← Ch.61 | Ch.63 → |
Đỗ Thu Nương giật mình, vội kêu Phạm Trường An dậy. Nàng ra mở cửa thấy Đỗ Kim Bảo đang mang bộ mặt sầu thảm, đi tới đi lui không ngừng trước phòng. Nàng vội kéo Đỗ Kim Bảo lại hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đỗ Kim Bảo vội nói, "Cụ thể đệ cũng không rõ lắm. Hôm nay đệ ra ngoài từ sớm lúc trở lại phát hiện Ngân Bảo và Đồng Bảo đã có mặt ở nhà, trên người chi chít vết thương, còn cõng về một thiếu niên không biết tên tuổi đang bất tỉnh. Đệ hỏi thì Ngân Bảo cứ ấp a ấp úng nói là bị đồng học trong học đường đánh. Nhược Lan tức không chịu nổi đã vọt tới học đường cãi nhau với người nhà bọn kia rồi!"
"Trên người chi chít vết thương?" Đỗ Thu Nương cao giọng hỏi lại. Nàng biết tính hai đệ đệ của nàng không phải kiểu dễ xúc động đánh nhau với người ta, đặc biệt là Đồng Bảo. Dù Ngân Bảo nổi nóng thì còn Đồng Bảo kéo lại. Lòng nàng như có lửa đốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội kéo Đỗ Kim Bảo nói, "Đệ nhanh đi ngăn Nhược Lan lại đi! Nhược Lan nóng tính, đến đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, kinh thành phức tạp, không chừng trong đó có người chúng ta không đắc tội nổi, làm gì có đất cho Nhược Lan đi náo loạn!"
"Dạ!" Đỗ Kim Bảo lập tức chạy đi.
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương cũng nhanh chóng đi xem tình hình Đỗ Đồng Bảo và Đỗ Kim Bảo thế nào. Vừa vào cửa Đỗ Thu Nương suýt chút chết ngất, trên người Ngân Bảo và Đồng Bảo loang lổ vết máu, tóc tai rối bù, mặt mũi sưng vù lên, đang.... quỳ dưới đất. Lý thị bôi thuốc cho cả hai, càng đau lòng càng xoa mạnh hơn để khử ứ. Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo cắn răng không rên một tiếng, Lý thị lại chảy nước mắt trước, mắng, "Hai đứa làm cái gì đó? Đại tỷ phu vất vả lắm mới nhờ người tìm được một học đường tốt cho vào học, không lo học hành đàng hoàng còn bày trò đánh nhau khiến tiên sinh tức đến mức phải đuổi về!"
Đỗ Ngân Bảo cúi đầu không nói lời nào, chỉ khi bị xoa đau không chịu nổi mới rên một tiếng. Đỗ Đồng Bảo thì ngước đầu nói nhỏ, "Nương đừng hỏi nữa."
"Nương nuôi ngươi lớn đến chừng này, giờ phạm lỗi còn không cho nương hỏi?" Lý thị vung gậy muốn quật xuống người Đỗ Đồng Bảo, nhưng giơ lên hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nỡ đánh. Đỗ Thu Nương vội vàng tiến lên, giữ lấy cây gậy, nói, "Nương, đừng nóng! Từ từ hỏi đi, hai đứa nó còn đang bị thương mà!"
Đỗ Thu Nương lại khuyên Lý thị đi nấu chút gì cho Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo ăn lấy lại sức, chờ Lý thị đi rồi, mới giận tái mặt hỏi đầu đuôi sự tình. Nhưng Đồng Ngân hai người vẫn ngậm miệng như hến. Nàng bèn gạt nước mắt nói, "Được, được, không nói thì thôi! Nhớ lúc trước, để kiếm một học đường tốt cho hai đứa bây, không biết Trường An đã phải chạy bao nhiêu nơi, cầu xin bao nhiêu người! Giờ hai đứa bay nói một tiếng không đi là không đi luôn! Đủ lông đủ cánh rồi, tự chịu trách nhiệm được, đánh nhau về nhà không cần nói tiếng nào! Thôi, hai bây coi đại tỷ đã gả đi không còn họ Đỗ, không có quyền can thiệp thì thôi! Một hồi ta sẽ nói với phụ thân, từ nay về sau không dám hỏi gì tới chuyện nhà họ Đỗ nữa, tụi bây chết hay sống cũng chẳng liên quan gì tới vị đại tỷ này...."
Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo trước giờ chỉ thấy vẻ tức giận hoặc nghiêm khắc của Đỗ Thu Nương, giờ thấy nàng khóc thương tâm như vậy, nào dám cứng miệng nữa, chột dạ liếc nhau một cái. Đỗ Đồng Bảo đại diện nói, "Đại tỷ, đệ nói cho tỷ nghe, nhưng tỷ đừng kể với phụ mẫu, bọn đệ sợ hai người đau lòng.... Cả tỷ nữa.... Tỷ cũng đừng tức giận mà thương thân!"
"Hai đứa đi ra ngoài để người ta đánh thành như vậy phụ mẫu có thể không đau lòng sao?" Đỗ Thu Nương lau nước mắt nói, "Hai đứa mau kể lại đầu đuôi câu chuyện cho đại tỷ nghe! Người nhà họ Đỗ ta dám làm dám chịu, nếu là lỗi của hai đứa, ta sẽ tự mình dẫn hai đứa đi xin lỗi người ta. Còn nếu là lỗi của họ, tỷ tỷ dù có mất mạng cũng phải đòi lại công bằng cho bằng được!"
Đỗ Đồng Bảo nghe lời kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo học ở học đường tốt có tiếng trong kinh thành, mặc dù không phải nổi nhất, nhưng vì hiệu trưởng từng là hiệu trưởng của Quốc Tử Giám nên người mộ danh tới học không ít, rất nhiều con cháu các nhà vương công quý tộc không vào được Quốc Tử Giám sẽ vào đó học. Hai huynh đệ Đỗ Đồng Bảo không biết nịnh nọt bọn người kia, chỉ nghĩ dựa vào bản lĩnh của chính mình để vươn lên. Không may, trong số người theo học không thiếu những kẻ không dám đụng tới con cháu của các gia tộc lớn bèn đi bắt nạt những học sinh không có bối cảnh hoành tráng để thỏa thói hư vinh.
Vốn bọn họ biết Ngân Đồng Bảo có núi dựa là Hữu thừa tướng, nghe tin Hữu thừa tướng từ quan, những kẻ muốn bắt nạt Ngân Đồng Bảo lập tức rục rịch không yên. May mà Ngân Bảo vốn cường tráng từ nhỏ, chân tay linh hoạt, Đồng Bảo lại rất cơ trí, hai huynh đệ hợp tác chặt chẽ khiến mấy kẻ muốn bắt nạt hai người chưa thành công lần nào, còn bị phản kích.
Mấy kẻ kia thấy quyền cước không bằng thì bắt đầu động khẩu nhục mạ người, mới đầu Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo còn cố gắng nhịn, nhưng những kẻ đó càng được nước lấn tới.
Hôm nay, Ngân Bảo Đồng Bảo vừa tới học đường những kẻ đó đã trét sẵn một lớp phân trâu thật dày ở chỗ ngồi của hai người, nhao nhao nói trên người họ toàn mùi phân trâu thúi hoắc của bọn nông dân nghèo. Lại có kẻ quá đáng hơn, nói tỷ tỷ Đỗ Thu Nương của hai người là sao chổi, khiến công công phải từ quan, còn vu hãm Lý thị là dâm phụ, chưa gả đã sinh Đỗ Đồng Bảo vân vân, cũng không biết bọn chúng làm cách nào biết được tin tức về nhà họ Đỗ. Tóm lại là nhục mạ nhà họ Đỗ không đáng một đồng.
"Đúng là bọn thiếu đánh!" Đỗ Ngân Bảo khinh bỉ nói, "Bình thường đệ và Đồng Bảo tuyệt đối sẽ không xung đột trực diện với bọn chúng ở học đường đâu! Đạo lý 'nhỏ không nhịn được thì khó mà thành việc lớn' đệ biết, đã định chờ bọn chúng về sẽ chặn đường đánh một trận tơi bời, hoặc trùm bao bố đập lén trong hẻm tối cho xả giận. Có điều...."
"Không được! Trùm bao bố đập một trận là quá nhẹ cho bọn chúng, phải nhét đầy phân trâu vào bao rồi trùm đánh mới đúng!" Phạm Trường An bỗng nói, "Đối với loại người này, chơi ngay thẳng tuyệt đối chỉ thiệt cho các đệ thôi, chịu nỗi khổ da thịt cũng chưa đủ, phải để bọn chúng mất hết mặt mũi chúng mới sợ!"
"Đúng!" Đỗ Ngân Bảo tiếp lời, "Tên cầm đầu đúng là miệng chó không mọc được ngà voi! Ở thôn ta dù đánh nhau cũng phải theo luật, một đấu một mới đúng, bọn chúng lại cả đống đánh một người, tính hảo hán cái gì!"
"Đệ khờ quá! Có thể quần đấu mắc gì phải chọn độc đấu! Bọn chúng đã vô liêm sỉ đến trình độ đó đệ còn giảng đạo lý gì nữa? Đi với Phật mặc áo cà sa, đi mới ma mặc áo giấy, biết không?"
Đột nhiên cả hai cứ vậy cãi nhau ỏm tỏi, Đỗ Thu Nương đứng nhìn khóe mắt giật giật, kéo Phạm Trường An, trừng một cái. Phạm Trường An lập tức ngậm miệng, một hồi mới càm ràm, "Hai đệ đó, nói thì hay lắm, rốt cuộc cũng đánh nhau với người ta để bị đuổi học!"
"Bọn đệ không cố ý, cũng vì tiểu tử này nè!" Đỗ Ngân Bảo chỉ vào thiếu niên đang nằm trên tháp nhỏ nói. Thiếu niên mặc áo trắng giờ đã dính đầy máu, khuôn mặt như phấn điêu ngọc mài giống hài đồng chiêu phúc trong tranh lại bị vòng băng trắng trên đầu phá hư mỹ cảm.
"Hắn là......." Đỗ Thu Nương sững người một chút, cảm thấy thiếu niên này trông rất quen, nhưng nhất thời không nhớ là đã gặp ở đâu.
"Đệ cũng không biết hắn tên gì!" Đỗ Đồng Bảo buồn bực nói. Thiếu niên áo trắng kia mới vào học đường chừng mười ngày, ngày nào cũng mặc đồ trắng, ngồi trong góc khuất nhất, không thích nói chuyện với ai, ai chọc hắn hắn cũng không quan tâm. Mấy tên nhà giàu kia thường kiếm trò khiêu khích, hắn cũng chỉ nhìn bọn chúng bằng đôi mắt đen lạnh lùng khiến bọn chúng biết khó mà lui.
Hôm nay, bọn kia nhục nhã Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo, Đỗ Ngân Bảo vốn không nhịn được, đang định ra tay thì một tên bên đối phương lại giẫm chân trên y phục của thiếu niên áo trắng. Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì thiếu niên này đã đứng lên đập một quạt lên người kẻ kia.
Có lẽ bọn kia cho rằng thiếu niên này và Đỗ Ngân Bảo Đỗ Đồng Bảo là một phe, lập tức nhào vào đánh nhau. Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo buộc phải gia nhập cuộc chiến. Ai ngờ thiếu niên này đập một quạt trông khí thế thế kia lại đánh tới đánh lui cũng chỉ có một chiêu, trong chốc lát đã mệt hết hơ. Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo vừa bị vây công vừa phải che chở thiếu niên áo trắng, nên mới bị thương nhiều như vậy.
"Đại tỷ đừng lo, bọn chúng cũng không sung sướng gì đâu, hơn phân nửa máu trên người bọn đệ là của bọn chúng đó!" Đỗ Ngân Bảo đắc ý nói.
"Đệ hận nhất là người khác nhục mạ người nhà mình, đánh một chầu xem như xả giận! Có điều, đại tỷ đừng nói với phụ mẫu để phụ mẫu phải nghe những lời ô uế đó! Phụ mẫu lo lắng chuyện nhà tỷ phu đã đủ mệt rồi...." Đỗ Đồng Bảo nói nhỏ.
"Ta biết...." Đỗ Thu Nương nói, cảm thấy rất tự hào về hai đệ đệ của nàng, ôm hai người không biết phải nói gì. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tương lai mờ mịt khó biết, may là huynh đệ tỷ muội đồng lòng, điều này còn quý hơn vàng biết bao nhiêu lần.
"Chỉ là, thiếu niên này...." Đỗ Thu Nương đang lo lắng không biết phải xử trí thiếu niên áo trắng thế nào, thì thiếu niên đã tỉnh lại, nhìn tỷ đệ ba người ôm nhau với ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Đỗ Ngân Bảo vội tiến lên nói, "Ngươi đừng lo lắng, đại phu đã khám rồi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng đâu!"
"Ừ." Thiếu niên kia đáp. Đỗ Ngân Bảo thấy thiếu niên có vẻ không muốn nói gì nữa, xoay người đi mặc kệ thiếu niên, bỗng nhớ ra vỗ đầu nói, "A, thì ra ngươi nói được, vậy mà ta cứ tưởng ngươi bị câm chứ!"
Thiếu niên kia nghe vậy, tức giận, nghiêng đầu qua một bên không nói. Đỗ Ngân Bảo lanh mồm lanh miệng nhưng không có ý xấu, thấy thiếu niên kia giận, bèn lẩm bẩm, "Ta cứ tưởng ngươi bị câm, nay thấy ngươi nói được mới vui mừng chứ bộ...."
Đỗ Ngân Bảo không giải thích còn đỡ, càng giải thích càng hỏng bét. Vẻ mặt của thiếu niên kia ngày càng lạnh hơn.
Đỗ Thu Nương chỉ biết thở dài thầm than: Ngân Bảo đúng là ngốc thật! Nàng đang định tiến lên giải vây giúp Đỗ Ngân Bảo, tiện thể hỏi thăm lai lịch của thiếu niên thì bỗng thấy Lý thị hoảng loạn chạy vào, hô, "Trường An, Thu Nương, không hay rồi! Người làm báo quan binh đã bắt Kim Bảo và Nhược Lan đi! Còn có một nhóm đang đi đến nhà chúng ta nữa!"
"Cái gì? Quan binh?' Đỗ Thu Nương kinh hãi hỏi lại. Một nhóm thiếu niên ẩu đả trong học đường lại kinh động tới cả quan binh? Nàng hoảng hốt bắt lấy tay Phạm Trường An không biết phải làm sao.
Phạm Trường An vội chạy ra ngoài xem thử thực hư thế nào, vừa ra khỏi cổng đã thấy Tần Viễn dẫn mười mấy quan binh đi tới, bên cạnh hắn là một thiếu niên mặc y phục giống màu với hắn. dnliễn. đàn;n/lê, qun;ý. đôn;n Tần Viễn vừa tới cổng đã cười khẩy một tiếng. Phạm Trường An thấy chỉ muốn tát ngay một cái lên mặt hắn cho bỏ tức.
Tiểu thiếu niên bên cạnh Tần Viễn, mập tới mức chẳng thể phân rõ đâu là mắt đâu là mũi miệng, hai con mắt híp tới mức chỉ còn lại một đường mảnh, còn cố tình phải tỏ vẻ khí phách mới chịu.
Phạm Trường An phải cố lắm mới ngăn được xúc động muốn đánh người. Quan binh cầm đầu thấy Phạm Trường An, lịch sự chào, "Phạm đại thiếu gia! Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo có ở đây không?"
Tần Viễn hừ lạnh một tiếng, đá quan binh kia một cái, rồi dắt tên thiếu niên bên cạnh lướt lên trước, hừ lạnh nói, "Phạm Trường An, hôm nay hai tiểu cữu tử của ngươi đã đánh Cửu đệ Tần Liên của ta và tùy tùng của Tần Liên. Tên tùy tùng kia vừa về tới nhà đã lăn ra chết. Biết điều thì mau giao hai tên hung thủ giết người ra đây cho ta nhanh lên!"
"Ca, là ba tên mới đúng, còn một tên mặt trắng nữa!" Tần Liên nói xen vào.
Đỗ Thu Nương vốn ở trong phòng không yên tâm, chạy theo Phạm Trường An ra ngoài, núp một bên theo dõi tình hình. Nàng nghe Tần Viễn nói xong lập tức choáng váng nghĩ: chết người?!
← Ch. 61 | Ch. 63 → |