Vay nóng Tima

Truyện:Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh - Chương 03

Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh
Trọn bộ 49 chương
Chương 03
Chấm dứt thời kì vườn trẻ
0.00
(0 votes)


Chương (1-49)

Siêu sale Lazada


Ngày nghỉ cứ như vậy nhẹ nhàng mà trôi qua. Ngày đó từ nhà ông ngoại trở về , trong hộp tiền có nhiều hơn một cái hồng bao, giá sách của baba nhiều hơn một quyển sách!

Còn lại vài ngày, Ngô Thần nhìn người khác tới lui nhà chúc tết, sau đó lại đi theo ba ba đi đến nhà người khác đáp lễ. Đầu năm mới như vậy là xong.

Năm sau tiểu Ngô Thần còn cần phải tiếp tục đi nhà trẻ. Kỳ thật đối với nhà trẻ ngô thần vẫn là cảm thấy rất hứng thú, bởi vì bình thường trẻ con đến bốn tuổi mới bắt đầu nhớ được mọi chuyện. Mà trong trí nhớ đời trước trong nhà trẻ của Ngô Thần, cũng chỉ có ông nội hay đưa cô đến trường.

Cô cũng không phải thực sự muốn đến trường, bởi vì bị một đám trẻ con vây quanh, sẽ làm Ngô Thần cảm thấy phiền chán bất an. Một đứa trẻ con có thể làm cho cô cảm thấy nó thực đáng yêu, nhưng là một đám trẻ con làm ầm ĩ thì chẳng phải là ác ma sao! Cô cũng hiểu được lí do tại sao làm giáo viên nhà trẻ lương cao đến thế, mọi thứ đều có nguyên nhân của nó!

Mười sáu tháng giêng nhà trẻ bắt đầu mở cửa, Ngô Thần bị baba đuổi về vườn. Ngô ba ba vì tìm nhà trẻ cho tiểu Ngô Thần tốn không ít tâm tư, ngô baba cho rằng trẻ con tốt nhất nên đi nhà trẻ vỡ lòng.

Cái thời này, hàng tháng đi gửi mất một ngàn, để cho người khác quản đứa trẻ nhà minh, thật đúng là không nhiều lắm.

Bất quá, khi Ngô Thần học trung học mới biết được, thì ra có rất nhiều bạn học đã từng học chung một lớp nhà trẻ với mình, chỉ tiếc là trẻ nhỏ khi mới bốn tuổi trí nhớ còn chưa quá sâu, cho nên tất cả đã quên hết.

"Bảo bối hôm nay đến trường phải ngoan ngoãn nha, đợi lát nữa đến buổi chiều tan học baba sẽ đón con, không cho phép khóc, không cho phép giận dỗi cùng các bạn học khác biết không. Phải nghe lời giáo viên, baba buổi chiều sẽ mua bánh ngọt cho bảo bối ăn." Ngô baba ôm tiểu Thần chuẩn bị đưa vào phòng học.

"Dạ, bảo bối sẽ ngoan ngoãn." Nói xong Ngô Thần hôn một cái lên mặt Ngô baba , tự mình vào phòng học. Vừa khai giảng lại, cho nên rất tốt, không cần phải nhớ rõ vị trí, mọi lần đều sẽ sắp xếp lại vị trí.

Ngô baba hôm nay cảm thấy thực kinh ngạc, lúc trước mỗi lần đưa Ngô Thần đi học , Ngô Thần đều khóc nháo thật lâu mới bằng lòng cùng giáo viên đi vào, hôm nay sao lại nghe lời như vậy? Không ngờ chưa đến một năm đứa bé ngày nào đã lớn biết nghe lời như vậy? Mặc kệ đi thế nào thì thế, ít nhất là cung là sự tiến bộ tốt đẹp không phải sao?

Ngô baba bởi vì biểu hiện hôm nay của Ngô Thần cho nên tâm tình cực tốt, vui vẻ đi làm.

Ngô Thần một mình ngồi ở cuối cùng, không phải bởi vì cô cao nhất, tuy rằng gặp được những bạn học trung học kiếp trước , nhưng là cô thật sự không muốn nghe giáo viên nhắc đến mình cùng những bạn nhỏ này.

Rất nhanh, Ngô Thần phát hiện được ra quyết định của nàng tuyệt đối là chính xác, hai bạn nhỏ kia cứ như vậy mà cãi nhau, còn động thủ nha! Ông trời ơi, đây vẫn còn là trẻ con nha! Bạn nhỏ bên cạnh, bởi vì hai bạn kia đánh nhau , cho nên sợ đến mức khóc thét lên.

Ngô thần hiện tại chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung. Mẹ ơi, con có thể lãng phí tiền học tháng này rồi bỏ về nhà hay không? Ngô Thần đem ghế đẩy ra xa hơn, lúc giáo viên đi đến can ngăn hai bạn nhỏ này, cũng là lúc cô vụng trộm chạy ra ban công.

Mặt sau nhà trẻ này là công viên lớn nhất thành H, khi còn bé cô từng mong mẹ đem co ra ngoài này chơi một lần, mà ban công này nhìn phía trước chính là vòng ngựa gỗ xoay tròn. Đời trước mãi cho đến khi trưởng thành, vòng xoay ngựa gỗ này vẫn vẫn luôn luôn là thứ Ngô Thần yêu thích nhất. Đột nhiên nhớ tới một bài hát có ca từ thế này,

"Có được bề ngoài hoa lệ cùng ngọn đèn sáng lạn

Ta là vòng xoay ngựa gỗ đang ở đường hôm nay

Chỉ vì thỏa mãn giấc mộng cho đứa trẻ

Đi đến đây trên lưng ta ta sẽ đem ngươi nhảy qua tường

Ta đã quên chỉ có thể tại chỗ này xoay trong ưu thương

Ta cũng đã quên chính mình là vĩnh viễn bị khóa

Mặc kệ ta có thể cùng ngươi có bao nhiêu lâu

Ít nhất có thể cho ngươi có được ảo tưởng cùng ta phi tường"

"Vòng xoay ngựa gỗ này như thế nào có thể đem ta phi tường được nhỉ? Buồn cười thật. Ngươi đã không thể mang theo ta phi, vậy làm cho ta mang theo ảo tưởng cảm giác được chính mình phi tường đi." Ngô thần nhỏ giọng đối chính mình nói, mà những lời này cũng chỉ có xoay tròn ngựa gỗ cùng nàng biết.

Một đám trẻ con rốt cục cũng im lặng, bởi vì đến đã đến giữa trưa thời gian ăn cơm, bọn họ im lặng chờ giáo viên đem cơm để ở trước mặt. Cơm dọn xong thì đàn chim sẻ nhỏ này lại bắt đầu líu ríu nói tiếp.

"Tuyết rất trắng, mấy ngày hôm trước ba tớ mang tớ đi chơi, nhà tớ được ngồi xe lửa đấy, xe lửa thật lớn ." Ngô Thần ngồi bên cạnh một tiểu bí đao mập mạp khoa tay múa chân động tác cùng tiểu Loli bên cạnh nói chuyện.

"Cái gì là xe lửa nha? À, tớ biết rồi, baba nói xe lửa rất dài, thật dài thật dài, chính là xe lửa." Ngô Thần ở bên cạnh âm thầm gật đầu, cô bé này sau này học cùng với cô nha. Đúng là cô bé này rất thông minh.

Tiểu loli khác ngồi bên cạnhtiểu bí đao cầm lấy một cây dưa chuột hỏi"Cái này gọi là xe lửa hả? Thật dài thật dài •••"

"Phụt" miệng Ngô Thần vô tình phun nước, may mắn miệng nhỏ uống không nhiều lắm, bằng không tiểu loli đối diện khẳng định sẽ khóc! Đứa nhỏ này con cái nhà ai đây nha, câu hỏi này cũng quá đáng yêu đi •• ha ha

Sai lầm a sai lầm, vốn tưởng rằng một ngày học ở đây sẽ không khó khăn, vốn nghĩ rằng cũng có thể học được cái gì đó, vốn nghĩ rằng ••• vốn nghĩ rằng a, so với suy nghĩ vẫn khác quá, giáo viên thực xứng với chức vụ dạy bọn nhỏ vẽ, dạy bọn nhỏ hát, nhưng nhiều thời gian như thế làm sao bọn nhỏ chịu im lặng cho được.

Đột nhiên suy nghĩ trong tiểu thuyết vẫn hay nói, có một đứa bé từ nhỏ đã bắt đầu ngưu X phúc hắc, tại sao mình cũng ở trong nhà trẻ mà không gặp được đứa nào nhỉ? Ông trời a, người thu bọn họ đi! Quên đi, ông trời a, vẫn là thu ta đi!

Một ngày cực khổ cũng hết, Ngô Thần cũng tìm được bài tập về nhà. Hôm nay bài tập ở nhà chính là tìm cách giúp bản thân thoát ly khổ ải, ngày mai khẳng định không thể tiếp tục đến đó nữa! Đau đầu, đau lỗ tai, còn có tay đau, vì sao tay lại đau á? Bởi vì sau một hồi chiến tranh đạn lạc bay đến tận chỗ của Ngô Thần, cánh tay bé nhỏ của cô bị các bạn học vô ý đụng phải, được rồi, ! Đau ~!

Kỳ thật Ngô Thần cảm thấy mình trở nên kỳ quái, mà ở trong mắt người khác Ngô Thần cũng trở nên rất kỳ quái. Ví dụ như giáo viên của bọn họ, giáo viên dường như phát hiện qua năm mới Ngô Thần bắt đầu không thích nói chuyện, cũng không cùng khác tiểu bằng hữu khác chơi đùa. Bị đau cũng không giống như các bạn nhỏ khác nhao nhao khóc lớn, mà chỉ làm một cái động tác không thích hợp với một đưa bé, nhíu mày một chút. Nàng cũng không biết có phải chính mình nhìn lầm rồi hay không.

Nàng biết là Ngô Thần bị đau cổ họng lúc trước đây cho nên nghỉ học, nhưng mà nàng lại không biết rằng hạn chế nói nhiều có thể làm cho tính cách thay đổi nha. Cho nên Đường giáo viên hôm nay vẫn đều quan sát Ngô Thần.

Cho đến lúc Ngô baba đến đón Ngô Thần, giáo viên Đường mới nói chuyện với Ngô baba"Ngô tiên sinh, tuy rằng tôi không biết Ngô Thần ở trong thời gian nghỉ học đã phát sinh chuyện gì, cô bé trở nên rất nghe lời, nhưng mà nghe lời cũng có chút không thích hợp. Các vị ở nhà cũng nên chú ý đến cô bé nhiều hơn, vốn là thích khóc nháo có chút đau đầu, nhưng là so với như vậy cũng làm cho người ta yên tâm hơn. Nếu như ngài cảm thấy tôi nói như vậy có cái gì không đúng thì thôi, nhưng mà làm một giáo viên quan tâm đến học trò vẫn là chức trách của tôi, tôi nghĩ vẫn nên nói với các vị một chút thì hơn."

Ngô baba cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là cảm tạ giáo viên Đường. Dù sao giáo viên cũng không có khả năng vô duyên vô cớ nói với ngươi về đứa trẻ của ngươi! Chẳng lẽ là cần đưa này nọ cho giáo viên sao? Nhưng mà thời điểm khai giảng nộp tiền đều đã đưa qua mà! Vậy rốt cuộc là vì sao?

Ngô baba cảm thấy thật bất đắc dĩ, tuy rằng hắn gần nhất cảm thấy Ngô Thần là có chút yên lặng, nhưng là này nguyên nhân yên lặng này cũng là bởi vì bảo bối bắt đầu đọc sách nên mới thành như vậy, chẳng lẽ muốn cho Ngô Thần thay đổi thói quen này? Quên đi, vẫn là từ tử xem xem, đứa nhỏ nhà mình có thể nguyện ý học thêm chút nào còn cao hứng không kịp đâu, trước hết như vậy đi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-49)