Ngàn vạn lần đừng đánh mông
← Ch.071 | Ch.073 → |
Uy Thất Thất bụm miệng, đề phòng bản thân bật cười ha hả, cái tên chết tiệt đó, nhanh như vậy đã thấy công hiệu, chắc do bỏ quá liều rồi. Chuyện này lại gặp rắc rối rồi đây, không biết liệu Vương gia có tha cho cô nữa không.
Uy Thất Thất mặc dù rất sợ bị phạt, nhưng cũng không thể để sư phụ nhà bếp chịu tội thay cô. Ngô Trung Nghĩa trong cơn giận dữ, đòi giết sư phụ nhà bếp, đây không phải là cảnh Thất Thất muốn thấy. Nếu mình thú nhận, nhiều nhất chỉ bị khiển trách đôi chút, dù sao cô đường đường là Vương phi của Tam Vương gia, có cho tên Ngô Trung Nghĩa mười cái lá gan, cũng không dám giết Vương phi.
Nghĩ đến đây, Thất Thất bước ra bình phong, kéo ống tay áo Lưu Trọng Thiên, nhỏ giọng nói "Vương gia, là tôi, là tôi làm đó, không liên quan tới đại sư phụ!"
"Thất Thất... Cô..." :
Lưu Trọng Thiên phiền não nhìn Uy Thất Thất, nhất thời không biết nói gì, chàng cũng nghĩ đến việc Thất Thất gặm đùi gà thực khả nghi. Không ngờ chuyện hoang đường như vậy lại do cô làm, lần này Lưu Trọng Thiên có muốn che chở cô, cũng đành bất lực, trừ phi có người nhận thay.
"Bảo Ngô giám quân đừng tới nhà bếp làm loạn nữa, đợi bổn vương tới lều trại của hắn!"
Lưu Trọng Thiên lớn tiếng ra lệnh cho tên binh lính kia, binh lính lén nhìn thoáng qua Uy Thất Thất, không biết lần này Thất tướng quân sẽ bị trừng phạt ra sao, vì cớ gì hết lần này tới lần khác đi trêu chọc tên tiểu nhân kia?
Binh lính vừa mới ra khỏi đại bản doanh, Thất Thất liền bổ nhào vào lòng Lưu Trọng Thiên, dáng vẻ đáng thương tựa vào chàng "Vương gia, Thất Thất sai rồi, lần này ngài nhất định phải giúp Thất Thất, lần sau Thất Thất nhất định không dám nữa!"
"Uy Thất Thất, bổn vương thực sự bị cô chọc cho tức chết rồi, còn có lần sau sao? Bổn vương đã tha thứ cho cô nhiều lần rồi!" Lưu Trọng Thiên đẩy cô ra, khó xử nói "Lần này, hoặc là đại sư phụ thay cô chịu tội, hoặc là cô tự mình đứng ra?"
"Không có lựa chọn khác sao?" Thất Thất thử hỏi.
"Không có!"
"Lưu Trọng Thiên, ngài thật vô tình?"
"Không phải bổn vương vô tình, mà bởi bộ dáng kia của Ngô Trung Nghĩa, hắn chịu để yên sao?"
"Tốt thôi, tôi nhận tội, không được gây khó dễ với đại sư phụ!" Thất Thất giậm chân, tức giận bỏ ra ngoài, vừa mới tới cửa, liền quay trở lại, khẩn cầu nhìn Lưu Trọng Thiên "Vương gia, liệu có thể đừng đánh vào mông không, đau lắm!"
Lưu Trọng Thiên kéo tay Thất Thất lại, trong ánh mắt ngập tràn vẻ dịu dàng "Đi, cùng bổn vương tới chỗ Ngô Trung Nghĩa, cô nhận lỗi, trước mặt bổn vương, hắn nhất định không dám làm khó cô!"
"Tại sao phải xin lỗi, tôi không đi!"
"Uy Thất Thất, không đi xin lỗi sẽ phải chịu phạt, tên tiểu nhân đó sao bỏ qua cơ chứ!"
"Tôi chấp nhận chịu phạt, chứ không đi xin lỗi đâu!" Thất Thất giãy thoát khỏi Lưu Trọng Thiên, bực dọc nhìn chàng, Vương gia thối, nhất định là muốn đánh mông Thất Thất rồi.
"Bổn vương cũng không muốn đi tìm hắn, cô thừa biết bổn vương từ trước đến nay chẳng bận tâm tới hắn, nhưng lần này cô đã thái quá rồi, hắn là giám quân! Doanh trại vốn có kỷ luật!"
Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ nhìn Thất Thất, đi xin lỗi cũng là vì muốn Thất Thất không phải chịu khổ về da thịt, bằng không chàng thực sự không biết nên xử phạt Uy Thất Thất ra sao. Nếu phạt nhẹ, Ngô Trung Nghĩa chắc chắn không chịu, nếu phạt nặng, Lưu Trọng Thiên lại không đành lòng, quả là tiến thoái lưỡng nan.
"Vậy càng không cần đi, dù sao tôi cũng không phải Vương phi thực sự của ngài, trừng phạt thế nào tùy ngài! Suy cho cùng vẫn là tôi đáng thương, chẳng ai thương xót cho một đứa trẻ cả!"
Thất Thất cố ý che kín khuôn mặt, nghĩ thầm trong bụng, đừng đánh mông, đừng đánh mông, ngàn vạn lần đừng đánh mông.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |