Ác ý
← Ch.023 | Ch.025 → |
Đây rõ ràng là cố ý, mọi người xung quanh đều chỉ trích người lái xe, "Anh có biết lái xe không đấy! Có biết làm thế là sẽ đâm chết người không hả!"
Người đàn ông mở cửa xe ra, chiếc giày da tinh xảo đặt xuống đất, trên người anh mặc nguyên bộ âu phục đen từ lúc lễ tang, ngay cả ống quần cũng được là thẳng thớm.
Doãn Chính Đạc cúi đầu nhìn Lê Diệp, chậc chậc hai tiếng rồi đưa ra nhận định, "Là thật cơ đấy."
Lê Diệp nhìn anh, trong giây lát phóng xe đến, gương mặt anh tràn đầy vẻ hung ác. Người đàn ông này, vừa rồi thật sự muốn giết cô.
Người đi đường thấy tên đàn ông vừa bước ra ức hiếp một cô gái tàn tật, vừa chỉ trích vừa gọi điện thoại báo cảnh sát.
Doãn Chính Đạc làm ngơ trước sự chỉ trỏ của mọi người, nhìn chằm chằm Lê Diệp hãy còn đang hoảng hốt, rồi bỗng nhiên đưa tay nhấc cô lên. Cô rất nhẹ, anh chẳng cần tốn nhiều sức đã nhét được cô vào trong xe.
Xung quanh có người tiến lên ngăn cản, Doãn Chính Đạc chỉ liếc một cái. Có lẽ do nhìn cách ăn mặc của anh không giống côn đồ, cũng có lẽ do ánh mắt anh quá mức lạnh lùng, người đó không dám ngăn cản nữa mà chỉ mắng vài câu rồi thôi.
Lái xe rời khỏi chốn huyên náo này, Doãn Chính Đạc liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, mặt mày lạnh lùng, "Muốn tôi đưa cô đến trại giam không? Cực gần, không đến nửa tiếng là tới nơi rồi."
Lê Diệp hấp háy mắt, môi run nhè nhẹ, mãi lâu sau mới cắn răng, "Doãn Chính Đạc, anh thả tôi xuống xe!"
"Trông cô có vẻ tình cũ chưa quên, hai năm mới về một lần mà lại không đi thăm, kiểu gì cũng thấy không thể chấp nhận được."
Lê Diệp nhìn hướng xe đi, là đường đến trại giam, cô vội vàng đập cửa xe, "Dừng xe!"
Ánh mắt anh đầy vẻ cay nghiệt, "Hạ Tùng Thông vẫn chưa biết cô tàn phế đâu nhỉ, nếu mà biết, chắc anh ta không cam tâm ngồi tù đâu phải không?"
Lê Diệp không chịu nổi những lời nói như dao nhọn của anh, cô quay đầu mở cửa xe.
Doãn Chính Đạc tóm lấy cô bằng một tay, ấn mạnh trở lại chỗ ngồi, "Mẹ kiếp, cô muốn chết hả!"
Lê Diệp ngồi phịch xuống ghế, bàn tay to của anh nắm vào vai cô, sức quá mạnh, khiến cô hơi tức thở.
Ho khan hai tiếng, Lê Diệp thở hổn hển, nhưng chẳng cách nào giãy giụa ra được.
Điều anh nói đều đúng, hiện giờ cả thể xác lẫn tinh thần cô đều rách nát, có tư cách gì mà đến quấy quả Hạ Tùng Đào. Mười năm sau, anh ra ngoài còn có thể bắt đầu lại một lần nữa, chỉ cần cô cách anh xa ra...
Thấy cô không động đậy nữa, Doãn Chính Đạc thu tay lại, đánh tay lái, rời khỏi tuyến đường đang đi.
Những chữ trên cột mốc đường ngày càng xa, Lê Diệp quay đầu thế nào cũng không nhìn thấy nữa. Cô đặt trán lên cửa kính xe, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại có cảm giác mất mát vô tận.
Cô vẫn muốn đến gặp Hạ Tùng Đào, nhưng không thể xuất hiện, cô không dám, cũng không nên.
Thấy cô không đòi xuống xe nữa, trông như thể trái tim đã hóa tro tàn, sắc mặt Doãn Chính Đạc trầm xuống. Anh đạp mạnh chân ga, khiến tốc độ của xe tăng vọt lên.
Lê Diệp không quan tâm anh muốn làm gì, đơn giản là tóm được cô rồi trút hết oán hận mà thôi. Hiện giờ cô hoàn toàn cô độc, còn có gì phải sợ hãi nữa.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Doãn Chính Đạc cũng dừng xe lại. Lê Diệp bị tốc độ chóng mặt của chiếc xe làm cho xây xẩm mặt mày, từ dạ dày trống rỗng đùn lên dịch vị chua chát.
Mở toang cửa xe, Doãn Chính Đạc bước qua, một tay tóm cô xuống xe. Mất xe lăn, Lê Diệp không tìm được điểm chống đỡ, cả người mềm nhũn.
Doãn Chính Đạc mặc kệ, kéo cánh tay cô, tha cô vào cửa như tha bao tải.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |