Vay nóng Homecredit

Truyện:Cuộc Sống Đơn Giản - Chương 18

Cuộc Sống Đơn Giản
Trọn bộ 74 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Siêu sale Lazada


9 giờ 30 phút, tiết học buổi sáng kết thúc.

Dưới căn tin, Trương Thiến và bạn cùng phòng ngồi ăn cơm, thảo luận về thời gian mọi người về nhà nghỉ lễ.

Nghe thấy Trương Thiến nói xế chiều hôm nay về nhà, mọi người nghi hoặc.

"Thiến Thiến, không phải vé tàu hỏa của cậu là sáng mai sao?" Minh Dương ngậm cải muối nghi hoặc mở miệng.

"Mình hủy vé rồi, là bằng hữu của mình đưa về."

"Bằng hữu? Nam hay nữ?" Triệu Duy hưng trí bừng bừng hỏi.

"Nam, bạn học sơ trung thôi. Gì thế kia! Vẻ mặt các cậu là sao vậy?" Cộng thêm 5 năm trước khi trùng sinh, tổng cộng đã tám năm không gặp, nhiều lắm coi như là bạn học cũ, mấy người này còn nghĩ cái gì.

"A, là bạn học sơ trung, chính là anh chàng "vô tình gặp gỡ", nhờ cậu giúp đỡ trong lần liên hoan lớp hôm đó?" Triệu Duy vẻ mặt hoài nghi hỏi.

"Thiến Thiến, nhanh khai, chớ giấu đầu lòi đuôi." Bỏ lại cả lớp đi giúp người ta, còn bảo là bạn học cũ, ai tin chứ? Chẳng lẽ có điều gì giấu giếm không dám nói?

"Không thể nào, nói gì chứ. Được rồi, không nói chuyện với mấy người nữa, mình dùng cơm xong rồi, phải đi về thu dọn hành lý đây, tránh đến lúc đó bắt người ta chờ." Trương Thiến ăn xong, đặt đũa xuống, định bỏ của chạy lấy người.

"Thiến Thiến, đợi chút, các cậu hẹn hò từ lúc nào, mấy giờ hắn ta tới đón cậu?" Lữ Nhất Y thấy cô định đi bèn vội vàng hỏi.

"Hai giờ, sao vậy?"

"Vừa khéo, tiện đường đưa mình tới nhà ga đi, chuyến của mình ba giờ xuất phát, ai nha, tiết kiệm được tiền bắt xe." Lữ Nhất Y vui mừng nói, trong kỳ nghỉ đến taxi cũng khó bắt.

Đám người Trương Tiểu Trữ, Triệu Duy nếu không phải là chuyến hai giờ, thì cũng là chuyến sáu giờ tối, chỉ có Lữ Nhất Y cùng thời gian với Trương Thiến, có thể đi nhờ xe.

"Có nên không? có thể chứ?" Trương Thiến không xác định nói.

Một giờ rưỡi, Trương Thiến thu thập xong đồ đạc, cùng Lữ Nhất Y đi xuống lầu, tính đứng ở căn tin chờ Tôn Đông Mặc tới đón.

Nhưng vừa xuống lầu dưới, cô đã nhìn thấy Tôn Đông Mặc đứng cách đó không xa, hắn tựa vào thân xe nhìn điện thoại di động chăm chú.

Khuôn mặt Tôn Đông Mặc rất nghiêm túc, toàn thân tản mát ra khí chất đứng đắn, thu hút rất nhiều ánh mắt quan sát của những người xung quanh, nhưng cũng có người đi vòng qua hắn.

Mặc dù trông Tôn Đông Mặc lạnh như băng, nhưng nhìn kỹ, trái lại ngoại hình cũng không kém, khuôn mặt hài hòa với mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, đôi môi mỏng.

Nhìn qua là một soái ca lãnh khốc. Nhưng nhìn kĩ lại thấy ôn hòa, tướng mạo hòa nhã khiến người ta cảm thấy thoải mái.

1000 người sẽ có 1000 quan điểm, không có minh tinh nào khiến tất cả mọi người đều thích, nhưng nếu có diện mạo ôn hòa sẽ khiến đại đa số người yêu thích.

Lữ Nhất Y nhẹ nhàng đẩy Trương Thiến, "Ai, bạn học cậu thật đẹp trai."

Thấy bộ dáng sáng mắt của Lữ Nhất Y, Trương Thiến cảm thấy may mắn cô ấy còn chưa chia tay với bạn trai. Nếu không có phải cô ấy sẽ trực tiếp nhào tới?

"Lát nữa cần phải giới thiệu làm quen chút nha."

Lữ Nhất Y nhỏ giọng nhắc nhở cô. Niềm yêu thích cái đẹp ai cũng có, ăn không được, xem một chút cũng có thể.

Đã từng ngồi cùng bàn với Tôn Đông Mặc, Trương Thiến bày tỏ, tiểu tử này chính là loại hình muốn ăn đánh. Ngàn vạn lần không được bị bản mặt nghiêm túc của Tôn Đông Mặc lừa gạt.

Lúc học sơ trung, thời điểm nộp bài tập nhất định phải hết mời rồi xin xỏ mới chịu nộp, thuộc về dạng không bắt buộc thì chắc chắn không động tay. Mặc dù mấy năm không thấy, hắn trở nên đẹp trai, lãnh khốc, cũng thay đổi thành bộ dáng nghiêm túc dọa người, nhưng Trương Thiến có lý do tin tưởng, tính tình Tôn Đông Mặc vẫn đáng đánh đòn như trước.

Lúc này, Tôn Đông Mặc đã nhìn thấy cô, tiện tay cất điện thoại di động vào trong túi, đi tới chỗ Trương Thiến, rất tự nhiên xách hành lý cho cô. Cho thấy phong độ thân sĩ tốt đẹp.

Trương Thiến nhắm mắt theo đuôi phía sau, "Ừ, có thể đưa bạn học mình ra nhà ga trước được không?"

Nhìn Tôn Đông Mặc không lên tiếng, Trương Thiến cười xấu hổ: "Dù sao cũng thuận đường."

Lữ Nhất Y đi theo sau lưng Trương Thiến hiếm khi không nói gì.

Dù Tôn Đông Mặc không lên tiếng, nhưng sau khi hắn cất hành lý cho Trương Thiến xong, lại trầm lặng bỏ hành lý của Lữ Nhất Y vào cốp xe.

Tôn Đông Mặc mở cửa xe nhìn Trương Thiến vẫn còn đang đứng ven đường, nói: "Lên xe."

Trên đường xe chạy, bên trong xe có vẻ cực kỳ yên tĩnh, không thể trông cậy vào Tôn Đông Mặc lên tiếng, Lữ Nhất Y nhìn điện thoại di động, hình như đang suy nghĩ chuyện gì, đến bây giờ vẫn không nói tiếng nào.

Trương Thiến chỉ có thể bắt chuyện: "Không phải nói hai giờ à, sao cậu đến sớm vậy?"

Tôn Đông Mặc nhìn Trương Thiến qua gương chiếu hậu, "Xong việc sớm nên đến sớm."

"Vậy sao cậu không gọi điện thoại báo với mình."

"Mình không vội, chờ một lát không sao cả." Xác thực Tôn Đông Mặc không vội, hắn tới từ rất sớm, vẫn đứng phía dưới nghĩ xem lát nữa gặp mặt cô phải làm gì, nói câu gì, ai ngờ chưa kịp nghĩ thì người đã xuất hiện rồi.

Hơn nữa còn tặng kèm một bóng đèn, nên dọc đường Tôn Đông Mặc cũng không nói tiếng nào.

Tôn Đông Mặc trả lời xong, trong xe lại rơi vào yên tĩnh.

Lúc này Lữ Nhất Y mới phản ứng được, "Mình là Lữ Nhất Y, bạn cùng phòng với Trương Thiến, cậu là Tôn Đông Mặc đi, Trương Thiến có với bọn mình về cậu."

"Ừ." Nghe thấy Trương Thiến từng đề cập tới hắn, Tôn Đông Mặc lặng lẽ nhìn biểu tình của cô.

"Đúng rồi, mới vừa rồi mình không nhìn lầm, xe này là logo của hãng Audi đó. Nghe nói rất đắt."

"Mình cũng không chú ý, mượn xe của của một người bạn." Tôn Đông Mặc nhàn nhạt nói, dường như chỉ là một chuyện nhỏ.

Xe cũ của hắn còn đang sửa chữa, xe mới lại chưa kịp cải tạo, không an toàn, chỉ có thể tùy tiện mượn một chiếc của tên Lâm Dương kia.

"Ha ha." Lữ Nhất Y cười gượng, người bạn này thật nhiều tiền. Đủ phá sản, loại xe này không chỉ đắt tiền, tính năng rất tốt nhưng đúng quá phí nhiên liệu, bây giờ chỉ người thừa tiền mới dùng loại xe này.

"Cậu học lái xe từ khi nào vậy?" Trương Thiến không hiểu rõ lắm về chuyện xe hơi, nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là, Tôn Đông Mặc đã học bằng lái xe sớm như vậy rồi.

Cuối cùng, lại hoài nghi hỏi: "Cậu có bằng lái chứ?"

"Bằng hữu dạy mình, đã sớm thi bằng lái rồi." Tôn Đông Mặc dừng một chút còn nói: "Không cần lo lắng, kỹ thuật của mình rất tốt."

"Bọn mình cùng tuổi đi, sớm như vậy đã học lấy bằng lái rồi, thật là lợi hại."

"Ừ."

"Ha ha", cười ngây ngô hai tiếng, Lữ Nhất Y lần nữa căm giận đặt tinh lực lên điện thoại di động, không muốn ngồi ở đây tìm cơ hội nói chuyện với tên mặt than kia, thiệt là, có cần không nể mặt thế không, nói nhiều một chút chết ai à.

Cũng may, xe chạy nhanh, nhà ga đã ở ngay trước mắt. Rốt cuộc có thể kết thúc những chủ đề không có dinh dưỡng này rồi.

Lữ Nhất Y cầm hành lý, khoát khoát tay với Trương Thiến vẫn còn đang ở trên xe, sau đó không quay đầu lại chạy đi, chuồn rất nhanh. Ai nha lạnh quá, nhiệt độ trong xe ngày càng thấp, ngồi lâu thêm nữa sẽ bị cảm.

Tôn Đông Mặc một lần nữa lên xe, tuy chỉ có hai người, nhưng hiển nhiên bầu không khí dễ chịu hơn nhiều, xe dần dần khởi động, chạy rất ổn, Trương Thiến ngồi trên xe, nếu không chú ý, cơ hồ không cảm thấy chấn động.

Cho dù không ngồi xe lửa, lộ trình về nhà cũng vô cùng xa, Tôn Đông Mặc còn phải lái xe một thời gian dài.

Trương Thiến nhìn người vẫn đang nghiêm túc lái xe đằng trước, gò má hắn được ánh mắt trời hắt lên tạo thành một vầng sáng, ngũ quan nhu hòa, khiến khuôn mặt của hắn trở nên hòa nhã hơn nhiều.

Nhìn nghiêng, lông mi của hắn trông rất dài, chặn mâu quang lưu chuyển trong mắt. Khiến Trương Thiến nhớ tới thời điểm cặp mắt kia chăm chú nhìn cô, luôn toát ra thần thái thiêu đốt người khác.

Trương Thiến nhớ tới cho dù là trước kia hay hiện tại, luôn là cô dời ánh mắt đi trước, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm giác, trong đôi mắt kia có điều gì đó, khiến cô không dám tìm hiểu, sợ sẽ bị lạc vào trong đó.

"Tôn Đông Mặc, bây giờ cậu vẫn còn đi học sao?"

"Không." Dừng một chút, Tôn Đông Mặc lại bổ sung "Bất quá vẫn có tên trong trường Đại học."

"Năm đó cậu đi đâu, thi cấp ba cũng không tham gia." Trương Thiến thận trọng hỏi. Cô rất muốn biết khi đó hắn đi đâu.

Không thể không nói, trước khi tham gia vào kì thi trung khảo (lên cấp 3), Trương Thiến cố ý "tham khảo" ý nguyện rất nhiều người, cô muốn chọc chung trường với mọi người, "mọi người" này bao gồm cả Tôn Đông Mặc.

Tôn Đông Mặc trầm mặc chốc lát: "Người nhà báo tin ba mình bị thương, nên khi đó mình về nhà."

Trong xe yên tĩnh, Trương Thiến không dám hỏi nữa. Loại chuyện như vậy không nên hỏi nhiều.

Nhưng Tôn Đông Mặc lại nói tiếp.

"Có lẽ cậu không biết, ba mình làm lính, lần đó sau khi bị thương, ông ấy đưa mình vào quân đội ba năm."

"Mình cảm thấy mình không thích hợp tham gia quân đội, mình không thích cuộc sống quá mức quy củ đó."

"Nhưng mình lại không biết ngoài điều này, mình còn có thể làm gì, ông ấy cho mình hai năm để suy nghĩ, tìm ra con đường sau này."

"Nha." Trương Thiến cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn chịu nói nhiều như vậy.

Dừng một chút, dường như cảm thấy phản ứng của mình không tích cực, cô lại tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ cậu đã tìm được con đường sau này của mình chưa?"

Tôn Đông Mặc là một người rất có năng lực, một khi hắn tìm được con đường mình muốn đi, sẽ kiên trì theo đuổi nó đến cùng.

Cô thật tâm cảm thấy Tôn Đông Mặc rất lợi hại, hồi sơ trung, Tôn Đông Mặc rất nổi danh, hơn nữa, cho dù mấy học sinh cá biệt trong lớp, đến lớp trưởng cũng rất coi trọng hắn, hắn thực sự có khí thế lãnh đạo.

Trương Thiến hâm mộ những lý tưởng kia, chỉ những người có ý chí, khi thực hiện giấc mộng của mình mới tỏa sáng như thế, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào họ.

Mà Tôn Đông Mặc, hắn đang tiến về phía trước.

Tương đối mà nói, cô luôn cảm thấy mình không có lý tưởng gì, cô chỉ mong cuộc đời của mình có thể ăn no mặc ấm, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại. Đó chính là hạnh phúc lớn nhất rồi. Cho dù sau khi trùng sinh, có không gian, cô cũng không thay đổi ý nghĩ của mình.

Dĩ nhiên, cô chưa bao giờ dám nói với ai ước mơ tầm thường này của mình.

Trong xe lại an tĩnh một lát, Trương Thiến nhớ tới một chuyện lúc sơ trung, đưa mắt nhìn người nào đó lúc lái xe vẫn giữ vững vẻ nghiêm túc.

Trương Thiến thấp thỏm lên tiếng.

"Tôn Đông Mặc..., ngày đó... ngày trước khi cậu rời đi, có truyền cho mình một tờ giấy"

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, Trương Thiến nhẹ nhàng hỏi:

"Cậu... có nhớ không?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-74)