Dương dương tự đắc
← Ch.067 | Ch.069 → |
Uy Thất Thất nhận được lời hứa của Vương gia tuyên bố không trừng phạt, hài lòng buông tay ra, ngả người ra sau nằm xuống giường, vắt chéo chân, đắc ý hả hê nhìn đầu ngón chân.
"Thật hy vọng có thể trông thấy bộ dáng cái tên đáng ghét kia! Dám trêu chọc tôi, đẩy bổn tiểu thư vào vũng nước đục, làm Vương phi vớ vẩn gì đó, xem hắn còn sống tử tế được nữa không!"
Uy Thất Thất vừa nói, vừa đung đưa bàn chân, Lưu Trọng Thiên bất giác nhíu mày, một nữ nhân chìa đôi chân trần ra, còn rung lắc như vậy, tuyệt không cảm thấy xấu hổ sao? Song dáng vẻ đó của cô, thật khiến người ta sinh lòng yêu mến, còn cả câu nói kia... Rơi vào vũng nước đục? Vương phi vớ vẩn? Nữ nhân xấu xí này, có phần quá dương dương tự đắc rồi.
"Cô thực sự không muốn làm Vương phi của bổn vương sao?"
Lưu Trọng Thiên vừa thất vọng, lại có chút bực tức, làm Vương phi của chàng, có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lẽ nào cô không biết dân nữ với Vương phi khác nhau sao?
Thất Thất vô cùng quả quyết gật đầu "Không phải không muốn, căn bản là không muốn ở lại Đại Hán, tôi muốn về nhà, nhất định phải rời khỏi nơi này!"
"Nhà cô ở đâu? Cứ luôn mồm đòi về nhà, chờ tới lúc khải hoàn hồi kinh, bổn vương sẽ cùng cô đi vấn an cha mẹ cô, đón bọn họ về kinh thành, vinh hoa phú quý như vậy sẽ khiến cô thích trở thành Vương phi của bổn vương!"
Lưu Trọng Thiên nhắc nhở Uy Thất Thất, đã là nữ nhân của Vương gia, thì khi trở về quê nhà, sẽ là đối tượng được người người hâm mộ, nữ nhân của Lưu Trọng Thiên, chỉ đứng sau sủng phi của Hoàng thượng thôi.
"Ngài dẫn tôi về nhà? Ha ha, tôi cũng không biết trở về bằng cách nào đây! Sao ngài đi cùng tôi được?"
Thất Thất ủ rũ nhìn Lưu Trọng Thiên, nhà cô ở tận hai ngàn năm sau, cho dù Lưu Trọng Thiên có thần thông quảng đại đến đâu, cùng lắm cũng chỉ sống được mấy chục năm ở Đại Hán mà thôi, Thất Thất oán hận nói.
"Đợi tới khi về kinh đô, tôi sẽ đem địa vị Vương phi tặng cho nữ nhân ngài yêu mến, có phải người đó tên là Vân Nhi không? Sau khi trở về ngài hãy cưới cô ấy làm Vương phi đi! Tôi cũng có thể trở về tìm kiếm cuộc sống hạnh phúc của tôi."
"Hạnh phúc của cô? Cô thích nam nhân khác? Cô cũng biết, lập phi không phải trò đùa!"
Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất với vẻ trách móc, địa vị Vương phi sao có thể nói nhường là nhường chứ, hạnh phúc? Với nam nhân khác sao? Một xấu nữ, lại còn không an phận, Lưu Trọng Thiên nổi nóng giơ tay lên, dọa Thất Thất lùi sâu vào bên trong, Vương gia chưa chi đã muốn đánh sao?
Uy Thất Thất ôm đầu, thấp giọng nói "Không phải tôi thích nam nhân khác, mà là có rất nhiều nam nhân thích tôi!"
"Thích cô? Cô tưởng cô là mỹ nữ chắc?"
Lưu Trọng Thiên bật cười ha hả, Uy Thất Thất này khoa trương quá rồi, dám nói xạo nhằm nâng giá trị bản thân mình, tay chàng giơ lên cao khẽ hạ xuống, xoa đầu Uy Thất Thất, cất giọng ngang ngược "Nữ nhân đã thành thân với Lưu Trọng Thiên ta, thì cả đời sẽ là nữ nhân của Lưu Trọng Thiên ta, muốn rời khỏi bổn vương, lấy người khác, tuyệt đối không thể được, tốt nhất hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi."
"Tôi chưa hề bán cho ngài, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải thành hôn thật!" Thất Thất bĩu môi nói với vẻ không phục.
"Cô vừa nhắc nhở ta... Vậy bây giờ bổn vương sẽ biến điều đó trở thành thật sự!"
← Ch. 067 | Ch. 069 → |