Vương gia chê tôi xấu
← Ch.092 | Ch.094 → |
Quản gia Lưu Toàn vội vàng đi tới "Vương phi, không biết người có gì căn dặn?"
"Mời tất cả những thợ may, thợ mộc, thợ thủ công, thợ rèn, thợ đóng giầy tốt nhất thành Trường An đến cho tôi."
"Dạ! Người còn dặn dò gì nữa không ạ?"
"Hậu viện có còn phòng trống không, để một gian cho tôi!"
"Có, cực kỳ nhiều, không biết Vương phi cần phòng đó để làm gì ạ?"
Thất Thất nhấc váy đứng lên, hắng giọng, nói không khách khí "Tôi muốn ở!"
Lưu Toàn nghe thế, lập tức nhìn Thất Thất với vẻ nghi hoặc "Vương phi chẳng phải ở căn phòng này cùng với Vương gia sao?"
"Sao ông quản nhiều chuyện vậy? Có sống cùng với Vương gia hay không ông cũng quản sao?" Uy Thất Thất trừng mắt nhìn, không lẽ lại mọc thêm một tên Ngô Trung Nghĩa nữa.
"Dạ không, lão nô lập tức đi làm!" Quản gia không dám hỏi nữa, cung kính lui ra ngoài.
Ở cạnh phòng vương gia, quản gia dành ra một gian phòng trống, những người được mời đến đều được đưa tới hậu viện của vương phủ, ngoại trừ Thất Thất và Tiểu Đào vào trong phòng ra, không ai biết bọn họ đang nghiên cứu cái gì, chỉ thấy cứ ra ra vào vào liên tục, có rất nhiều vải vóc, gỗ, vật liệu sắt thép được mang tới, quản gia Lưu Toàn trực tiếp phụ trách việc trả bạc, lòng rất mơ hồ, Vương phi đang làm trò quái gì vậy.
Thật ra Uy Thất Thất chẳng làm trò quái gì, chỉ hy vọng có thể tạo ra cuộc sống giống như trước đây của mình mà thôi. Trải qua ba bốn ngày bận rộn, những người được mời đến kia rốt cuộc cũng rời đi, Uy Thất Thất thoải mái vươn vai duỗi người. Nha hoàn Tiểu Đào cũng dần quen với nếp sống của Thất Thất một chút, hơn nữa vị Vương phi này không hay bới móc bắt bẻ, tính tình cởi mở, dần dà những cảm giác sợ hãi cũng tan biến hẳn.
"Vương phi, Vương gia sẽ không thích người ăn mặc như thế đâu!" Tiểu Đào nhắc nhở.
"Tôi cũng đâu có mặc cho ngài ấy xem!"
Thất Thất cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô đã đặt may trang phục theo yêu cầu, chất liệu vải mỏng màu phấn hồng, trước ngực thắt những dải ruy-băng cùng tông màu, váy hoa màu phấn hồng, dài vừa vặn đến đầu gối. Cô biết nữ nhân Đại Hán không được để lộ chân, cho nên yêu cầu thợ may làm thêm một lớp vải voan mỏng cũng màu phấn hồng, viền hoa màu trắng xung quanh, mặc như vậy mới thấy thoải mái lại mát mẻ, thật tự do tự tại.
"Vương phi! Sao người không ở cùng với Vương gia vậy?" Tiểu Đào nhẹ giọng hỏi.
"Vương gia chê tôi xấu, chỉ mong sao không phải ở cùng tôi thôi!"
"Ồ!" Tiểu Đào không hỏi tiếp nữa, nàng chú ý tới góc tường, thợ mộc và thợ rèn bận bịu suốt ba ngày theo yêu cầu của Vương phi mới làm ra vật có hình bánh xe kỳ lạ này "Kia là thứ gì ạ?"
"Xe đạp!"
"Chỉ có hai bánh xe, Vương phi, dùng thế nào ạ?" Tiểu Đào nhìn chiếc xe một lượt, cảm thấy cực kỳ tò mò.
"Tôi biểu diễn cho cô xem!" Thất Thất trèo lên xe đạp, hãnh diện nói "Tôi định ngày mai dạo chơi thành Trường An, làm một người dân Đại Hán thực thụ, thưởng thức phong cảnh ở Đại Hán!"
Tiểu Đào kinh ngạc trốn sang một bên, Uy Thất Thất nhấc chân lên đạp vài cái, xe đạp bỗng chuyển động một cách thần kỳ. Thất Thất nhanh chóng phóng xe về phía đình viện, Thất Thất vui vẻ giang hai tay ra, quay đầu nhìn Tiểu Đào, cười phấn khích.
"Tôi sẽ diễn xiếc xe đạp cho cô xem!"
Uy Thất Thất đương định phóng xe đạp lao ra ngoài thì lại đụng ngay phải một người vừa bước vào hậu viện, đó không phải ai khác, chính là Lưu Trọng Thiên vừa từ trong hoàng cung vội trở về. Chàng bắt được ghi-đông xe đạp, nhẹ nhàng kéo Uy Thất Thất lúc này đương hoảng hồn xuống xe, chẳng nói chẳng rằng, sải bước lôi Uy Thất Thất vào trong phòng mình, cửa phòng đóng rầm một tiếng.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |