← Ch.56 | Ch.58 → |
Edit: Song Linh
Hàng Vũ Hằng và Đồng Tâm ở bên ngoài nói chuyện, mấy người mở cửa xe rồi quyết định địa điểm, đến khách sạn lớn nhất thành phố A.
Vừa vào cửa, lúc Hàng Tiểu Ý thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ, nhỏ giọng ngạc nhiên, vội vàng túm lấy tay Đồng Tâm kích động nói: "Đồng Tâm, là anh ta, là anh ta..."
Thiệu Thành Hi nhìn cô cảnh cáo, Hàng Tiểu Ý chỉ biết cười lúng túng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói bên tai Đồng Tâm: "Đó là Thẩm Hoài Cảnh mà tớ đã nói với cậu ấy."
Thẩm Hoài Cảnh trở lại, nhìn thấy Thiệu Thành Hi, khẽ vuốt cằm coi như chào hỏi, người đàn ông thường xuyên ở bên cạnh hắn luôn treo khuôn mặt tươi cười mời mọi người: "Mọi người cứ ngồi tự nhiên, tôi đi lấy chút nước uống."
Mọi người trong phòng tuỳ tiện ngồi xuống một chỗ nào đó, Hàng Tiểu Ý kéo Đồng Tâm ngồi trong góc, nhỏ giọng nói.
Thiệu Thành Hi vắt chân, nhíu mày nhìn hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Đồ đâu?"
Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc anh, lại quét mắt một vòng qua bọn người Hàng Vũ Hằng: "Chúng ta đều là người làm ăn, có lẽ cũng biết thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí."
Thiệu Thành Hi cười: "Cũng thế, anh thiếu nợ tôi một cái nhân tình, đã trả rồi, hiện tại đến phiên tôi nợ anh."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua Hàng Vũ Hằng: "Anh nên biết, chuyện lần này của anh ta tương đối khó giải quyết, cũng không phải chỉ cần chút chứng cứ là xong."
"Vì vậy, tôi đưa người biết rõ nội tình sự việc đến đây, nếu như anh đã mở miệng, tất nhiên sẽ có biện pháp giải quyết, cũng sẽ không có hậu hoạ về sau, đúng không?" Khoé miệng Thiệu Thành Hi nhếch lên đầy vui vẻ, trong mắt hiện lên vẻ nhìn xa trông rộng.
Biểu hiện và giọng nói của Thẩm Hoài Cảnh đều thờ ơ: "Vì vậy, anh nên biết món nợ nhân tình anh thiếu tôi lớn biết bao nhiêu."
Thiệu Thành Hi hơi hé mắt: "Vì vậy, nhất định anh có chuyện quan trọng cần tôi giúp, cho nên mới tốn nhiều công sức như vậy."
Hai người im lặng quan sát lẫn nhau, trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại, một người lạnh lùng, một người lạnh nhạt, dường như trong không khí có hai luồng khí đang đối chọi nhau.
Hàng Vũ Hằng không kiên nhẫn gãi đầu, há mồm định nói chuyện, người đại diện liền ngăn anh lại, lắc đầu ý cảnh cáo anh, Thiệu Thành Hi nói tới đây để lấy chứng cứ, chứ không nói đã có thể cầm được. Sau khi đến, mới biết người này là Thẩm Hoài Cảnh, người tên Thẩm Hoài này, danh tiếng rất rộng, hắc đạo bạch đạo đều nhúng tay vào, bối cảnh rất sâu, không phải đối tượng có thể tuỳ tiện nói lời đắc tội.
Cửa phòng bị mở ra, một cái đầu nhỏ ló vào: "Cậu."
Thẩm Hoài Cảnh quay lại nhìn, hơi nhăn mày... rồi nói: "Sao cháu lại ở đây?"
Người đàn ông vừa đi ra ngoài bưng cà phê đến, hơi lúng túng: "Anh hai, cô Ôn vừa đưa Tiểu Bắc đến."
Lông mày Thẩm Hoài Cảnh lại nhíu sâu hơn: "Người phụ nữ kia đâu?"
Người đàn ông đặt cà phê lên bàn, ho nhẹ một tiếng: "Cô Ôn giống như có việc rất quan trọng, vì vậy đưa Tiểu Bắc đến đây rồi vội vàng rời đi rồi."
Đôi mắt Thẩm Hoài Cảnh rơi vào trên cơ thể nhỏ gầy của cậu bé, ánh mắt linh động của Khương Hoài Bắc chớp chớp, nhìn người trong phòng một lượt, sau đó dừng lại ở người Hàng Tiểu Ý, nhấc chân nhỏ chạy đến gần cô, vô hại túm lấy ống tay áo cô, ngửa đầu nói: "Em chào chị, em là Khương Hoài Bắc... Chị gọi em là Tiểu Bắc được rồi."
Cậu nhóc nhìn qua chắc tầm bốn năm tuổi, mặc một cái quần yếm nhỏ, đôi mắt to tròn, con mắt giống như quả nho vừa lớn lại vừa sáng, bộ dáng chọc người yêu thương, Đồng Tâm và Hàng Tiểu Ý nháy mắt bị mê hoặc, Hàng Tiểu Ý vuốt đầu cậu: "Xin chào, Tiểu Bắc..."
Thiệu Thành Hi nhìn qua: "Tiểu Tiểu, hay em dẫn nó ra ngoài chơi đi?"
Hàng Tiểu Ý vội vàng lên tiếng: "Được." Nói xong đứng lên muốn đưa Khương Hoài Bắc ra ngoài, nhưng cậu nhóc vẫn đứng yên, đưa mắt nhìn Thẩm Hoài Cảnh.
Thiệu Thành Hi nương theo ánh mắt của Khương Hoài Bắc nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh, cười nhạt: "Tôi chỉ mới rời thành phố A một thời gian ngắn, anh lại giống như xảy ra rất nhiều chuyện mà tôi không biết rồi."
Thẩm Hoài Cảnh giương mắt nhìn anh: "Như nhau cả thôi." Sau đó liếc mắt với người đàn ông kia một cái, anh ta liền tiến lên đưa Hàng Tiểu Ý và Đồng Tâm, còn có cả Khương Hoài Bắc ra ngoài.
Trước khi đi Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi, anh liền cười trấn an cô: "Ra ngoài chờ anh, bọn anh nói xong sẽ ra ngoài tìm em, đừng đi quá xa."
Hàng Tiểu Ý gật đầu, cùng Đồng Tâm đưa Khương Hoài Bắt ra đại sảnh khách sạn chờ bọn họ, người đàn ông bên cạnh Thẩm Hoài Cảnh cũng nhắm mắt theo đuôi các cô, nửa bước không rời.
Lưng Khương Hoài Bắc đeo một cái ba lô nhỏ, cậu nhóc đổ tất cả đồ bên trong ra ngoài, bên trong đều là đồ ăn vặt có hương vị rất ngon, Khương Hoài Bắc đưa cho Hàng Tiểu Ý một túi đầy các loại quả hạt: "Chị ơi, chị có muốn ăn không?"
Hàng Tiểu Ý cực kì thích đứa nhóc này, sờ đầu cậu: "Chị không ăn, em ăn đi, năm nay em mấy tuổi rồi?"
Khương Hoài Bắc chui vào trong ngực cô, giọng nói non nớt như trẻ sơ sinh: "Em được năm tuổi rồi, nhưng hai tháng nữa là đến sinh nhật, qua sinh nhật liền sáu tuổi."
Nội tâm Hàng Tiểu Ý bị giọng nói nho nhỏ ngọt ngào của cậu làm cho tê dại, mềm thành một mảnh.
Hàng Tiểu Ý thấy Đồng Tâm ngồi im trên sa lon phát ngốc, không nói chuyện, liền đẩy khẽ cô: "Tâm Tâm, cậu làm sao thế?"
Đồng Tâm giật mình hoàn hồn, Khương Hoài Bắc đưa cho cô một cây kẹo que: "Chị ơi, chị làm sao vậy?"
Đồng Tâm nhìn Khương Hoài Bắc, ánh mắt chậm rãi có tiêu cự, sờ đầu cậu, ngồi xuống nhìn thẳng cậu: "Tiểu Bắc, em thấy chị có ngốc hay không?"
Khương Hoài Bắc ngậm kẹo que lắc đầu; "Không ngốc, nhìn chị rất thông minh."
"Thật sao?" Đồng Tâm thì thào tự nói, giơ que kẹo lên cho Khương Hoài Bắc nhìn: "Tiểu Bắc, rõ ràng que kẹo em ăn có vị ô mai, nhưng có người hết lần này đến lần khác lừa gạt em nói đó là vị cam, em sẽ làm gì?"
Khương Hoài Bắc chớp mắt: "Người đó bị ngốc sao?"
Đồng Tâm cười ha ha: "Không phải người đó bị ngốc, mà là anh ta biến chị thành kẻ đần."
Khương Hoài Bắc cái hiểu cái không: "À, cậu em nói, nếu chị bị người khác bắt nạt, liền gậy ông đập lưng ông."
Đồng Tâm híp mắt: "Cái gì?"
"Chị không biết nghĩa của những lời này sao? Rất đơn giản mà..."
Đồng Tâm cười lạnh: "Tất nhiên là chị biết, người khác đối xử với em như thế nào, em đối xử với họ như thế, người khác biến em thành kẻ đần, em cũng có thể làm như thế với họ."
Hàng Tiểu Ý sờ đầu cô: "Tâm Tâm, cậu có chuyện gì vậy?"
Đồng Tâm lắc đầu: "Đêm qua não bị teo lại, bị một tên não tàn lừa."
Hàng Tiểu Ý nháy mắt mấy cái, thấy bộ dáng không tập trung của Đồng tâm, cũng không quản cô, tiếp tục chơi đùa với Khương Hoài Bắc.
"Tiểu Bắc, về sau dì sinh con gái, để con bé làm vợ cháu được không?" Hàng Tiểu Ý vuốt ve khuôn mặt non mềm, đứa nhóc như vậy thật đúng là chọc người yêu thương.
"Vợ là cái gì?" Khương Hoài Bắc nhìn cô, trong đôi mắt to tròn mang theo khó hiểu.
"Vợ à, vợ chính là người cùng chơi với cháu, lúc cháu không vui cô ấy sẽ chọc cho cháu cười, lúc cháu vui vẻ sẽ cùng cười với cháu, vậy cháu có muốn lấy vợ không?" Hàng Tiểu Ý thấy mình rất giống mấy bà dì quái dị đang dụ dỗ trẻ con.
Khương Hoài Bắc nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Cô ấy có xinh đẹp giống chị không?"
Đột nhiên Hàng Tiểu Ý thấy toàn bộ bầu trời đều có màu xanh, cực kì vui vẻ: "Tiểu Bắc thấy dì rất xinh đẹp sao?"
Khương Hoài Bắc dùng sức gật đầu khẳng định: "Vâng, rất đẹp."
Hàng Tiểu Ý ôm cậu vào trong ngực: "Tiểu Bắc, dì trở về liền nỗ lực sinh vợ cho cháy, cháu nhất định phải nhớ kỹ, vợ của cháu chỉ có thể là con gái của dì."
Khoé miệng người đàn ông đứng một bên co giật, những cô gái này không có ai bình thường.
Bỗng ở cửa khách sạn, một cô gái xinh đẹp tết tóc đuôi sam chạy đến mức không kịp thở chạy vào: "Tiểu Bắc, Tiểu Bắc..."
Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu, Khương Hoài Bắc bò từ trong ngực cô ra: "Chị Đinh Đinh..."
Ôn Đinh đã chạy tới, hôn mặt Khương Hoài Bắc một cái, cậu kéo tay cô giới thiệu Hàng Tiểu Ý: "Đây là chị em mới quen, chị ấy còn chơi với em nữa."
Ôn Đinh ngẩng đầu cười tươi với Hàng Tiểu Ý: "Xin chào, tôi là Ôn Đinh, hân hạnh được biết cô."
Hàng Tiểu Ý cũng cười lại: "Tiểu Bắc rất đáng yêu."
Ôn Đinh nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cậu: "Chẳng qua là cô không thấy được lúc nó quậy phá thôi."
Bọn họ đang nói chuyện thì thang máy đột nhiên mở ra, đám người Thiệu Thành Hi bước ra, Ôn Đinh vừa nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh, giống như gặp quỷ, nhanh chóng nhét đồ trên bàn vào ba lo của Khương Hoài Bắc, sau đó dắt tay cậu chạy ra ngoài: "Tiểu Bắc, chạy mau, chạy mau..."
Khương Hoài Bắc rất phối hợp với cô ấy, giống như đã hình thành thói quen vậy, Thẩm Hoài Cảnh bước vài bước đã đến nơi, trầm giọng quát: "Đứng lại."
Ôn Đinh giống như không nghe thấy gì cả, dắt theo Khương Hoài Bắc chạy nhanh như chớp ra ngoài khách sạn, đúng lúc có một chiếc taxi đi tới, hai người chui vào, xe taxi nhanh chóng rời đi, Hàng Tiểu Ý thấy mặt Thẩm Hoài Cảnh đã đen như đít nồi rồi.
Thiệu Thành Hi đi tới, nhìn thoáng qua chỗ Ôn Đinh biến mất, cười nhẹ: "Người à, đời này ngàn vạn lần không phải nói khoác lác, chỉ vì một cô gái mà lộ ra tâm tư."
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Hoài Cảnh liếc sang, Thiệu Thành Hi dắt tay Hàng Tiểu Ý: "Đi thôi, về nhà."
Trên xe, Hàng Tiểu Ý vội hỏi: "Chuyện sao rồi, Thẩm Hoài Cảnh có chứng cứ gì ạ, có thể giúp anh ba sao?"
Thiệu Thành Hi u ám nhìn cô: "Có phải nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh thì rất vui vẻ không?"
Hàng Tiểu Ý ngửa đầu nhìn trần xe, chậm rãi nói: "Lần này thấy Thẩm Hoài Cảnh, em đã đưa ra một quyết định rất quan trọng."
Khí quanh thân Thiệu Thành Hi lập tức trở nên lạnh lẽo, bàn tay lớn nâng cằm cô, để cho cô nhìn mình: "Hàng Tiểu Ý, lặp lại lần nữa?"
Hàng Tiểu Ý nhìn anh, trong mắt mang theo sự vui vẻ: "Chúng ta trở về sinh em bé đi."
Thiệu Thành Hi sững sờ: "Cái gì?"
"Sinh em bé đó." Hàng Tiểu Ý cười tủm tỉm.
Trong mắt Thiệu Thành Hi hiện lên sự dịu dàng vô tận, nhẹ hôn cô một cái, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Tiểu, muốn sinh con cho anh rồi sao?"
Hàng Tiểu Ý gật đầu như gà mổ thóc: "Tiểu Bắc thật đáng yêu, chúng ta nhất định phải sinh con gái, sau đó cho thằng bé làm con rể chúng ta, anh quen thân với Thẩm Hoài Cảnh như vậy, nhất định không thành vấn đề."
Mặt Thiệu Thành Hi hơi khó coi: "Sinh còn là vì chọn rể?" Không phải là do tình mẫu tử bộc phát, không phải vì anh?"
"Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ phải sớm sinh đứa bé, anh xem mình bao nhiêu tuổi rồi, nhìn người ta có thanh mai trúc mã, con dâu nuôi từ bé gì gì đó, làm sao phải hơn ba mươi rồi vẫn chưa có vợ, anh xem em có phải nhìn xa trông rộng không?" Hàng Tiểu Ý nhìn anh, ánh mắt giống như cầu khích lệ.
Thiệu Thành Hi nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài xe, không muốn nói với cô, thư ký nghe được lời cô nói, không nhịn được cười trộm.
Hàng Tiểu Ý mím môi cười, ho nhẹ một tiếng, kéo kéo ống tay anh, làm nũng: "Vậy cuối cùng chuyện của anh ba sao rồi?"
Thiệu Thành Hi vẫn không chịu nhìn cô, giọng nói cứng ngắc: "Những người kia cũng không phải chụp ảnh, mà lục video, từ trong video lấy ra ảnh chụp."
Trong mắt Hàng Tiểu Ý hiện lên vui vẻ: "Chỉ cần công khai video đó, chứng minh đêm đó anh ba bất cẩn ngã lên người anh, vậy sẽ không còn chuyện gì rồi."
Thiệu Thành Hi lười để ý cô, Hàng Tiểu Ý suy nghĩ một chút: "Nhưng mà, làm thế nào để lấy video đó? Thẩm Hoài Cảnh đồng ý gặp chúng ta, nhưng vừa rồi anh ta nói thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, anh ta muốn anh giúp cái gì vậy? Có khó không, có thể gặp nguy hiểm không?"
Thiệu Thành Hi quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng: "Em có thấy mình ồn ào lắm không hả?"
Hàng Tiểu Ý cười, nhìn thoáng qua tài xế phía trước, thấy anh ta đang chuyên tâm lái xe, liền ôm cánh tay Thiệu Thành Hi, ở trên môi anh cắn một cái, ở bên tai anh dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe được nói: "Chính là vì anh nên mới sinh đứa bé, sinh đứa bé của hai chúng ta, sinh đứa bé có bộ dạng giống anh."
Thiệu Thành Hi hừ một tiếng, hơi nâng mắt: "Em cảm thấy mã hậu pháo* có tác dụng sao?"
* Nịnh nọt không kịp thời, không giúp được gì
Hàng Tiểu Ý vô tội nhìn anh: "Anh thấy sao?"
Thiệu Thành Hi nhắm mắt, ho nhẹ một tiếng: "Cũng coi như là có."
"Vậy em còn ồn ào không?"
"Chúng ta chỉ nên tập trung vào đường đi thôi."
Hàng Tiểu Ý không nhịn được nhéo tay anh: "Khó chịu."
"Thẩm Hoài Cảnh bảo anh giúp chuyện gì?" Hàng Tiểu Ý không cản được sự tò mò của mình.
"Vẫn chưa nói, nhưng chắc là xử lý chuyện gì đó của cô gái kia."
Hàng Tiểu Ý lấy hai tay áp vào má: "Oà, giận dữ vì hồng nhan, đàn ông như vậy..."
Ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Thành Hi liếc qua, đầu lưỡi Hàng Tiểu Ý uốn một cái, đưa tay vuốt mặt Thiệu Thành Hi: "... Mười người như vậy cũng không bằng chồng em."
Thiệu Thành Hi hừ lạnh: "Dối trá."
Hàng Tiểu Ý chắp tay: "Quá khen rồi."
← Ch. 56 | Ch. 58 → |