Lời tiên đoán của vị thầy bói
← Ch.083 | Ch.085 → |
Thất Thất thiếu chút nữa òa khóc, cô không chịu bỏ tay ra khỏi người nữ nhân kia "Cô có thể xem bói được, thì nhất định có biện pháp cứu tôi! Thế này đi, cô muốn thứ gì tôi đều cho cô!" Thất Thất lục tìm khắp người, phát hiện trên người mình chẳng có đồ vật gì đáng giá, y phục thì rách tả tơi, liền thấy thất vọng.
Thất Thất chưa từ bỏ ý định, giữ chặt tay vị thầy bói "Cô hãy tìm Lưu Trọng Thiên, chàng ta có rất nhiều tiền, chàng ta là Vương gia... Cô giúp tôi đi!"
Nữ nhân kia nhìn Uy Thất Thất với vẻ phiền muộn, rõ thật là, sao lại gặp phải loại người rắc rối quá vậy.
"Cô kia, mau buông ta ra! Úi trời..." Nữ nhân kia cố giãy thoát khỏi Uy Thất Thất, cầm lấy cái túi vải bên cạnh, mải miết lau chùi tay, cứ như tay Thất Thất đã làm dơ người nàng.
"Cảnh cáo cô, đừng tới gần ta nữa, cô đã trúng hai loại cổ độc, chỉ có một loại giải được thôi! Chính là gương mặt cô." Vị thầy bói bực tức nói, ngữ khí vô cùng quả quyết, chân thật đáng tin.
Uy Thất Thất cảm thấy mình kích động quá mức, tựa như đã tìm thấy chiếc phao cứu mạng "Tôi đã quá kích động, mau nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào mới có thể trở về, bất kể phí tổn bao nhiêu cũng được!"
"Cô hãy bỏ ý định đó đi, an tâm ở lại Đại Hán, loại cổ kia là huyết cổ, rất thâm độc, không thể phá giải, về phần dung mạo, thì có biện pháp giải!"
"Tôi không cần dung mạo, tôi muốn trở về..." Thất Thất tuyệt vọng, cô muốn quay về cuộc sống hiện đại, đừng nói không có hi vọng chứ.
Thất Thất ngồi trước mặt nữ nhân kia khóc nức nở, đau khổ tột cùng, Đại Hán chết tiệt, địa phương quỷ quái, cô chẳng muốn ở lại đây dù chỉ một ngày.
Nữ nhân kia nhíu mày, tiếp tục nhìn thẻ bài sừng trâu trên mặt đất "Số mệnh đã định, tiểu cô nương, hà tất phải khóc chứ?"
"Cô ở vào hoàn cảnh của tôi thử xem, bảo đảm cô còn khóc dữ hơn cả tôi! Oa..." Thất Thất càng khóc rống lên.
"Phiền chết đi, khóc lóc ầm ĩ thế khiến ta không xem được, loạn xì ngầu, sao lại có nữ nhân mê hoặc nam nhân như vậy!" Bói toán sư cất thẻ bài sừng trâu đi, đứng lên.
Thất Thất thấy nàng mất hứng, lập tức không dám khóc nữa "Cô nói gương mặt tôi có cách giải, hãy nói cho tôi biết, bằng cách nào thế? Cho dù ở lại Đại Hán cũng không thể xấu như vậy, ngay chính tôi cũng chán ghét bản thân mình! Hơn nữa, quân địch cũng không thèm giết tôi, trông thấy tôi tựa như gặp quỷ! Cô không có cách nào giúp tôi quay về, vậy chắc có biện pháp khôi phục dung mạo cho tôi chứ!"
"Nam nhân!" Vị thầy bói trừng mắt nhìn "Tốt nhất đừng truy hỏi nữa, nam nhân kia ngày mai sẽ tới tìm cô! Cô ở chỗ này chờ đi!" Dứt lời đứng lên, đi ra ngoài.
"Cô đi đâu đó?"
"Rời khỏi đây!" Vị thầy bói bực mình nói.
"Tôi đi cùng cô!" Thất Thất vội vàng đi theo, kéo tay vị thầy bói.
"Cô tốt nhất tránh xa ta một chút, quẻ bói có nói, nếu như ta mềm lòng thu nhận cô, suốt đời này sẽ không được yên bình, cô nên đi tới nơi thuộc về mình đi!"
Vị thầy bói đẩy Thất Thất ra, dắt theo lạc đà, xoay người cưỡi lên lưng lạc đà, trước khi đi còn nhìn Uy Thất Thất "Chớ rời khỏi lều trại, ngồi đây chờ, nếu cô không muốn chết như trong quẻ nói!"
"Đợi đã!" Thất Thất khẩn cầu nhìn nàng "Sau này tôi còn có thể gặp cô không?"
"May ra có thể... Nhưng đến lúc đó cô đã không còn bộ dáng này nữa, cô sẽ rất giàu có, xinh đẹp, bên cạnh toàn là nam nhân bị cô mê hoặc."
"Tôi mê hoặc nam nhân?"
"Ta đi đây, tiểu cô nương đáng yêu!" Vị thầy bói khẽ vỗ vỗ lạc đà, lạc đà liền chuyển động, tiếng lục lạc vang lên thật êm tai.
Dần dần bóng dáng vị thầy bói cùng lạc đà khuất hẳn trong màn đêm sa mạc, ánh trăng ánh sao ngợp trời, hết sức tĩnh lặng.
← Ch. 083 | Ch. 085 → |