← Ch.10 | Ch.12 → |
HIện tại Ái Ái cũng không quân tâm lắm đến việc Hoàng Minh chăm chú nhìn mình, cô đang lo lắng cô người biết được kế hoạch của cô.
Bình thường thì người ta muốn nói gì cũng không sao, hiện tại Diệp Thành biết tin không biết cô xẽ như thế nào.
Cô thật sự nuốt không trôi thức ăn, trong đầu lại suy nghĩ cách đối phó, thật là nhiều việc quá mà.
- Em không thích món này phải không, chúng ta đi chỗ khác nhé?
Hoàng Minh không thể im lặng nên đưa ra ý kiến, ước gì anh có thể biết chuyện gì để giúp cô, anh cũng nghe một chút về chuyện của chồng củ, Ái Ái thật đáng thương mà!
- Dạ, không cần đâu anh, do công ty còn có việc nên em như vậy, em xin phép về trước, khi khác gặp nhau được không anh?
Ái Ái thật muốn về nhà ngay để sắp xếp đồ đạc, cô sợ Diệp Thành bất ngờ quay về thì nguy. Hoàng Minh vừa đồng ý, cô liền chạy vội đi, anh chỉ biết lắc đầu, không biết lời hẹn vừa rồi khi nào thực hiện đây, có vẻ khó đòi lắm đây!
Vừa về đến nhà Ái Ái theo danh sách đã chuẩn bị soạn tất cả đồ cần thiết, mang vali bắt vội taxi đến gặp cô Hương, cô đi mà không nói rõ ràng sẽ bị cô giận thì nguy. Sau khi nghe cụ thể các vấn đề cô Huông dặn dò việc ở xa nhà nên cẩn thận, tối ngủ dắp chăn, .... Lần nào nghe cô cũng cảm thấy rất vui và ấm áp, đây là tấm lòng của cha mẹ, làm con ai mà không ao ước.
Đến giờ ra sân bây Ái Ái lại hơi lo lo, cô rất rất sợ Diệp Thành phát hiện. Nhưng mà thỉnh thoảng trời cũng chiều lòng người, Diệp Thành lúc hay tin là tận buổi trưa của thứ hai.
Hôm thứ sáu, anh phát hiện vài dòng chữ thông báo không ở nhà, anh nhủ thầm chắc cô đi công việc như hồi sáng đã nói, tối đến anh lại tự nhủ với chính mình đi đến mai là về, tối thứ bảy anh lại cho rắng cô đi đến chủ nhật, tối chủ nhật anh ngồi bần thần suy đoán chắc cô giận anh.
Sáng thứ hai sau khi đợi đến trưa không thấy, anh hỏi Hoàng Oanh để xem lịch trình tiến độ bên Garden thì mới biết Ái Ái đã bay hôm thứ sáu, thảo nào, Diệp Thành cảm thấy anh thật ngu ngốc, cô có gì đó không bình thường vậy mà anh không nhận ra.
Đầu sỏ chuyện này thì im lặng che giấu, mà Diệp Thành cũng không biết trách Lâm Kha thế nào, Ái Ái đã dặn không nói thì đừng hòng biết chuyện gì, dù sao thì biết muộn vẫn hơn không biết. Bây giờ làm thế nào để anh cũng đi công tác là một vấn đề, dự án bên đây đang rất cần anh, tìm người làm thay là không thể, .... Diệp Thành chỉ còn cách cắn rang làm việc, đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ ngày nghỉ sang thăm cô, chỉ hi vọng cô lại không đi đâu, nếu không anh khó mà tìm gặp.
Diệp Thành viết bao nhiêu mail vẫn không được trả lời, nhắn tin, gọi điện thì cô không nghe. Anh dùng máy người khác cô bắt máy thì thoái thác đang bận sẽ gọi lại sau, và rồi không hề gọi lại.
Hai tháng không gặp nhau thì thật kinh khủng. Thế là người nào đó yêu cầu tập thể tăng ca, làm ngày làm đêm, giải quyết được rất nhiều tồn động của công ty. Lâm Kha càng lúc càng cảm thấy quyết định của anh là đúng đắn, giải quyết được bao nhiêu là vấn đề.
Thứ sáu vừa tan ca là Diệp Thành chạy vội ra sân bay, công việc của anh hiện tại không thể nghỉ phép, nếu không anh đầu khổ thế này.
Nơi công ty cung cấp cho nhân viện ở khá lịch sự, mang theo đầy đủ giấy tờ anh chỉ được ưu ái ngồi ở phòng đợi. Bà xã của anh ở đây đúng ra phải cho anh vào phòng đợi mới đúng.
Lúc này Ái Ái đang mua thức ăn cho những ngày kế tiếp thì nhận được điện thoại của quản lý thông báo có người nhà đến chơi, linh tính vừa nghe cô đã cảm thấy người này là Diệp Thành.
Về đến nhà thật sự là anh, một truần không gặp nhưng nhìn anh rtấ mệt mỏi, râu tóc không cạo, thật không biết nói làm sao. Nhưng mà con người cười tươi rạng rỡ khi nhìn thấy cô, đúng là mắc nợ mà.
Mở cửa để Diệp Thành vào nhà, cô cất đồ vào tủ lạnh, anh ngắm nhìn từng không gian cô ở, tự thay đổi vị trí, xông cả vào phòng ngủ xem xét, còn đùa là kiểm tra cô có nuôi gian phu hay không,
- Anh vào tắm rửa đi rồi ra ngoài em nấu cơm cho ăn
- Tuân lệnh bà xã
Ái Ái lẳng lặng nấu cơm, tình huống hôm nay không phải cô không nghĩ tới, chỉ là công việc sắp tới của anh rất nhiều, cô không nghĩ anh sắp xếp được mà sang đây.
Diệp Thành hết sức quen thuộc dọn bát đũa, sắp xếp giúp cô, trong lúc ăn anh kể ttấ cả những chuyện đã xảy ra, tất nhiên không quên thêm vào anh nhớ cô thế nào, không có cô thì như thế nào. Ăn uống xong anh tự động dọn dẹp.
Ái Ái mang thêm một bộ chăn gối ra phòng khách cho Diệp Thành nghỉ ngơi, khỏi phải nói khuôn mặt anh đặc sắc cỡ nào, giận dỗi đủ thứ, bảo là anh từ xa đến vậy mà cô đối xử tệ hại với anh, làm anh đau lòng, cô thật độc ác, ...
- Không thì anh ra ngoài tìm khách sạn.
- Được rồi, anh thua em được chưa, ngủ ở đây thì ở đây.
- Không được vào phòng em.
Diệp Thành chỉ biết thở dài, trên đường đến đây anh cũng đoán trước kết qủa, chỉ là không cam lòng. Mà không cam lòng cũng phải chịu ai bảo anh bị cô ăn gắt gao chứ.
Ái Ái vào phòng, đóng cửa lại, cô không muốn suy nghĩ nhiều, việc gì đến sẽ đến, hiện tại cô cần ngủ đủ giấc, nhan sắc rất quan trọng với phụ nữ.
Bởi vì là ngày nghỉ nên Ái Ái tiếp tục ngủ, cô là con heo lười mà, Diệp Thành đợi đến chín giờ liền gõ cửa đánh thức cô dậy, không thể đến đây vẫn không ăn được đậu hủ.
Ái Ái mặc kệ, ngày nghỉ cô không muốn dậy, nhưng thật sự không thể ngủ yên, cửa cứ gọi dồn dập, liên hồi, không biết là ai có bệnh lại đến làm phiền cô.
Mở cửa thì gặp Diệp Thành đang cười toe toét, kéo tay cô dẫn ra ngoài ăn sáng
- Em dậy ăn sang rồi ngủ tiếp, nếu em cho anh vào phòng thì anh ko gọi cửa như vừa rồi đâu, ttấ cả là do em
Ái Ái chỉ muốn đi ngủ, nên cô ăn cho xong thức ăn trên bàn rồi lại về phòng, cãi nhau không phải là sỡ trường của cô.
- Em không giữ lời, những gì em hứa em đều không thực hiện, toàn là anh đi theo em, mà em thì dửng dung với anh, anh không biết, em đã hứa không rời xa anh, em xem em đang làm gì?
- Em đi công tác
Hừ, Ái ái không hiểu đàn ông con trai mà tối ngày bày ra vẻ mặt giận dỗi rồi cứ hừ lên hừ xuống là thế nào, trong lúc cô còn đang rối rắm anh kéo tay cô về phòng
- Đi ngủ!
Xong Diệp Thành kéo cô lên giường đắp chăn cho cô, anh cũng nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, dỗ dành cũng nhau ngủ, thật sự Ái Ái cũng chưa tình táo hoàn toàn nên cô ậm ừ ậm ờ chìm vào giấc ngủ, buổi trưa cô bị đánh tức bởi mùi thức ăn, đói bụng quá à.
Diệp Thành đã chuẩn bị sẳn sàng cho buổi trưa, chỉ còn đợi Ái Ái dậy. Làm vể sinh cá nhân xong cô ngồi vào bàn, cùng anh ăn cơm, hai người gần như rtấ ăn ý với nhau trong khoảng này, sau khi ăn xong Diệp Thành pha chế nước trái cây cho cô, còn anh thì dọn dẹp, rửa chén.
Tự nhiên Ái Ái cảm thấy bình yên đến lạ, cô bất giác nghĩ rắng thế này không tệ, có người yêu thương, chăm sóc, che chở cũng hay, có điều thời gian này sẽ kéo dài bao lâu. Cô không chắc lắm với cảm xúc của chính mình, cô sợ chỉ là nhất thời, cô sẽ lại đau khổ.
Che giấu đi bất an trong lòng cô quay ra phòng khách xem ti vi, Diệp Thành cười cười rủ cô xem phim, tài khoản trên mạng có sẳn tiền nên chỉ cần chọn phim thích là có thể xem được.
Ái Ái vốn rất sợ ma và kinh dị, còn lại các thể laoị nào cũng xem được, bất giờ cô nhớ rắng bọn họ cũng đi xem phim cùng nhau khá nhiều lần nhưng chỉ có lần đầu tiên là tập trung, còn những lần sau thật sự không nhớ xem những gì
- Anh qua đây vậy công việc bên kia thế nào? Ái Ái không nhịn được hỏi thăm
- Ổn hết bà xã à, chồng của em rất giỏi, không cần lo lắng cho anh.
Ái ÁI cảm thấy tốt nhất mình không nên hỏi, hỏi xong có người tưởng tượng linh tinh. Khi phim hết, Ái Ái thông báo cô có hẹn với bạn bè, không biết anh có thể ở nhà đợi cô không.
- Em trốn chồng hẹn hò phải không? Anh biết mà, đời nào em quan tâm anh, em hỏi để anh thấy vui rồi em vứt bỏ anh
- Bạn em anh không biết mà, gặp nhau sợ không hợp.
-Bạn em chưa gặp sao biết không hợp, anh muốn đi để mọi người biết em là hoa đã có chủ, anh không ở nhà làm nội trợ đâu, anh muốn đi mà.
Thật tình không biết nói sao, người gì khi thì như con nít, khi thì bá đạo, Ái Ái đành phải thỏa hiệp
- Được rồi, nhưng anh phải nghe lời, đừng làm em bực mình nhé!
- Anh hứa, anh hứa mà!
Ở bên Sin cô có vài người bạn thân học học nhóm tiếng Anh, lúc làm đề tài cả nhóm được giáo viên hết lòng khen ngợi sự xuất sắc và đoàn kết của nhóm, lâu lamắ cô mới hẹn gặp lại bạn, không biết Diệp Thành có gây chuyện gì không.
Nơi hẹn của nhóm là BBQ nổi tiếng, không gian thoáng đãng, thức ăn ngon, giá thành có đắt một chút, thật sự thì tiền nào của nấy thôi. Lúc Ái Ái và Diệp Thành đến nhóm gần như đông đủ, những người bạn vẫn trai thanh gái tú, toàn là mỹ nam mỹ nữ.... Cô bây giờ nhìn thấy mà thảm hương, nhan sắc tàn phai, chồng bỏ chồng chê nữa chứ.
Diệp Thành hòa nhập với nhóm nhanh hơn cô tưởng, nhất là mấy anh con trai, bọn họ nhanh chóng thân thiết với nhau. Khi cô nhìn sang anh cũng mỉm cười đắc ý nhìn lại cô, xem như anh hay được chưa.
Lúc ra về mọi người luôn tủm tỉm nhìn cô, nhất là những bạn gái thân thiết, hoàn cảnh của cô không ai không biết, nên ai cũng thương cô.
Trên đường về Diệp Thành luôn nắm chặt tay Ái Ái, qua bạn bè cô anh còn biết được nhiều chuyện không hay, vậy mà cô tuyệt nhiên yên lặng, chưa bao giờ anh được biết, Lâm Kha chắc cũng không, tên đó mà biết là Hào Minh chắc chắn nằm viện.
Càng nghĩ anh càng bực, tại sao cô lại phải sống khổ sở với gia đình tàn ác như vậy, họ có xem cô như người trong gia đình hay xem cô như con ở, Diệp Thành xót xa bao nhiêu lại hận bản thân bao nhiêu, anh đã làm gì trong thời gian cô như vậy, anh chỉ đứng nhìn mà không biết bất cứ nội tình nào bên trong, anh nghĩ cô hạnh phúc. Tại sao anh lại không tìm hiểu rõ ràng?
← Ch. 10 | Ch. 12 → |