà cũng sẽ đau lòng.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |