Ở chung
← Ch.31 | Ch.33 → |
Âu Dương Hiên, Ngô Thần cùng với ba Ngô mẹ Ngô cùng đi tỉnh B. Mà ở tỉnh B, ông nội Âu Dương cũng đã sớm làm cho lái xe nhà mình đi đón bốn người bọn họ về nhà ông.
Ba Ngô cũng biết lần này đến khẳng định phải đến gặp hai ông bà Âu Dương. Ba Ngô đương nhiên là biết đến vị đại nhân này rồi, nhưng ông cũng không ngờ là ông lại có cơ hội gặp ông ấy. Ngày hôm qua ba Âu Dương đến tìm ba Ngô sau đó cũng có nói hai ông bà ở nhà khẳng định cũng đã chấm Ngô Thần rồi, hy vọng con bé có thể trở thành cháu dâu của mình.
Khi đến nhà ông bà nội Âu Dương, mọi người cùng nhau ngồi ở trên sô pha hàn huyên thật lâu. Sau đó ông nội Âu Dương gọi ba Ngô vào thư phòng, về phần họ nói gì thì Ngô Thần đương nhiên không biết. Mà mẹ Ngô thì đang giúp bà nội Âu Dương đan áo len. Mẹ Ngô là một tay đan áo len cực tốt, những cái áo len trước đây của Ngô Thần đều từ trong tay mẹ Ngô mà ra, chính là sau này có nhiều việc không có thời gian làm nữa. Hiện tại nhìn thấy bà nội Âu Dương đan áo len, hai người nói chuyện một lúc đã cảm thấy thân thiết. Còn lại Âu Dương Hiên và Ngô Thần cho hai đứa tự do hoạt động, tự giác trở về phòng tắm rửa thay quần áo.
Sáng sớm hôm sau, ba Ngô và mẹ Ngô quyết định đi đến nhà cũ của Âu Dương gia để xem xét, sau đó cùng với Ngô Thần báo danh nhập học xong xuôi buổi tối lên máy bay về nhà. Tuy nói công ty bây giờ đã vào quỹ đạo cũng không cần bọn họ làm chuyện gì, nhưng là mệnh lao động được nghỉ ngơi luôn làm bọn họ không yên tâm. Chỉ có thể vất vả thêm vài năm nữa chờ Ngô Thần tiếp nhận xong hết công ty bọn họ sẽ có thời gian tiêu dao.
Khi đến nhà của Âu Dương Hiên, nhìn thấy căn nhà bốn phòng ngủ hai phòng khách này, này phòng rõ ràng cố ý sửa chữa qua. Trang trí trong nhà đều dựa theo ý thích của Ngô Thần, màu sắc ấm áp. Ngô Thần rất vừa lòng, ba Ngô cùng với mẹ Ngô cũng không có gì để nói.
Hai người cất hành lý đi, phải ra khỏi cửa đi đến trường học.
Chuyên ngàng đầu tiên của Ngô Thần là kinh tế, chuyên ngàng thứ hai là Hán ngữ đối ngoại. Ngàng chuyên thứ hai của Âu Dương Hiên cũng là kinh tế, nhưng ngàng thứ nhất lại la pháp luật.
Ngô Thần cùng với Âu Dương Hiên cầm tiền đóng học phí rất nhanh đã báo danh xong. Hai người đến ngày kia mới bắt đầu huấn luyện quân sự, cho nên có hai ngày nghỉ ngơi.
Trước ngày khai giảng Ngô Thần và Âu Dương Hiên đưa ba mẹ đi đến sân bay, biết rằng hai người bọn họ khẳng định có chút lo lắng chuyện của công ty. Mà Ngô Thần vẫn cảm thấy hẳn là nên đi đến ký túc xá của mình xem qua một chút, tuy rằng không ở đây, nhưng vẫn cần phải biết phòng mình là phòng nào chứ
Cùng tạm biệt ba mẹ xong, cô để cho Âu Dương Hiên lúc sau đến đón mình, sau đó một mình đi đến ký túc xá.
Phòng ký túc xá của Ngô Thần ở lầu 3, bốn người một phòng. Khi Ngô Thần đến ba người kia đã có mặt đông đủ
Đẩy cửa ký túc xá ra, Ngô Thần mỉm cười chào hỏi bạn cùng phòng, "Chào mọi người, Mình tên là Ngô Thần, chắc là người đến muộn nhất trong phòng."
"Cậu rốt cục cũng đã đến đây, chúng tớ còn đang thảo luận thật xem người đến muộn nhất là thần thánh phương nào đấy! Ha ha, tự giới thiệu một chút, mình tên là Kim Nam, đến từ tỉnh J." Nói xong thân thết kéo Ngô Thần vào ký túc xá.
Hai người khác lần lượt giới thiệu, "Mình là Liễu Na, đến từ tỉnh N."
"Trần Hân, người địa phương. Còn cậu ở đâu?"giọng nóigiọng điệu của cô gái tỉnh B luôn kiêu ngạo, hỏi Ngô Thần đến từ thành phố nào.
"Ha ha, tớ đến từ tỉnh A, hiện tại ở tỉnh B." Đây chính là cách mà Ngô Thần đã nghĩ ra, bằng không một mình một đứa bé sao lại có thể ở bên ngoài được, như thế có vẻ không tốt. Vẫn là nói thẳng là nhà ở tỉnh B thì tốt hơn.
"A, cậu cũng ở tỉnh B a. Như vậy chúng ta có thời gian thì đi chơi với nhau nhé." Ngô Thần nhìn thấy Trần Hân đổi khuôn mặt nhanh đến thế, gật đầu cười cười, sau đó nói"Về sau có thời gian, chúng ta cùng nhau đi dạo." Nói xong nhìn Kim Nam và Liễu Na hơi hơi buồn một chút.
Kim Nam đột nhiên phát hiện Ngô Thần cứ như vậy nhẹ nhàng mà vào, phía sau cũng không có hành lí gì hết."Hành lí của cậu đâu? Chẳng lẽ đều mua mới hết à?"
"Không có, tớ ở lại nhà luôn. Vốn muốn ở trong trường, nhưng mà ba mẹ không đồng ý, đành phải ở lại." Ngô Thần ngượng ngùng cười cười.
"Thật tốt. Vậy có thời gian chúng ta cùng nhau đến nhà cậu chơi." Kim Nam thật đúng là một người giỏi giao thiệp, nhanh như vậy đã có thể thân thiết.
"Ừ, được thôi. Nhưng mà đây vẫn còn là phòng ngủ trên danh nghĩa a. giường của tớ có thể cho mọi người miễn phí sử dụng." Ngô Thần hào phóng đem giường của mình hiến cho cộng đồng. Vài người cứ như vậy nói nói cười cười dần quen thuộc. May mắn, mấy người bạn này cũng không có để ở chung.
Còn về sau như thế nào, dù sao Ngô Thần cũng sẽ không ở chung với bọn họ, mâu thuẫn tự nhiên sẽ ít đi.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Âu Dương Hiên mới gọi điện thoại tới. thông báo cậu đã đến trước cổng.
Ngô Thần tắt điện thoại, nhìn mấy người bên cạnh với ánh mắt ái muội, hào phóng cười cười."Mấy ngày nữa cùng nhau ăn cơm nhé. Anh ấy mời!" Chỉ chỉ dưới lầu, ba người đều hiểu được. Chạy nhanh đến ban công nhòm xuống, dưới lầu người đi lại rất nhiều, nhưng đứng ở dưới lầu chỉ có một mình Âu Dương Hiên, Trần Hân hét to"Soái ca, ngẩng đầu lên."
Âu Dương Hiên nhìn bốn phía xung quanh đầu tiên, sau đó bất đắc dĩ phát hiện, có thể người trên lầu gọi mình. Sau đó lên tiếng trả lời rồi ngẩng đầu, nhìn thấy Ngô Thần cũng đứng ở trên ban công cười cười với hắn.
Âu Dương Hiên cũng cười lại với cô, nói với Ngô Thần "Xuống dưới đi."
Ngô Thần và ba người trở lại vào ký túc xa, "Bạn trai cậu thật đẹp trai nha. Cũng học trường chúng ta à?" Liễu Na trêu chọc nhìn Ngô Thần.
"Cùng năm với chúng ta, sinh viên mới khoa pháp luật. chuyên ngàng hai là hệ khoa chúng ta."
"Đến lúc đó nhớ phải làm cho khoa bọn họ kết thành quan hệ hữu nghị với khoa chúng ta. Tớ tin tưởng vào đối tượng của cậu đấy." Nói xong, Kim Nam còn liếc mẳ đưa tình với Ngô Thần.
"Ha ha, Được thôi. Đến lúc đó tớ sẽ nói cho anh ấy. Tớ đi trước a. cậu mau mau đi ăn cơm đi." Nói xong mang theo ba lô rời đi.
Sau khi Ngô Thần rời khỏi, phòng ngủ có một đoạn đối thoại như vậy .
Kim Nam:gia cảnh của Ngô Thần nhất đinh là rất khá giả.
Trần Hân: đó là điều chắc chắn, bằng không muốn đến tỉnh B nói mua nhà có thể mua được sao?
Liễu Na: xem ra bạn trai của cậu ấy cũng thế, làm sao mới vào học đã quen biết nhau, chẳng bắt đầu từ khi học trung học sao?
Kim Nam: Điều này cũng chưa chắc. Cũng không biết trong nhà có biết hay không nhỉ.
Trần Hân: quản nhiều như vậy làm gì, đến lúc nào đó thì tự nhiên biết thôi.
Kim Nam: cũng đúng.
Liễu Na nhún vai tỏ vẻ đồng ý.
Việc đầu tiên Ngô Thần cùng vớ Âu Dương Hiên làm với nhau là bữa tối. Vốn là bà nội Âu Dương hy vọng Ngô Thần với Âu Dương Hiên mỗi ngày có thể trực tiếp qua nhà bọn họ ăn cơm, nhưng Âu Dương Hiên cảm thấy chạy tới chạy lui như vậy thật sự quá xa. Liền cùng bà nội Âu Dương ra hiệp định, cuối tuần nào cũng trở về ăn cơm với bọn họ, cong những ngày trong tuần bọn họ tự nấu ăn.
Kỳ thật từ khi Âu Dương Hiên có ý định ở chung, cậu đã nghĩ rằng tự bản thân mình có nên mua nhà ở luôn hay không. Không phải là tiền của cậu không đủ, mà là lo lắng Ngô Thần không thích. Cho nên vẫn quyết định nên ở nhà của mình trước, đến khi Ngô Thần trưởng thành thì sẽ cho cô một bất ngờ. Bản thân cô gắng 4 năm nữa, đem lại hoàn cảnh tốt nhất cho Ngô Thần.
Hai người đi siêu thị trước, tuy rằng đồ dùng trong nhà đều đã có, nhưng là này nguyên liệu nấu ăn thì lại không có. Căn nhà này, một nhà Âu Dương Hiên hang năm cũng không ở lại trong nhày, nhiều nhất cũng chỉ là vào mùa hè hoặc nghỉ đông nhà bọn họ mới về thăm hai ông bà một lần. Mà phần lớn đều ở lại luôn trong nhà của ông bà.
Nếu không phải căn nhà này đã được xây từ lâu, thì căn nhà này cũng được coi như là một căn nhà mới.
Mua củi gạo mắm muối, lại mua thêm chút gà vịt, thịt bò, chọn chút trứng gà và hoa quả, sau đó lại mua chút đồ ăn vặt, hai người mang theo bao lớn bao nhỏ trở về nhà.
Vỏ chăn nệm đều đã được bà nội Âu Dương chuẩn bị xong xuôi, với ánh mắt thẩm mỹ của bà, sao lại có thể không đẹp được? Cho nên, đối với những món đồ trang trí này đó, Ngô Thần đều rất vừa lòng.
Đem những thứ mua về cất gọn gàng, sau đó đem phòng vệ sinh dọn dẹp lại một chút. Tuy nói vừa trang trí lại không lâu, nhưng là lâu cũng không có người ở, mọi nơi trong nhà cũng hơi bẩn.
Phòng lớn vẫn để cho ba Âu Dương với mẹ Âu Dương. Âu Dương Hiên để căn phòng lớn thứ hai trong nhà cho Ngô Thần, còn mình lại ở trong phòng khách. Bên cạnh là thư phòng, trong thư phòng còn có một cây đàn dương cầm. Đàn violon của Âu Dương Hiên luôn mang theo người đương nhiên cũng ở đây.
Phòng ở rất lớn cần phải dọn dẹp lại cẩn thận. Âu Dương Hiên lau, Ngô Thần hút bụi, làm việc đến 8 giờ hai người đem phòng ngủ thu dọn sạch sẽ. Thư phòng Ngô Thần quyết định ngày mai mới dọn, dù sao hôm nay cũng chưa dùng tới.
Việc xong xuôi, Ngô Thần đi trước đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, sau đó bắt đầu dọn dẹp phòng khách. Phòng này phải dọn, bây giờ không dọn buổi tối bọn họ lấy chỗ đâu mà ngồi!
Đến mười giờ, Ngô Thần đem phòng bếp thu dọn sạch sẽ, sau đó mệt mỏi nằm thẳng trên sô pha. May mắn lúc trước đã sửa chữa qua, bà nội Âu Dương hẳn là cũng đến sửa sang lại, nếu không Ngô Thần thật không dám nghĩ căn nhà sẽ biến thành như thế nào.
"Mệt chết đi được?" Âu Dương Hiên mang chậu nước bẩn đi ra đổ, mang them hai cốc nước lọc đem cho Ngô Thần. Tuy nói có chút mệt, nhưng trong lòng Âu Dương Hiên vẫn ảm thụ lọai sạch sẽ này. Rất ấm áp, rất có hương vị gia đình.
Điện thoại bàn vang lên, đây là buổi chiều hôm nay Âu Dương Hiên cố ý đi đăng ký lại. Buổi chiều Âu Dương Hiên muộn thế mới đến đón Ngô Thần vì đi đăng ký điện nước, lò sưởi, điện thoại.
"Hai đứa đều đang ở nhà hả." Là mẹ Ngô.
"Vâng, ở nhà." Ngô Thần trong tình trạng kiệt sức nói chuyện với me Ngô.
"Sao giọng con mệt mỏi thế? Hôm nay đi đâu chơi hả?" Mẹ Ngô nghe được giọng nói mệt mỏi của Ngô Thần rất ngạc nhiên, con gái của mình sao lại bị mệt thành thế.
"Mẹ của con ơi, sao mẹ lại có thể nói con gái ngoan của mẹ ham chơi như vậy à. Mẹ không biết được bảo bối của mẹ hôm nay ngoan thế nào đâu, con với Âu Dương Hiên hai người đem căn nhà hơn trăm met vuông này quét dọn sạch sẽ lại một lần. Như thế còn không mệt à?" Ngô Thần oán giận làm nũng vơi mẹ Ngô, miệng lại há ra ăn hoa quả Âu Dương Hiên đưa cho.
"A, bảo bối của ba giỏi thật." Đây là thanh âm của ba Ngô, xem ra hai người cùng nhau nghe điện thoại a.
"Đúng vậy. Bảo bối của hai người rất lợi hại."
"Vậy con ăn cơm chưa?"
Ngô Thần đột nhiên phản ứng lại, tự mình lại quên nấu cơm rồi."Ba, ba không nói thì con cũng quên, con còn chưa có ăn. Được rồi, hai người nghỉ ngơi sớm chút đi. Con phải đi lấp đầy dạ dầy đã."
"Được rồi, lần sau con nhớ chú ý. Có việc gì thì điện thoại cho chúng ta."
Cúp điện thoại Ngô Thần kéo Âu Dương Hiên vào phòng bếp, phòng bếp tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ, hiện tại có thể bắt đầu nấu cơm.
Âu Dương Hiên rửa, Ngô Thần làm, hai người phân chia công việc hợp tác với nhau lẳng lặng hưởng thụ điều ngọt ngào này.
Vừa nấu xong còn chưa bắt đầu ăn cơm, điện thoại lại vang lên, xem ra này hẳn là mẹ Âu Dương gọi tới . Cô quyết định để cho Âu Dương Hiên nghe.
Dạ, mẹ ạ."
"Vâng, con đang ăn cơm."
"Vâng, vừa nấu xong. Lúc tối con mải dọn nhà."
"Đã dọn sạch sẽ rồi ạ."
" Vậy con ăn cơm đây."
"Được, cuối tuần bọn con sẽ tới nhà ông bà."
"Vâng, gặp lại mẹ sau."
Trừng mắt nhìn về phía Ngô Thần đang ăn uống vui vẻ, sau đó nhìn thấy bát của mình chính chất cao đồ ăn, đúng là tâm tình rất tốt.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |