Nam Cung Phong 3
← Ch.09 | Ch.11 → |
Vọng Nhạc Lâu treo đèn sáng rực, khách nhân nơi nơi ùa về như nước lũ tràn đê, từ đầu cổng đến sảnh đường khắp nơi chen chúc toàn người với người.
Ai cũng muốn một lần nhìn thấy mỹ nhân vang danh thiên hạ, trong lòng mọi người có mặt nơi đây đều hi vọng đêm nay bản thân may mắn được nàng chọn.
Trên sân khấu, được bày một cây cổ cầm, được đặt phía sau mạn che, hôm nay, Bích Nguyệt mặc toàn thân lụa trắng, đơn giản thanh lịch, trên đầu cài trâm bướm đính một viên dạ minh châu, tinh xảo tỏa sáng lấp lánh trong đêm, chân đi hài thiêu.
Nàng tiêu sái bước về phía sau rèm che, ngồi xuống chiếc bàn đặt cổ cầm, bàn tay nhỏ bé lướt nhẹ trên dây đàn, tấu một khúc nói lên nổi cô đơn đi tìm tình yêu chân chính vùi thân nơi thâm sơn cùng cốc tìm chân lý.
Tiếng đàn du dương như oán than như kể về cuộc đời nàng.. Tiết tấu lúc nhanh lúc chậm thăng trầm bay bổng rung động lòng người.
"Tuyệt, thật tuyệt. Mộng Điệp Tiên Tử tài hoa xuất chúng tại hạ ngưỡng mộ đã lâu!"
"Hay, Mộng Điệp Tiên Tử xứng đáng được thiên hạ tôn danh kỳ tài mỹ nữ."
"Độc nhất vô nhị có một không hai..".
Xung quanh tiếng vỗ tay tiếng tung hô vang vọng.
Bích Nguyệt bước ra khỏi gian phòng trên mặt vẫn mang mạn che, những đường nét tinh xảo như ẩn như hiện làm mê hoặc chúng sinh, dáng đi yểu điệu thướt tha kiều diễm mỹ lệ không diêm dúa lẳng lơ.. Như tiên nữ lưu lạc phàm trần..
"Các vị, hôm nay Mộng Điệp tìm người tri kỹ hưũ duyên, ném tú cầu chọn người, nếu có gì thất lỗi xin bỏ qua cho Mộng Điệp". Nàng xoay người cầm lấy tú cầu trên tay, ánh mắt nhìn về phía gian lầu hai, chỉ thấy cực phẩm yêu nghiệt nam tử vừa uống rượu hai tay vẫn ôm hai mỹ nhân vào lòng, một người ngồi trên đùi trái một người đùi phải thi nhau hôn hít đút rượu và thức ăn cho hắn. Ngồi bên cạnh hắn là hai mỹ nam ôn nhu trầm ổn mắt vẫn luôn nhìn về phía nàng.
Nếu như nàng không có nhiệm vụ trong người cần phải có Nam Cung Phong mới có thể hoàn thành, nhất định nàng sẽ không chọn hắn... nhưng cũng chả sao cả, từ từ về nhà nàng sẽ "tận tâm" dạy bảo lại!
Bích Nguyệt mỉm cười dùng 2 phần công lực ném tú cầu về phía Nam Cung Phong, tú cầu được Nam Cung Phong cầm chặt trong bàn tay vẩn không ngừng xoay tròn.
Lòng bàn tay nóng rát, nhưng Nam Cung Phong vẫn tiếp tục duy trì nụ cười yêu nghiệt trên mặt, hắn sử dụng khinh công bay xuống bên cạnh Lưu Nguyệt, định lợi dụng ăn đậu hủ của nàng nhưng không thành công.
Bích Nguyệt xoay một vòng như tiên tử tán hoa, rất nhanh nàng bay lên gian lầu 3 ngồi trong phòng thượng hạng, mỉm cười thách thức chờ Nam Cung Phong tiến đến.
Dưới lầu một mãnh xôn xao, trên mặt mỗi người mang theo thất vọng vì mình không phải là người được chọn...
Mọi người rất nhanh giải tán, nhanh chóng tìm các cô nương đến hầu hạ..
"Không ngờ tam đệ lại có diễm phúc như vậy, được mỹ nhân nhìn trúng.. đại ca chúng ta về thôi...". Nam Cung Lạc tiếc hận thở dài, xoay người ly khai.
"Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, đại ca chúc mừng đệ, đại ca đi trước..". Nam Cung Đông cũng thở dài bước đi. Nếu không phải là của hắn cưỡng cầu cũng không được.
"Đại ca không tiễn, đệ phải đi tâm sụ với mỹ nhân suốt đêm đây.. hahaha". Nam Cung Phong bay nhanh lên hướng lầu 3, nơi đó đang có một mỹ nhân ngồi đợi hắn nãy giờ..
"Tại hạ Nam Cung Phong rất hân hạnh làm quen với Mộng Điệp cô nương!". Ngồi xuống vị trí dành riêng cho mình từ trước, tư thế ung dung lười nhác, không ngã ngớn, ngắm nhìn Bích Nguyệt từ đầu đến chân như muốn nhìn xuyên qua chiếc khăn che mặt, đêm nay, hắn nhất định sẽ tìm cách tháo nó xuống.
"Nam Cung công tử, mời!". Bích Nguyệt rót 2 ly rượu mang cho Nam Cung Phong một ly mình một ly làm tư thế mời.
Cầm ly rượu trên tay, hít một cái, mũi vẫn còn vương vấn hương vị ngọt ngào của mỹ nhân, nhìn bóng dáng xinh đẹp trước mắt, trong lòng Nam Cung Phong nhộn nhạo tim đập liên hồi. Phải cố gắng trấn định, nhất định phải bình tâm trở lại không thể để nàng chê cười...
Cảm giác như vậy xảy ra, đây là lần đầu tiên hắn có cái loại cảm giác khó hiểu này, đêm nay, hắn chỉ hiếu kỳ đến tham gia góp vui..
Hắn đâu nghĩ.... mình sẽ lại là người được chọn...
Bích Nguyệt cười thầm trong bụng!
Nam Cung Phong chạy đâu cho thoát...
← Ch. 09 | Ch. 11 → |