Lần hai đùa giỡn Ngô giám quân
← Ch.065 | Ch.067 → |
Lưu Trọng Thiên nhìn dáng vẻ kia của Thất Thất, vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra quả thực sợ hãi bị đánh đòn.
"Trước tiên cô hãy nghĩ xem nên giải thích sao cho hợp lý, ta có thể không truy cứu, nhưng nếu như tên Ngô Trung Nghĩa kia muốn truy cứu, ta nhất định sẽ trừng phạt cô!"
"Hắn sẽ không nói đâu, đây gọi là người câm ăn hoàng liên (*), có nỗi khổ nói không nên lời! Ai bảo hắn tham của, ha ha!"
(*) Hoàng liên là một loại quả rất đắng, người câm điếc ăn phải hoàng liên cũng không thể lên tiếng phản ánh.
Thất Thất bật cười bí hiểm, mọi nỗi bực tức của Lưu Trọng Thiên đều đã tan biến, sững sờ nhìn nữ nhân này. Cô là nữ nhân cực kỳ thông minh, giỏi lợi dụng điểm yếu của Ngô Trung Nghĩa để tiến hành dụ dỗ, lần này quả thực khiến Ngô Trung Nghĩa nếm đủ mùi khổ sở.
"Chuyện này, nếu Ngô Trung Nghĩa không truy cứu, thế thì cho qua, nhưng không được phép có lần sau!"
Lưu Trọng Thiên cốc đầu cô một cái, rời giường, ra khỏi đại bản doanh, chắc là đi xem tình hình tên khốn Ngô Trung Nghĩa thế nào rồi.
Uy Thất Thất chu cái miệng nhỏ nhắn lên, Ngô Trung Nghĩa, đừng tưởng rằng như vậy là xong. Nếu hắn còn chưa lập tức cuốn xéo về kinh đô thì sẽ biết tay Thất Thất, sa hố cát mới chỉ là sự cảnh cáo nho nhỏ mà thôi.
Uy Thất Thất xoa cằm suy nghĩ, vừa rồi bộ dáng tên Ngô Trung Nghĩa kia nhếch nhác thảm hại, trở về rồi nhất định sẽ tắm rửa. Thất Thất đột nhiên ngồi bật dậy, mau chóng xuống giường, lưng đeo túi sách bỏ chạy ra ngoài, quả nhiên trông thấy hai binh lính đương xách một thùng gỗ to, hơi nóng bốc lên nghi ngút, đi về hướng lều trại, Thất Thất niềm nở bước tới.
"Đây là nước tắm chuẩn bị cho Ngô giám quân sao?"
"Đúng vậy, giám quân ngã xuống hố cát, toàn thân dính đầy cát!" Binh lính giải thích.
"Ờ, xui xẻo quá!" Thất Thất khẽ mỉm cười, sau đó bỗng nhiên chỉ ra phía sau binh lính "Đó là ai?"
Hai tên binh lính vội vàng ngoảnh lại, ánh mắt dò tìm một hồi lâu, cũng không thấy bất kỳ ai khác, sau đó nhìn Uy Thất Thất với vẻ kỳ lạ.
"Thất tướng quân, cô trông thấy gì vậy?"
"Tôi hình như nhìn nhầm, các anh đương bận, tôi về đây!" Thất Thất đắc ý nhìn thoáng qua thùng gỗ, khoan khoái chạy về đại bản doanh.
Lưu Trọng Thiên ngồi trong lều trại của Ngô Trung Nghĩa, Ngô Trung Nghĩa uống nước ừng ực. Lúc này đây, hắn thực sự muốn tìm Lưu Trọng Thiên tính sổ, nhưng lại cảm thấy rất mất mặt, đành hậm hực tức giận trừng mắt với Tam Vương gia, không thèm nói câu nào.
Lưu Trọng Thiên mở lời trước, cố tình làm bộ không biết sự thật, chế giễu Ngô Trung Nghĩa.
"Nơi này vốn dĩ là doanh trại Hung Nô, vùng lân cận hẳn là có rất nhiều quân Hung Nô mai phục, sau này Ngô giám quân tốt hơn hết chớ nên tự ý đi lại!"
Lưu Trọng Thiên nhìn dáng vẻ Ngô Trung Nghĩa cảm thấy thật mắc cười, Uy Thất Thất có thể nghĩ ra biện pháp này trêu chọc hắn, quả đúng là thông minh, tiểu nhân tham tài tham sắc, bằng không sao nếm đủ mùi khổ sở như vậy.
"Ngô đại nhân, nước đã chuẩn bị xong rồi!" Một binh lính đặt thùng gỗ ra sau bình phong.
Ngô Trung Nghĩa vô cùng bực dọc, mặt cau có tức tối, Uy Thất Thất nữ nhân này, thật quá nham hiểm, sao lại trúng bẫy của cô ta chứ. Hắn vừa suy nghĩ vừa uể oải bước ra sau bình phong, cởi quần áo, miệng vẫn oán trách "Chẳng qua chỉ tùy ý đi dạo chút, đâu biết có hố cát chứ!"
Tiếp đó truyền đến tiếng nước, chắc là đã nhảy vào thùng gỗ tắm rửa. Lưu Trọng Thiên đứng lên, cũng coi như đã xoa dịu được cái tên kia rồi, khi đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, chàng vừa mới xoay người, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Ngô Trung Nghĩa.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |