← Ch.01 | Ch.03 → |
Ngay lúc Hàn Tiểu Ý đóng cửa, cánh tay dài của Triệu Thành Hi lại chắn trên cửa.
Cô ngẩng đầu lên, khi thấy anh lại không có chút kinh ngạc nào: "Sao đây, anh tới làm gì?"
Thiệu Thành Hi khoanh hai tay trước ngực dựa vào cửa, đôi chân dài, cùng với cặp mắt dài nhỏ híp lại, giọng nói hết sức đè thấp: "Cần tôi phục vụ đặc biệt không?"
Hàng Tiểu Ý đánh giá anh từ trên xuống dưới, áo sơ mi đen được làm từ chất liệu cao cấp, quần tây màu xám đậm làm tôn thêm vóc dáng thon dài cao ngất, sự trong sáng lạnh lùng của thời niên thiếu, cộng thêm vài phần chín chắn đầy mê hoặc, hoàn toàn khác xa với chàng trai năm đó, nhưng khuôn mặt này thì vẫn giống như ngày xưa.
"Kỳ thực tôi thích đàn ông ngực rộng mông to, nhưng đáng tiếc thân hình anh không được như thế". Hàng Tiểu Ý bắt chước dáng vẻ anh dựa tường bên trong phòng, ngồi máy bay một ngày có chút mệt mỏi.
Thiệu Thành Hi cũng cúi đầu nhìn kĩ mình, nhíu mày: "Tôi còn chưa cởi, sao em đã biết không phải ngực rộng mông to?"
Hàng Tiểu Ý nở nụ cười, chậm rãi đưa đầu tới gần anh, Thiệu Thành Hi hờ hững đứng đó không nhúc nhích, đầu Hàng Tiểu Ý cách gương mặt tuấn tú của anh còn 3 cm thì dừng lại, châm biếm nói: "Có ngực rộng và mông to, không bằng anh về nhà tự cởi mà soi gương đi."
Thiệu Thành Hi chậc lưỡi: "Tiểu Tiểu, cô đã thay đổi."
"Cũng dám múa trước thiện hạ" Hàng Tiểu Ý đóng mạnh cửa.
Ngoài phòng, Thiệu Thành Hi nhìn cửa phòng đóng chặt, mặt mày dịu dàng lại, khóe miệng hơi giương lên, hiện ra một nụ cười khổ.
Trong phòng, Hàng Tiểu Ý dựa trên cửa, hai mắt nhắm nghiền, không tiếng động thở dài một hơi.
Thiệu Thành Hi dựa vào tường hút xong điếu thuốc, liền gõ cửa: "Tiểu Tiểu, đàn ông ngực rộng mông to, cô tìm bạn trai ngàn vạn lần nên mở to mắt nha."
Trên cửa truyền đến tiếng động, Thiệu Thành Hi nở nụ cười mãn nguyện, sau đó xoay người bước vào phòng mình.
******
Sáng sớm, Hàng Tiểu Ý bị tiếng chim hót làm tỉnh giấc, nhưng mà trời mới tờ mờ sáng.
Xuống lầu thì thấy Hàng Vũ Hằng đắp mặt nạ nằm trên ghế salon nhắm mắt nghỉ ngơi, trợ lý ở bên cạnh thông báo hạng mục công việc trong hôm nay cho anh.
Hàng Tiểu Ý đi tới, đá anh: "Đã bận như thế, sao buổi tối còn chơi mạt chược?"
"Đời người vui vẻ nhất là khi sống thật sung sướng, nếu chưa sống đến tận hứng cuối cùng sẽ phải luyến tiếc, câu này rất chí lý nha"
Hàng Tiểu Ý đi đến bên cạnh ghế sa lông ngồi xuống, hai chân cuộn tròn: "Anh đừng chơi nữa, nhìn anh rất mệt mỏi, nghĩ xem vài bộ phim, nghỉ ngơi nhiều một chút."
Hàng Vũ Hằng mở mắt liếc nhìn cô: "Em lo lắng cho anh".
Hàng Tiểu Ý bĩu môi: "Đúng đấy, đúng đấy, anh là anh ba của em, em không quan tâm anh thì quan tâm ai?"
Hàng Vũ Hằng cười khà khà, lấy tay xoa mặt cô: "Em yên tâm, hiện tại anh em có phúc lớn, em chỉ cần làm công chúa nhỏ được nuông chiều khi xưa, chờ anh ba kiếm nhiều tiền, để em nở mày nở mặt gả đi, có được hay không."
Hàng Tiểu Ý tức giận lườm anh: "Em không cần nở mày nở mặt gả đi, em chỉ hy vọng anh đừng quá liều mạng là được, nhà chúng ta hiện tại đã tốt hơn, anh không cần vì kiếm tiền mà không thèm để ý đến thân thể của mình."
Hàng Vũ Hằng ngồi dậy đưa tay lau nước mắt trên mặt Hàng Tiểu Ý, nghẹn ngào nói: "Công chúa nhỏ nhà ta khiến anh cảm động quá ..."
Hàng Tiểu Ý không nhịn được lại lườm anh, đẩy nhẹ anh: "Anh có thể đứng đắn một chút hay không?"
Hàng Vũ Hằng vỗ vỗ đầu cô: "Được rồi, biết rồi, bà quản gia."
Ở chỗ rẽ lầu hai, người đàn ông dựa vào tường nghe tiếng hai người nói chuyện dưới lầu, cặp mắt nhìn bức tranh sơn dầu treo trên tường, tâm tình phức tạp.
Hàng Vũ Hằng nhận được thông báo, từ sớm đã đi, Hàng Tiểu Ý thu dọn một lát, xách vali hành lý xuống lầu, cô vừa trở về, tối hôm qua đã muộn, nên không về nhà, ở nhờ nhà anh ba một đêm, hiện tại vẫn nên về nhà, không thì ba mẹ lại càm ràm.
Huống chi nơi này là công ty sắp xếp cho Hàng Vũ Hằng, cô ở lại cũng không tiện.
"Tôi đưa cô đi?" Thiệu Thành Hi tay cầm áo vest từ trên lầu đi xuống.
"Không cần." Hầu như theo bản năng, Hàng Tiểu Ý luôn mở miệng từ chối.
Thiệu Thành Hi nhíu mày: "Không cần coi tôi như kẻ thù vậy chứ, chúng ta đều đồng ý chia tay mà, thế nào, chia tay xong thì không làm bạn bè được sao?"
Thiệu Thành Hi không để Hàng Tiểu Ý nghĩ ra lời từ chối, đúng là hai người bọn họ đều đồng ý chia tay, không có thù oán.
Thiệu Thành Hi bước lên trước, giúp cô xách vali hành lí ra ngoài, Hàng Tiểu Ý bất đắc dĩ đi theo không thể nói gì.
Mang vali hành lí bỏ vào cốp, sau đó Thiệu Thành Hi mở cửa ghế phụ, chờ Hành Tiểu Ý ngồi vào.
Thiệu Thành Hi vòng sang bên kia ngồi vào chỗ lái, vặn chìa khóa khởi động xe.
Chuyển động theo chìa khóa xe, trong radio truyền ra một giọng nam dễ nghe: Hoan nghênh mọi người trở lại kênh âm nhạc 103. 6 ấm ấp, mang đến cho mọi người là ca khúc 《 Bước Chậm Trên Đường Đời 》 của Đặng Lệ Quân, cho chúng ta trở về một thời kinh điển.
Bên trong xe vang lên khúc nhạc dạo quen thuộc, Hàng Tiểu Ý nhàn nhạt liếc nhìn Thiệu Thành Hi, Thiệu Thành Hi mắt nhìn phía trước, nhếch miệng: "Không nên hiểu lầm, chỉ đúng lúc kênh này thôi."
Hàng Tiểu Ý cúi đầu: "Tôi không nghĩ nhiều đâu." Cô biết tiết mục này phát trên kênh 103. 6, chỉ có điều không phải tiết mục này phát sau mười giờ tối sao.
Thiệu Thành Hi khẽ cười: "Hàng Tiểu Ý, sao tôi không phát hiện em ngày càng chân thành thế?"
"Tôi chân thành?" Hàng Tiểu Ý theo bản năng đáp trả.
Phía trước là đèn đỏ, Thiệu Thành Hi đạp phanh xe dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, mắt chứa ý cười: "Được rồi, tôi thừa nhận, tôi có nghe tiết mục của em, một kỳ cũng không rời. Từ 12 giờ đêm hai năm trước, tôi đã bắt đầu đánh dấu tiết mục của em rồi."
"Vậy nửa đêm có gặp được nơi bán bánh chưng không?"
"Không có bánh chưng, nhưng cũng không cần thiết. Tôi sẽ đi mua gạo nếp, tiêu đen, móng giò và một vài thứ linh tinh. Tôi định nhờ Vũ Hằng ghé qua đưa cho em. Nhưng tôi sợ em sẽ nói mấy thứ này không cần thiết. Dù sao thì đi đêm có ngày gặp ma." Thiệu Thành Hi giẫm chân ga.
"Vậy cảm ơn anh"
"Nhưng tiếc là tới cùng không có cho em, em liền làm đánh dấu tiết mục, làm tôi phiền muộn một quãng thời gian dài." Thiệu Thành Hi thất vọng lắc đầu, một mặt chân thành.
Hàng Tiểu Ý bĩu môi: "Thiệu Thành Hi, anh đúng là trước sau như một trong ngoài không giống nhau."
"Em cũng vậy, cũng vậy mà "Thiệu Thành Hi nhíu mày cám ơn lời khen của cô.
Xe chạy trên cầu vượt, nhanh chóng bỏ lại cây cối cao ốc phía sau, cũng giống như thời gian, chợt sáng lên, rồi không kịp quay đầu lại để nhìn.
Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn anh: "Khi nào anh về?"
"Chắc mấy tháng, muốn mang công ty dời đến bên này, sẽ phải chạy hai bên, tôi lại đi công tác, vì thế sẽ không có thời gian cùng em ăn cơm."
Hàng Tiểu Ý gật đầu: "Công ty làm việc suôn sẻ chứ?"
"Em quan tâm tôi?" Khóe mắt Thiệu Thành Hi liếc nhìn cô.
"Thiệu Thành Hi, rốt cuộc anh có chịu nói chuyện đàng hoàng không?"
Thiệu Thành Hi cười, không chọc giận cô nữa: "Cũng may, trước kia có nhiều quan hệ, bên phía ba tôi cũng có cửa sau, rất thuận lợi."
Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn về phía ngoài xe nhẹ nhàng nói: "Anh từ trước đến giờ vẫn vậy, không có việc gì có thể làm khó được anh."Trong kí ức Thiệu Thành Hi luôn năng nổ, vừa thông minh lại có thủ đoạn, cho nên anh luôn khiến người khác phải ngước nhìn đến sự tồn tại của anh.
Ánh mắt Thiệu Thành Hi phức tạp nhìn cô, một giây sau giỡn cợt nói: "Chính là Thiệu Thành Hi bị em bỏ rơi hai lần đây, em còn có thể sống vui vẻ."
Hàng Tiểu Ý tức giận quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn anh, Thiệu Thành Hi nâng tay vỗ đầu cô, tay trái rẽ lái một vòng chạy vào ven đường một tiểu khu.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |