← Ch.21 | Ch.23 → |
Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch Minh cũng không ở chỗ này lâu, lúc gần đi lại nói chuyện với ông cụ một chút, lúc này mới quay về "Tây Minh Cư". Thẩm Tây Lăng rõ ràng mất một hơi thật sâu, ở bên kia nhìn thấy hai người già, trong lòng luôn thấy lo lắng, nghĩ nên nói cái gì, mình không nên làm những chuyện mà bọn họ không thích. Hai người già cũng thấy cô bị gò bò, nếu không cũng chẳng thoải mái đồng ý cho bọn họ về. Triển Dịch Minh thì không sao, ở nơi nào cũng không khác gì nhau.
Buổi sáng Triển Dịch Minh lái xe, trước đưa con gái đi nhà trẻ, sau lại đưa Thẩm Tây Lăng đi làm.
Dọc trên đường đi, cô phát hiện ánh mắt anh có chút ý vị sâu xa, cô chờ anh chủ động mở miệng hỏi cô cái gì. Nhưng anh cái gì cũng không nói, vì vậy ở dưới công ty, cô trực tiếp xuống xe rời đi, cũng không thấy anh gọi mình quay lại.
Ở nhà họ Triển mấy ngày, cô đều xin phep nghỉ, lúc đi làm lại phát hiện công việc chất đống thành núi nhỏ vậy, nhìn cũng nhức đầu. Hơn nữa mấy ngày nay nhận nghiệp vụ rất nhiều, các đồng nghiệp thường làm thêm giờ. Cô ở nơi mấu chốt này còn xin nghỉ, tất cả tài liệu khẩn cấp đều giao cho đồng nghiệp, vừa nghĩ như thế liền cảm thấy không tốt.
Bởi vì công việc bận rộn, cô không rảnh suy nghĩ chuyện khác, một ngày qua đi cũng coi là đầy đủ. Ngồi trước máy vi ti mở văn bản cần phiên dịch ra, suy nghĩ đối thoại, dùng từ châm chước. Nhìn chằm chằm, mắt cũng dễ mệt mỏi, nhỏ thuốc đau mắt, thư thái đi không ít.
Mấy ngày nay cứ tạm thời qua như vậy, cô và Triển Dịch Minh cũng không mặn không nhạt chung sống với nhau, mỗi ngày không có mấy câu nói, cũng không có trao đổi gì, nếu như có đối thoại thì hơn nửa là vì Triển Hiểu An. Buổi sáng anh đưa con gái đi nhà trẻ, thuận tiện đưa cô đi làm, buổi chiều thì liền không thấy người, tự cô trở về. Triển Dịch Minh làm việc và nghỉ ngơi không rõ lắm, có lúc trở về sớm hơn cô, có lúc rất khuya mới về, cả người đầy mùi rượu.
Cuộc sống rất giản dị, cũng coi là cuộc sống bình thường. Nhưng cô nhìn cuộc sống của mình như thế, trong lòng một phần đè nén lại nặng nề, cứ như vậy chấp nhận đi xuống sao? Mỗi ngày làm việc, tan việc thì về chăm con, không cần suy nghĩ ngày mai cùng tương lai, bởi vì mỗi ngày là cùng một dạng.
Sẽ không điên lên chứ? Chắc sẽ không, không phải đại đa số phụ nữ cũng như vậy sao?
Ngày này cũng như ngày thường, Triển Dịch Minh đưa con gái đi nhà trẻ trước, Thẩm Tây Lăng dặn dò con gái ở trường phải nghe lời của cô giáo, nhìn thấy con gái không nhịn được cau mày, cô nghi ngờ có phải mỗi ngày mình nói những lời giống vậy không.
Mới lên xe, Triển Dịch Minh liền mở miệng, "Hôm nay em đi đón An An."
Cô lập tức nhìn anh, mặt mày lộ vẻ không hiểu. Triển Hiểu An tan học lúc ba rưỡi, mà bình thường tan việc lúc năm rưỡi, về mặt thời gian chắc chắn không thỏa mãn được.
"Hôm nay Dương Khiết có chuyện, không tới đây được." Anh bình tĩnh nói ra lý do.
Cô chu chu mỏ, muốn nói công việc của anh có thời gian tương đối tự do mới đúng, nhưng rất dễ bị anh châm chọc, dù sao anh là người quyết định, mình chỉ là người làm công, dựa theo đa số phụ nữ ngày nay bằng lòng buông tha công việc của mình thành toàn cho bạn trai làm việc mà nói, ý kiến của anh hình như cũng gần giống với hoàn cảnh này.
"Tìm bảo mẫu tạm thời đi!". Cô nghĩ ra biện pháp xử lí vẹn toàn 2 bên.
"Vậy em tìm đi!"
Là không hề gì, nhưng ánh mắt từ trên mặt anh lướt qua lộ ra mấy phần bất mãn, thật giống như trách móc người làm mẹ như cô nặng nề, con mình tan học còn không đón được, còn phải liều mạng kiếm cớ. Phần oán giận này, để cho cô dễ dàng nhăn mày, không lên tiếng nữa. Mấy năm qua chẳng quan tâm gì tới con, căn bản là áy náy không chịu nổi, giờ phút này anh lại thái độ, để cho cô không lời nào để nói.
Vừa nghĩ như vậy, lại thấy mình rất thất bại. Chạy thoát lâu như vậy giờ trở về, một điểm hữu dụng cũng không có. Bố mẹ khuyên cô từ từ tiếp nhận người đàn ông này, chị cũng nói cho cô biết điều kiện hợp lý để ình tốt hơn, nói chung mỗi người đều hi vọng cô có thể tiếp nhận cuộc sống bây giờ, hơn nữa đi cố gắng tiến hành.
Cô trốn tránh mấy năm này, giống như một chuyện cười lớn tồn tại vậy. Chạy vẫn phải trở lại, không muốn thấy con gái, không bỏ được, nhìn thấy mặt của con bé, lại không nhẫn tâm được. Còn là kẻ vô tích sự, cũng không làm gì tốt được, không thể hạ quyết tâm được, cũng không tiếp nhận được, khó trách bị người khác xem thường, chính cô cũng xem thường bản thân mình.
Dọc trên đường cô cũng chỉ trầm mặc.
Vào công ty, công việc thường ngày. Nhưng đến lúc chiều, cô có chút gấp gáp, không ngừng nhìn thời gian, sợ bỏ lỡ cái gì. Suy nghĩ một chút, vẫn xin Đàm Khắc Hoa cho nghỉ sớm. Nhìn ra được, đối phương có điểm làm khó, vốn dĩ vì cô có việc gấp, nên vẫn gật đầu cho phép.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đi thu thập đồ. Các đồng nghiệp thấy bộ dạng cô phải đi, mặt không khỏi kéo dài ra, căn bản là cùng đi làm, vì sao đối xử bất đồng?
"Ai nha, mệt chết đi được, cả ngày lẫn đêm nhìn chằm chằm vào những thứ đồ này, mắt cũng mỏi." Đồng nghiệp nói.
"Đúng vậy, làm như vậy muốn kháng nghị rồi. Nhưng mà có mấy người cố tình có công việc chưa làm xong đã nghỉ, muốn làm chúng ta mệt thêm đây mà."
"Chúng ta cũng nên xin nghỉ thôi."
"Tôi cũng nghĩ vậy, mọi người chưa xem bộ phim mới nhất sao? Cho dù muốn xin nghỉ giả vờ đáng thương cũng phải xem mặt mình có dài bẩm sinh không chứ".
.....
Thẩm Tây Lăng bỏ qua những lời này, xách túi trực tiếp đi ra khỏi công ty.
Gọi xe đi tới nhà trẻ, kết quả là vẫn còn sớm, chưa tan học. Cô đứng ở cửa vườn trẻ, phát hiện bây giờ đã có nhiều bố mẹ đứng ở chỗ này chờ rồi, nhưng một nửa đều là các ông bà, đứng một bên vừa nhìn chằm chằm. Có mấy người tụm lại nói chuyện đứa bé nhà mình không nghe lời thế nào, thỉnh thoảng cũng kể con mình đáng yêu ra sao, sau đó lấy được mấy câu đánh giá, bây giờ trẻ con cũng không giống như ngày trước, thông minh!
Thẩm Tây Lăng đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, bố mẹ tới càng ngày càng nhiều, người già đứng phần lớn, một số ít nhìn qua có vài phụ nữ không khác gì với cô, chỉ có vài người đàn ông trẻ tuổi đứng, có vẻ rất dễ thấy.
Đến sau khi tan học, các em nhỏ đi theo cô giáo ra ngoài, từng loạt từng loạt. Cô giáo nhớ tới tên của các em, sau đó dẫn tới chỗ bố mẹ. Thẩm Tây Lăng không hay đưa đón lắm, nhưng mấy ngày nay cô đều cùng Triển Dịch Minh đưa con tới, cô gíao cũng đã gặp cô, liền giao Triển Hiểu An cho cô.
Triển Hiểu An rất hưng phấn, đã chạy tới cầm tay Thẩm Tây Lăng, "Mẹ."
Cô bé cười rất vui vẻ, đôi mắt càng thêm linh động. Thấy bé như vậy, buồn bực trong lòng Thẩm Tây Lăng cũng nhanh chóng biến mất, lấy tay sờ mặt con gái, "Hử?"
"Có mẹ của con là một kho tàng." Triển Hiểu An cười hì hì mở miệng.
Thẩm Tây Lăng không khỏi cười lên, lắc đầu một cái, đứa nhỏ này.
Tay bé rất mềm, Thẩm Tây Lăng nắm liền không muốn buông ra, "An An có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"
Bên cạnh trường học có hàng bán đồ ăn vặt, nhìn hơn một nửa chủng loại là làm cho trẻ con, hiện tai không ít đứa trẻ kéo bố mẹ tới đây. Có mấy bé bị bố mẹ quát, không cho ăn mấy đồ ăn vặt này, bé bĩu môi, hết sức buồn bực.
Triển Hiểu An liếc nhìn mẹ, muốn xác định lời mẹ nói là sự thật, liền kéo Thẩm Tây Lăng tới một người bán rong, bé muốn ăn tào phớ, mềm mại, rất ngon miệng.
Thẩm Tây Lăng vì con gái mà cầm cặp sách, cầm trang giấy trong tay, nhìn chằm chằm con gái. Con gái thấy đồ ăn là không thèm nhìn đường, cô vừa nhìn bé vừa nói bé chớ đi lệch. Khóe miệng cô bé dính chút mỡ thì cô lập tức tiến lên lau cho con.
Được ăn tào phớ khiến Triển Hiểu An rất vui vẻ, ném hộp vào trong thùng rác, tiếp tục lôi kéo Thẩm Tây Lăng, còn cười hừ nhỏ.
Mấy ngày nay Triển Dịch Minh cũng bảo Thẩm Tây Lăng đi đón Triển Hiểu An, hướng về phía con thì cô tất nhiên không tức giận, nhưng bởi vì cô tan việc sớm thì đồng nghiệp có ý kiến, coi như cô chủ động mà đề xuất trừ tiền lương đi, Đàm Khắc Hoa cũng bắt đầu bất mãn, điều này làm cho cô đối với lần này rất có ý kiến.
Đưa Triển Hiểu An tới trường học xong, cô vừa lên xe liền mở miệng, "Lại gọi cô bảo mẫu đi!"
Lúc trước anh nói cô chăm sóc Triển Hiểu An bởi vì lúc này Dương Khiết đang bận rộn, không cách nào tới đây đón An An, cho nên trong khoảng thời gian này hi vọng cô trở về sớm đón An An tan học.
Triển Dịch Minh giống như chưa suy nghĩ qua về phương án này, "Em cho rằng đơn giản như vậy sao?". Thấy cô hình như không tin, tiếp tục mở miệng, "Bây giờ bảo mẫu có mấy người tận tâm tận lực hả? Huống chi cứ đem An An giao ột người xa lạ, em yên tâm sao?"
Những lời Thẩm Tây Lăng muốn nói đều bị anh chặn lại.
Triển Dịch Minh hình như cũng thấy phản ứng của mình hơi lớn, vì vậy giọng nói nhẹ đi, "Có cái gì mà quan trọng hơn con?"
Đây thật là quy kết xong, vẫn không thể đi phản bác, nếu không cô bị mặt trái của nghĩa vụ trách nhiệm hung hăng công kích.
Nếu đứa bé là quan trọng nhất, thì nên để công việc sang bên, không nên trở thành lý do và cớ. Thẩm Tây Lăng càng nghĩ càng không thoải mái, rồi lại không muốn cãi với người đàn ông này, nếu không cuộc sống này không có cách nào trôi qua yên bình. Cô cũng không để ý tới anh, mặc kệ anh nghĩ thế nào thì nghĩ.
Xuống xe xong, cô đóng cửa xe rất mạnh. Không thể dùng miệng trút ra, ít nhất có thể dùng hành động!
Bởi vì việc của cô mấy ngày qua, chia sẻ ấy đồng nghiệp phải làm cho, cô nghĩ tới có nên khao các cô ấy một bữa cơm, hòa hoãn quan hệ bây giờ.
Cô nghiêm túc xử lý các tài liệu phiên dịch, đến giờ ăn trưa thì gọi cho Hạ Ngôn, nói qua tình huống của mình, bảo bà đi đón Triển HIểu An, thuận tiện chăm sóc An An một thời gian. Hạ Ngôn dĩ nhiên là đồng ý, những ngày qua không được nói nhiều với Thẩm Tây Lăng, bà và Thẩm Sơ Văn lo lắng cuộc sống của cô hiện giờ, lại không dám quấy rầu. Nếu như cuộc sống của Tây Lăng tốt, vậy người làm bố mẹ như ông bà tất nhiên là vui vẻ rồi, nếu như cuộc sống không tốt thì sao? Bọn họ cũng không biết làm như thế nào.
Cúp điện thoại xong, Thẩm Tây Lăng cảm giác không đúng. Vì vậy lại gọi ẹ mình, chủ nhiệm lớp Triển Hiểu An chưa thấy qua bà, nhất định phải có thẻ đón, cho nên khiến Hạ Ngôn chạy tới công ty cầm thẻ đón.
Nói xong chuyện như vậy, cuối cùng Thẩm Tây Lăng thấy nhẹ nhõm. Có thể coi thường người khác có ánh mắt bất mãn thì nội tâm thật là mạnh mẽ, ít nhất bây giờ cô chưa làm được. Không thể làm gì khác hơn là tiếp tục quay lại với công việc, hi vọng không có thêm nhiều miệng lưỡi.
Hạ Ngôn tới rất nhanh, Thẩm Tây Lăng đưa thẻ đón ẹ mình.
Hạ Ngôn lại hỏi một ít đồ, lúc này mới chuẩn bị rời đi. Thẩm Tây Lăng thấy Hạ Ngôn xoay người trong nháy mắt, liền nhìn điện thoại một chút, thời gian cô gọi điện thoại tới lúc Hạ Ngôn chạy tới đây, tổng cộng là nửa tiếng, bằng lộ trình từ nhà tới đây. Nghĩ đến việc mẹ nhận được điện thoại của mình, cái gì cũng không do dự chạy tới, cô lại thấy chua xót. Chỉ có mẹ của mình mới đối như vậy với mình, nếu không ai sẽ bởi vì một câu nói của bạn mà cái gì cũng không suy nghĩ nhiều mà làm luôn?
Đáy lòng cô giận dữ, cũng bởi vì thế này mà chua xót trung hòa. Làm bố mẹ thật không dễ dàng, bọn họ đã có phương pháp xử lí khác biệt, làm sao có thể chọn tổn thương tới con cái mình chứ.
Cô lại vì quá khứ mình oán giận bố mẹ mà cảm thấy tội lỗi.
Bởi vì Triển Hiểu An có Hạ Ngôn chăm sóc, Thẩm Tây Lăng ngày này cũng ở lại làm thêm giờ, cô không muốn người khác có thành kiến nhìn mình. Dĩ nhiên mấu chốt là không biết ai ở trước mặt quản lý nói xấu về cô, đại khái trong ngày thường nhìn cô không quen đi, quản lý trực tiếp tìm cô, lời nói không khách khí: Nếu như cô còn như vậy, có thể từ chức được rồi đấy.
Giọng nói không có bất kì dư âm cứu vãn nào.
Từ nhỏ đến lớn, có rất ít người có thể nói như vậy với chính mình. Nếu như là trước kia, cô chắc chắn sẽ xoay người rời đi, toàn thân kiêu ngạo. Mà bây giờ, cô lại nói xin lỗi, sau đó bảo đảm không có lần sau.
Thời gian mang đi nhiệt huyết sôi trào cùng ngạo khí của mình như vậy, giữ lại chính mình cũng không hiểu mình.
Về đến nhà, Hạ Ngôn còn đang trêu chọc Triển Hiểu An, Triển Hiểu An cũng rất thích bà ngoại, quấn bà làm ầm ĩ.
Thẩm Tây Lăng vừa mới trở về, Triển Dịch Minh về theo sau.
Cô thấy anh thì phát hiện sắc mặt anh không tốt, đang chuẩn bị mở miệng thì Triển Dịch Minh thấy Hạ Ngôn, vẻ mặt lập tức đổi một cái, sau đó đi lên chào hỏi, mười phần có nuôi dạy.
Hạ Ngôn thấy bọn họ trở lại, liền muốn về nhà, Triển Dịch Minh cùng Thẩm Tây Lăng cũng bảo bà ở lại, bà không chịu, chỉ nói Thẩm Sơ Văn ở nhà một mình, bà không yên lòng. Thẩm Tây Lăng nghĩ thấy cũng đúng, không tiếp tục giữ lại nữa.
Hạ Ngôn nhìn con gái mình một cái, Thẩm Tây Lăng hiểu ý, "Mẹ, con đưa mẹ ra ngoài."
Triển Dịch Minh thấy cặp mẹ con kia có lời, nuốt lời trong cổ họng xuống, anh vốn muốn đưa Hạ Ngôn về nhà....
Hạ Ngôn kéo tay con gái mình, vẻ mặt rất là lo lắng, "Tây Lăng, thực sự con sống không tốt sao?"
Thẩm Tây Lăng nhất thời không hiểu, "Tại sao mẹ nói như thế?"
"Các con vẫn chia phòng ngủ."
Thẩm Tây lăng có chút hối hận, điểm này không nghĩ tới. Làm mẹ nhất định sẽ muốn biết con gái mình sống thế nào, dù là không cố ý, chỉ khi nào có cơ hội này, cũng sẽ không bỏ qua.
Đối với lời chỉ trích của Hạ Ngôn, cô không phản bác được.
Hạ Ngôn thở dài, "Tây Lăng, con còn trẻ như vậy, ngàn vạn lần đừng nghĩ sai, nên sống tốt."
Bạn học nào đó của Hạ Ngôn, gả ột người đàn ông rất tốt, sau khi kết hôn sinh ra hai đứa con trai. Người đàn ông kia mỗi tháng để cho vợ mình một khoản tiền, nhưng ngay cả mặt mũi đều không lộ ra, có cuộc sống bên ngoài với một người phụ nữ khác, sau đó người vợ cầm dao chém hai đứa con trai của mình, một chết một người bị thương.... Cuối cùng cô ấy cũng bị điên mất rồi.
Thẩm Tây Lăng nghe được u sầu trong lòng, cũng biết ý của mẹ, để ình minh mẫn, đừng làm chuyện điên cuồng. Nhưng cô nghe, chỉ cảm thấy than thở tại sao người phụ nữ kia không chém chết chồng cô ta.....
Suy nghĩ kia lại khiến cô nghĩ lại mình, coi như người đàn ông kia phản bội vợ mình, cũng không nên dùng cái chết đi nguyền rủa, thật ra thì cũng không có phạm tội nghiêm trọng như vậy. Nhưng trong lòng cô có thể nguyền rủa như vậy, dù biết đó không được, còn sẽ đi nguyền rủa những người đàn ông sống không đúng đắn bị báo ứng.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng.... con sẽ cố gắng sống tốt." Cô cố gắng cười, sau đó đưa Hạ Ngôn lên xe taxi.
Cô cảm thấy mình thay đổi ghê gớm thật, đi qua mình, trước kia thấy nam sinh nào có bạn gái rồi mà vẫn còn với nữ sinh khác mập mờ thì đã thấy khó chịu như bị mất đi một khối thịt, thấy trên tin tức người đàn ông sau khi kết hôn bao nuôi người tình sẽ càng nguyền rủa vừa buồn bực.... Cho cô một thời gian rất lâu hoài nghi mình không bình thường, chuyện của người khác, vì sao chính mình lại có dáng vẻ bị thương nghiêm trọng vậy?
Đỗ Diên Hằng luôn luôn không đả kích cô, mà khen cô đây là biểu hiện thiện lương. Bởi vì cô thấy sau động đất có đứa bé không có nhà để về, thấy nhiều tin người bị đối xử bất cộng trong xã hội cũng sẽ rất khó chịu.
Khi đó cô nắm tay Đỗ Diên Hằng, "Anh không được phản bội em, nhất định không thể, nếu không em sẽ rất khổ sở."
Đỗ Diên Hằng hình như sửng sốt một chút, "Em cũng chưa nghĩ tới, có lẽ một ngày em sẽ phản bội anh đấy?"
"Tuyệt đối không thể nào."
Giống như lời thề.....
Thẩm Tây Lăng cười, lúc nào thì, mình khó chịu không cam lòng, cũng sẽ đi an ủi người khác.....
← Ch. 21 | Ch. 23 → |