Cảnh sắc mê hoặc
← Ch.074 | Ch.076 → |
Lưu Trọng Thiên căn dặn binh lính chuẩn bị nước, sau đó nhanh chóng bế Uy Thất Thất trở về đại bản doanh, tai hại chết người? Đúng là nữ nhân, mới trừng phạt nhẹ như vậy đã không chịu nổi rồi.
"Uống nước!" Thất Thất mệt nhọc vươn tay ra.
Lưu Trọng Thiên đưa nước tới, Thất Thất há miệng uống ừng ực, thiếu chút nữa bị sặc, Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô "Chậm thôi!"
"Ăn, tôi muốn ăn thứ gì đó!" Thất Thất trợn mắt nhìn chàng, chậm thôi? Khát rã họng, trói chàng ta lên cọc gỗ một ngày một đêm thử xem xem, bảo đảm chàng ta cũng đói khát chả kém gì Uy Thất Thất, đồ tồi đạo đức giả, Vương gia lòng lang dạ sói.
Uy Thất Thất ăn vội ăn vàng, cuối cùng cũng no căng bụng, thoải mái vươn vai duỗi người, mí mắt nặng trĩu không mở ra được, nhưng trên người dính đầy bụi bẩn, vì thế cô ngó nhìn xung quanh một chút, hình như đã chuẩn bị nước tắm rồi, chỉ có điều... Cô liếc nhìn Lưu Trọng Thiên.
Lưu Trọng Thiên lập tức hiểu rõ ý cô "Ta ra ngoài đây, hồi lâu sau mới về!"
Vương gia quả là khéo hiểu lòng người, Uy Thất Thất thấy Lưu Trọng Thiên rời khỏi đại bản doanh rồi, nhanh chóng cởi y phục ra, nhảy vào trong bồn tắm, thoải mái thật đó, cô mặc sức tận hưởng, vươn cánh tay trắng ngần mịn màng ra, ngón tay mảnh dẻ như cọng hành, chầm chậm gột rửa, phơi nắng một ngày trời, thiếu chút nữa thiêu chết cô, sắp biến thành cái xác khô rồi. Tam Vương gia tuyệt tình này, nếu ở xã hội hiện đại, nhất định sẽ chẳng tìm nổi cô vợ nào.
Lưu Trọng Thiên đi tuần tra trong doanh trại một canh giờ, nhẩm tính thời gian cũng đủ rồi, chàng thong thả quay về đại bản doanh, trong đại bản doanh không có động tĩnh gì, im ắng tĩnh mịch. Lưu Trọng Thiên đoán rằng Uy Thất Thất bị trói một ngày một đêm, mệt quá cho nên đã đi ngủ sớm rồi. Rõ là nữ nhân tự mình chuốc lấy cực khổ, ương bướng, thà chịu tội chứ quyết không để mất thể diện.
Song kiểu tính cách này của Uy Thất Thất, trái lại rất hợp khẩu vị Lưu Trọng Thiên, nếu có thêm đôi chút thùy mị, có thêm đôi phần xinh đẹp nữa thì...
Lưu Trọng Thiên đi tới chỗ bình phong, trong lòng rối bời, chàng chấn động bởi cảnh tượng trước mắt. Trong bồn tắm, hiện ra một nữ nhân với đường cong mềm mại cùng tấm lưng trần mịn màng, cánh tay thon dài khoác bên ngoài bồn tắm, ngón tay mảnh mai buông thõng xuống, những hạt nước trong suốt lấp lánh men theo các kẽ ngón tay tí tách nhỏ giọt xuống đất. Tóc cô dài hơn trước rất nhiều, ướt đẫm dính bên tai, để lộ ra chiếc cổ ngọc trắng trẻo thoạt nhìn càng thêm gợi cảm mê người, đầu hơi nghiêng tựa lên cánh tay, có vẻ như ngủ khá say rồi.
Lưu Trọng Thiên có phần tiến thoái lưỡng nan, đối diện với bóng dáng kiều diễm như vậy, chàng chẳng biết phải làm sao, muốn tránh đi, nhưng lại không tài nào dời tầm mắt khỏi người Thất Thất được, cô quả thực rất hoàn mỹ, một nữ nhân có vóc dáng thướt tha yểu điệu. Lưu Trọng Thiên không kìm lòng nổi bước tới đó, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Thất Thất, nhưng lập tức rút tay về tựa như bị điện giật.
Sắc trời tối đen như mực, ngâm mình lâu như vậy, nước cũng đã nguội rồi, Lưu Trọng Thiên vỗ nhẹ gương mặt Thất Thất, nhưng cô không có phản ứng gì hết, nhất định phải bế cô ra mới được, song bộ dạng này... Lưu Trọng Thiên không nắm chắc được tâm can mình, bởi hiện tại nữ nhân trong nước vô cùng quyến rũ.
Chàng cầm tạm tấm vải mỏng trên giường, bước tới trước mặt Thất Thất, cố gắng nhìn sang chỗ khác, nhẹ nhàng bế Uy Thất Thất ra khỏi bồn, nhanh chóng quấn tấm vải lên người cô, cặp đùi Uy Thất Thất thon dài lấp ló ra ngoài, cực kỳ mê hoặc. Lưu Trọng Thiên ôm nữ nhân trong lòng, không mảy may chần chừ, tức tốc đặt cô lên giường. Uy Thất Thất thực sự quá mệt mỏi, đối với tất cả những chuyện này không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục ngủ say.
← Ch. 074 | Ch. 076 → |