Ta cũng là ngươi có thể ám toán?
← Ch.061 | Ch.063 → |
Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Màn đêm đen nhánh được những ngôi sao tô điểm, nhưng vẫn thua kém ánh sáng trong tròng mắt Nạp Lan Thần Dật, Nam Ức Tịch nhìn Nạp Lan Thần Dật, khóe môi khẽ cười, nụ cười dịu dàng mà tràn đầy tình yêu say đắm còn chưa kịp mở ra hoàn toàn, đôi mày thanh tú của nàng bỗng dưng nhíu thật chặt lại, cũng ở đó một khắc nụ cười ngưng trệ.
Sát khí! Nồng đậm sát khí.
Cũng ở một khắc đó Nạp Lan Thần Dật đã nhận ra sát khí, trong mắt của hắn lướt qua một tia lạnh lùng, chậm rãi đứng dậy, giống như không có chuyện gì xảy ra, ưu nhã vô cùng nhìn rừng cây nhỏ bốn phía sườn núi.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh mà thong dong, giống như chỉ đang nhàn nhã tự đắc thưởng thức cảnh đẹp bốn phía, chỉ có trong con ngươi đen nhánh chiết xạ ra tinh quang, mới có thể nhìn ra được ánh mắt sắc bén của hắn và toàn bộ tinh thần đề phòng.
"Ước chừng có một trăm người." Ánh mắt sắc bén quét qua rừng cây bốn phía, lại giống như như không có chuyện gì xảy ra thu hồi ánh mắt, Nạp Lan Thần Dật vung tay áo bào lên, đôi tay khép tại trong tay áo, dán lỗ tai Nam Ức Tịch nói.
Bên trong con ngươi Nam Ức Tịch cũng thoáng qua một tia nặng nề, khóe môi vén lên nụ cười lạnh lùng mà khát máu, trầm thấp nói bên tai Nạp Lan Thần Dật, "Đều là nhất đẳng cao thủ!"
Trên trăm tên nhất đẳng cao thủ! Là ai sẽ có thế lực lớn như vậy? Mà mục tiêu của 100 tên sát thủ rốt cuộc là ai? Là nàng hay là Nạp Lan Thần Dật?
Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật liếc nhau một cái, cất bước đi tới phương hướng xuống núi, bọn họ tay trong tay, đi giống như nhàn nhã tản bộ, không nhìn ra một điểm khẩn trương, ánh trăng trong sáng chiếu xuống trên người của bọn họ, làm cho bọn họ giống như đôi bích nhân.
"Người mặc đồ đỏ chính là Cung chủ Ma Cung. Chủ tử nói rồi, Cung chủ Ma Cung võ công cao cường, muốn chúng ta cần phải cẩn thận!" Ẩn ở trong bóng tối, sát thủ thấy Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật chuẩn bị xuống núi, đao trong tay lập tức nắm chặt một chút, dẫn đầu một thanh y nam tử trong mắt hiện ra sát ý, nhỏ giọng dặn dò những sát thủ sau lưng.
Trong mắt sát thủ sau lưng lóe lên một tia sợ hãi. Lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, danh tiếng của Quỳnh Lạc Cung chủ Ma Cung bọn họ đều không xa lạ. Tin đồn Cung chủ Ma Cung tính khí bất thường, giết người không chớp mắt, phàm người dám can đảm đắc tội với nàng, sẽ không có kết quả tốt.
"Đường Môn chúng ta và Ma Cung không có oán thù, vì sao chủ tử đột nhiên muốn chúng ta tới ám sát Cung chủ Ma Cung?" Một sát thủ ở sau lưng nhíu mày, không nhịn được hỏi.
Dẫn đầu là sát thủ áo xanh ánh mắt khẽ lệ hàn, lạnh lùng nhìn sát thủ sau lưng một cái, lạnh giọng nói, "Tâm ý chủ tử các ngươi có thể suy đoán sao! Còn không mau lên! Hôm nay nếu không giết được Quỳnh Lạc, các ngươi ai cũng đừng nghĩ còn sống trở về!"
Bị ánh mắt sát thủ áo xanh chấn nhiếp, những sát thủ kia chỉ đành phải cau mày, nhắm mắt xông ra ngoài, mà sát thủ áo xanh lại ẩn trong rừng cây, thừa cơ hành động.
Tên sát thủ áo xanh chính là sát thủ cao cấp nhất Đường Môn Mạc dạ, chỉ nghe phân phó từ Môn chủ Đường Môn, lần này dẫn theo trăm tên tinh anh Đường Môn tới ám sát Cung chủ Ma Cung, Môn chủ Đường Môn phân phó, cần phải giết Quỳnh Lạc.
Về phần nguyên nhân ám sát Quỳnh Lạc, hắn cũng biết, nổi khổ trong lòng không thể át chế hiện trên khóe môi, tầm mắt lạnh như băng lướt qua mặt của Nạp Lan Thần Dật, Mạc Dạ nhíu mày.
Chủ tử vẫn thích Các chủ Ám các, thường chủ động đi tìm Các chủ Ám các, nhưng Các chủ Ám các luôn một bộ mặt lạnh với chủ tử, nhưng chủ tử cũng không nổi giận.
Ngày gần đây, chủ tử phát hiện Các chủ Ám các thế nhưng lại có liên lạc với Cung chủ Ma Cung, hơn nữa thường âm thầm nhìn Cung chủ Ma Cung ngẩn người, hình như động tình với Cung chủ Ma Cung, chủ tử không khỏi giận dữ, vì vậy mới phái bọn họ giết Cung chủ Ma Cung, chấm dứt hậu hoạn.
Chỉ là tình hình trước mắt, Cung chủ Ma Cung rõ ràng cùng nam tử mặc áo trắng này lưỡng tình tương duyệt, như thế làm sao sẽ có quan hệ với Các chủ Ám các? Nhưng mặc kệ chân tướng sự tình ra sao, chỉ cần là chủ tử phân phó, hắn nguyện ý đi làm.
Nam Ức Tịch à Nạp Lan Thần Dật đi không được mấy bước, liền cảm thấy toàn bộ sát thủ bao vây. Áo đen che mặt, huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa nhìn thì không phải là sát thủ đơn giản.
Bọn sát thủ bao vây Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật, trong tay nắm thật chặt binh khí, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi, nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch - Nạp Lan Thần Dật, lại chậm chạp chưa động thủ.
"Thật là một trận chiến lớn! Các ngươi vây quanh bổn tọa như vậy, muốn làm cái gì?!" Nam Ức Tịch thấy sát thủ trước mắt, khinh thường nhíu lông mày, trong mắt lộ ra cuồng ngạo không kềm chế được, trong giọng nói mang theo vài phần giễu cợt, thong thả hỏi.
Bọn sát thủ nghe được Nam Ức Tịch nói, vẻ sợ hãi trong mắt càng đậm, tay của bọn hắn nắm thật chặt đao, hình như đang do dự cuối cùng có lên động thủ hay không.
Nam Ức Tịch nhìn bộ dáng những sát thủ này do dự không quyết, khóe môi không khỏi hiện ra nụ cười đùa cợt, vẻ mặt không có mấy phần để ý, duỗi hai tay ra, mắt hơi nháy, trong mắt hình như còn mang theo vài phần giảo hoạt, bên trong tay áo đỏ tươi có dải lụa màu đỏ máu nhanh như điện chớp bay ra ngoài, mấy tên sát thủ gần nàng không kịp phòng bị liền mất mạng.
"Chẳng lẽ chủ tử các ngươi không có dạy cho các ngươi biết, sát thủ kiêng kỵ nhất chính là do dự giết người sao?" Thu hồi tơ lụa đỏ tươi, Nam Ức Tịch lười biếng vô cùng đứng trong vòng vây sát thủ còn lại, vẻ mặt cuồng ngạo không kềm chế được, làm gì có chút sợ hãi nào?
Nạp Lan Thần Dật đứng ở bên người Nam Ức Tịch, khóe môi hiện ra nụ cười ưu nhã vô song, ánh trăng chiếu trên người hắn, làm cho hắn như thần tiên không vướng bụi trần, từ ánh mắt sát thủ nhìn Nam Ức Tịch thì biết rõ, những sát thủ này nhất định là biết thân phận của Nam Ức Tịch, còn kiêng kỵ với Cung chủ Ma Cung như vậy, tất nhiên là sát thủ giang hồ đã trải qua kinh nghiệm, xem ra đây là một cuộc tranh đấu thuộc về giang hồ.
Chỉ là rốt cuộc sát thủ môn phái nào muốn ám sát Nam Ức Tịch đây? Trên giang hồ có mấy tổ chức lớn. Ma Cung. Ám các. Đường Môn. phái Lạc Hà. Tử Trúc Lâm. Trong đó Ám các, Đường Môn, Ma Cung bởi vì làm việc tàn nhẫn, được gọi là giang hồ tà đạo, mà phái Lạc Hà và Tử Trúc Lâm là võ lâm chân chính.
Từ xưa chính tà bất phân, trong võ lâm, tự nhiên sẽ có phân chia chính tà, nhưng phái Lạc Hà và Tử Trúc Lâm luôn luôn tự xưng là danh môn chính phái, e là sẽ không làm chuyện ám sát như vậy. Hơn nữa nhìn những sát thủ này có huấn luyện nghiêm chỉnh, trên người đều có sát khí nồng đậm, vừa nhìn đã biết là sát thủ giết người chuyên nghiệp, tuyệt đối không phải người chính đạo.
Không phải Ám các, không phải Ma Cung, trong chốn giang hồ còn có ai có gan dám đối đầu với Nam Ức Tịch, hơn nữa còn có thực lực cường đại, cũng chỉ có Đường Môn rồi.
Vì sao Đường Môn phải động thủ với Nam Ức Tịch?! Nữ nhân Đường Thiên Thiên này rốt cuộc muốn làm gì?!
Nạp Lan Thần Dật đang suy nghĩ, vốn dĩ bởi vì sợ hãi Nam Ức Tịch mà chậm chạp không dám ra tay, sau khi bọn sát thủ chứng kiến cảnh đồng bọn chết trong tay Nam Ức Tịch, vẻ sợ hãi trên mặt càng đậm, nhưng không hẹn mà cùng nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật đứng bên cạnh Nam Ức Tịch mà động thủ.
Bọn họ đều biết thân phận của Nam Ức Tịch, nhưng lại không rõ ràng lắm thân phận và bản lĩnh của Nạp Lan Thần Dật, vì vậy phần lớn sát thủ bởi vì e ngại Nam Ức Tịch, đều lựa chọn xuống tay trước với "Quả hồng mềm" Nạp Lan Thần Dật.
Đáng tiếc bọn họ đến chết cũng không biết, vì sao nam tử nhìn như trích tiên thanh nhã này, xuống tay tàn nhẫn và rất mạnh mẽ không thua kém Cung chủ Ma Cung một chút nào.
Ước chừng kịch chiến nửa canh giờ, vốn là trên trăm tên sát thủ giờ chỉ còn lại không tới năm mươi người. Nạp Lan Thần Dật một bộ áo bào trắng xuất trần vẫn như cũ bị máu tươi nhuộm đỏ, mấy sợi bạc thêu mẫu đơn cũng bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ chót, giống như đóa mẫu đơn huyết sắc khoe sắc nở rộ.
Mà tay áo màu đỏ của Nam Ức Tịch lại không nhìn ra sự khác biệt nào, vẫn là màu đỏ tươi chói mắt, không phân biệt được đâu là màu sắc ban đầu đâu là chỗ bị máu nhiễm đỏ, giữa lông mày Nam Ức Tịch mang theo nồng đậm lạnh lùng, nàng nhìn qua tơ lụa huyết sắc trong tay, mặc dù không nhìn ra biến hóa quá lớn, nhưng nếu cẩn thận vẫn có thể nhìn ra màu sắc hơi đậm một chút, hơn nữa mang theo mùi máu tanh nồng đậm.
"A, các ngươi là biết Hồng Lăng của ta lâu rồi không dính máu tanh, cho nên cố ý tới thỏa mãn nó sao?" Nam Ức Tịch xinh đẹp nhíu lông mày, con ngươi đen nhánh giống như Tu La địa ngục, quét qua 50 tên sát thủ còn lại, khiến bọn họ thấy phải sợ mất mật.
Tay của bọn hắn bắt đầu không ngừng run rẩy, thậm chí ngay cả binh khí trong tay cũng đã cầm không vững rồi.
Quá đáng sợ! Thật sự quá đáng sợ!
Bọn họ 100 người đều là nhất đẳng cao thủ Đường Môn, cả giang hồ dõi mắt, có thể thắng được bọn họ cũng không tính nhiều. Nhưng bọn hắn 100 người liên thủ, mà ngay cả đến gần hai người trước mắt cũng không thể! Chết một nửa huynh đệ, mà hai người kia nhưng ngay cả một chút thương thích cũng không có!
Chuyển ánh mắt kinh sợ từ trên người Nam Ức Tịch sang người Nạp Lan Thần, ngay cả khi bộ áo trắng bị nhuộm thành màu đỏ như máu, nhưng hắn vẫn như cũ không tổn đến vẻ thanh nhã của hắn chút nào, khóe môi hắn còn mang theo nụ cười ôn nhu nhàn nhạt, trong con ngươi đen như mực mang theo cao nhã lạnh lùng không thể chạm tới.
Tất cả trong lòng sát thủ đều nghĩ giống nhau, nam tử trước mắt này rốt cuộc là ai?! Tại sao lại có võ công cao cường như vậy, sợ là cũng không kém Cung chủ Ma Cung là bao. Mà càng làm cho bọn họ sợ hãi hơn, nam tử này rõ ràng nhìn ôn nhã, nhưng thời điểm xuống tay lại ngoan tuyệt quyết đoán hơn bất luận kẻ nào, lúc hắn động thủ trên người tản mát ra sát khí lạnh lùng, ngay cả bọn họ ngày ngày ở trong giết chóc cũng phải mặc cảm!
Mạc Dạ ẩn ở trong bóng tối quan sát cảnh tượng như vậy, trong mắt cũng không khỏi thoáng qua lo lắng. Cung chủ Ma Cung lợi hại, hắn biết rõ, vì vậy mới mang một trăm tên sát thủ đứng đầu đến.
Thời điểm thấy Nạp Lan Thần Dật đứng bên cạnh Nam Ức Tịch, trong lòng hắn mừng rỡ, xem ra là một công tử phong độ nho nhã, tất nhiên sẽ không có công phu quá cao, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ trở thành yếu điểm của Nam Ức Tịch. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, võ công của bạch y công tử không kém Nam Ức Tịch chút nào, mà hai người liên thủ đối phó 100 tên sát thủ, lại không có chút biểu hiện nào hoảng hốt!
Chủ tử phân phó, chỉ cần có thể giết Cung chủ Ma Cung, có thể không tiếc bất cứ giá nào. Nhưng bởi vì hắn sợ làm vậy sẽ khiến Đường Môn kết thù kết oán với Ma Cung, vẫn chưa muốn hiện thân, cũng không chịu dùng độc dược Đường Môn. Nhưng khi nhìn tình hình bây giờ, nếu hắn không hiện thân dụng độc, chỉ sợ này 50 tên sát thủ còn dư lại này cũng phải trở thành vong hồn rồi!
Còn lại 50 tên sát thủ vây quanh Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật, nhưng cũng không dám tùy tiện động thủ nữa. Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật dựa lưng vào nhau, nhìn qua thì ưu nhã tự nhiên, thật ra thì đang âm thầm đề phòng. Kịch chiến nửa canh giờ, bọn họ đã tiêu hao quá nhiều hơi sức, mặc dù võ công của bọn họ cao hơn những sát thủ này rất nhiều, nhưng dù sao hai người khó địch nổi nhiều người, nếu tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ tinh lực bọn họ sẽ cùng không đủ.
Nhanh như chớp giật một bóng dáng thoáng qua, Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật lập tức phòng bị ngừng thở, nhưng đã không kịp rồi. Mật độc Đường Môn, chỉ cần ngửi một cái, cũng đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng.
Mật độc Đường Môn "Ôn nhu hương". Tên nó nghe có vẻ cực kỳ êm tai, nhưng cũng cực kỳ âm độc. Mặc kệ ngươi võ công cao cường hơn nữa, chỉ cần nghe ngửi "Ôn nhu hương" này, độc sẽ xâm nhập lục phủ ngũ tạng, khiến ngươi toàn thân rã rời, không có nửa phần hơi sức.
Độc này không gây chết người, chỉ là lợi hại hơn thuốc mê bình thường gấp mấy lần. Thế nhưng trong thời khắc sống còn, nếu trúng "Ôn nhu hương", này tánh mạng vẫn có thể giữ được sao?
Nam Ức Tịnh mặc dù lập tức nín thở, thế nhưng vẫn hít vào một ít "Ôn nhu hương", thân thể nhất thời mềm nhũn ra, trên tay không dùng được nửa phần hơi sức, nếu không phải bằng vào nghị lực hơn người, chỉ sợ bây giờ nàng đứng cũng không vững.
Mà 50 tên sát thủ cũng không may mắn thoát nạn, từng người một sơ lụi trên mặt đất, chỉ là vẻ mặt bọn hắn không kinh hoảng, "Ôn nhu hương" chỉ lợi hại hơn thuốc mê bình thường mà thôi, mặc dù bây giờ bọn họ tứ chi vô lực, nhưng chỉ cần chờ sẽ có thuốc giải, độc này tự nhiên sẽ hết.
Nam Ức Tịnh đứng trước mặt nam tử áo xanh, nhíu mày lại, nàng tự nhiên biết này độc chính là "Ôn nhu hương", mà nam tử đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng đã gặp qua một lần.
Khóe môi hiện ra một nụ cười lạnh lùng, mặc dù giờ phút này ngay cả việc nàng đứng cũng cần có hơi sức thật lớn, nhưng khí thế của nàng vẫn như cũ không hề yếu, nàng lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt, từng chữ nói, "A, ta tưởng là môn phái nào có sự phô trương lớn như vậy, thì ra là Đường Môn? Ta Ma Cung và Đường Môn xưa nay nước giếng không phạm nước sông, đường Thiên Thiên làm như vậy, là có ý gì?!"
"Mạc Dạ phụng lệnh chủ tử, lấy tính mạng Cung chủ." Mạc Dạ nghe được Nam Ức Tịnh nói, vẻ mặt không biến hóa chút nào, trong con ngươi hẹp dài hàm chứa mấy phần lạnh lùng, đao trong tay đâm tới Nam Ức Tịnh.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Nam Ức Tịnh lạnh giọng quát lên, "Chờ một chút!"
Mạc Dạ nghe vậy, quả nhiên ngừng tay, mà giờ khắc này Nạp Lan Thần Dật đã quay lại, đứng ở bên người Nam Ức Tịnh, Nạp Lan Thần Dật đang chuẩn bị ngăn cản Mạc Dạ ra tay thấy thế cũng thu hồi ngân châm trong tay lại, như không có chuyện gì xảy ra nhìn Mạc Dạ.
Mẫu thân của hắn thân trúng kỳ độc, sinh hạ hắn một tháng, cũng bởi vì kịch độc xâm nhập lục phủ ngũ tạng mà chết, mà trên thân thể của hắn cũng dích kịch đọc từ mẫu thân, vì vậy thân thể cực kỳ yếu đuối, nếu không phải dựa vào dược liệu quý giá, sợ là đã sớm mất mạng.
Cho đến khi năm tuổi kia gặp sư phụ, sư phụ chẳng những thay hắn áp chế độc tố, còn dạy võ công cho hắn, thân thể của hắn cũng mỗi một ngày một tốt lên, nhưng vì che giấu tai mắt người đời, hắn giả trang thành dáng vẻ tay trói gà không chặt.
Mà sư phụ dùng rất nhiều linh dược cho hắn, cũng chỉ có thể áp chế độc tố trong cơ thể của hắn, hàng năm mùng bảy tháng bảy, độc trong cơ thể hắn vẫn sẽ lại một lần nữa phát tác. Thời điểm phát tác, chính là đau đến không muốn sống. Độc này có thể nói hành hạ hắn hai mươi năm, nhưng trong họa được phúc, tạo cho hắn thân thể bách độc bất xâm.
Vì vậy, "Ôn nhu hương" mặc dù lợi hại, nhưng hắn vẫn cũng không trúng độc. Chỉ là hiện tại Nam Ức Tịnh trúng độc, nếu không có thuốc giải, về sau liền tứ chi cũng sẽ vô lực, trở thành phế nhân.
Mạc Dạ nếu dám dùng độc "Ôn nhu hương", trên người tất nhiên đã mang theo thuốc giải, hắn vốn dĩ định ra tay với Mạc Dạ, đoạt lấy thuốc giải cho Nam Ức Tịnh, nhưng Nam Ức Tịnh đột nhiên kêu Mạc Dạ dừng tay, mà Mạc Dạ lại thật sự dừng tay lại, hắn cũng không tiếp tục ra tay, yên lặng theo dõi biến hóa.
Mạc Dạ nghe được Nam Ức Tịnh nói, sau khi ngừng tay, liền quan sát Nam Ức Tịnh. Theo ý hắn, hiện tại Nam Ức Tịnh trúng"Ôn nhu hương", là tuyệt đối sẽ không giở trò gian, hắn cũng không cần nóng lòng nhất thời động thủ. Hơn nữa xưa nay hắn nghe nói, Cung chủ Ma Cung rất có cốt khí, năm đó ở Ma Cung trong cuộc chiến đấu đoạt mạng treo lơ lửng, cũng chưa từng mở miệng cầu xin người khác một câu.
Hắn biết Cung chủ Ma Cung nhất định không phải một người sợ chết, như vậy, nàng đột nhiên kêu hắn chờ một chút, rốt cuộc là vì cái gì?
Giờ phút này sắc mặt Nam Ức Tịnh đã trắng bệch như tờ giấy, trán của nàng rịn ra tầng mồ hôi mịn, hai chân đang không ngừng phát run, mắt thấy chân đã đứng không yên, thế nhưng cằm của nàng khẽ nâng lên, ánh mắt lạnh lùng, không nhìn ra chút nào nhếch nhác, nàng bễ nghễ nhìn Mạc Dạ, lạnh lùng nói, "Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút, nếu như ngươi giết chết ta rồi, mạng của ngươi cũng đừng mơ tưởng giữ được!"
Mạc Dạ nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, còn tưởng rằng Cung chủ Ma Cung sẽ nói cái gì, thì ra là muốn uy hiếp hắn, lạnh lùng nhìn Nam Ức Tịnh, Mạc Dạ tỉnh táo nói, thời điểm "Ta đang dùng 'ôn nhu hương' đối phó Cung chủ, cũng đã biết, Đường Môn và Ma Cung tất phải trở mặt. Nhưng người chân chính trung thành Cung chủ Ma Cung có bao nhiêu người? Nếu Cung chủ chết rồi, ngươi xác định Ma Cung có thể diệt được Đường Môn ta?"
"Ta nói là ngươi, không phải Đường Môn!" Nam Ức Tịnh nghe vậy, chỉ lạnh lùng nâng lên khóe môi, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén nhìn Mạc Dạ.
Mạc Dạ nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia thiếu kiên nhẫn, đang chuẩn bị giơ đao đối phó Nam Ức Tịnh, đao trong tay lại đột nhiên rơi xuống đất, tay hắn che bụng, trên mặt xuất hiện khổ sở vặn vẹo, trừng to mắt mà nhìn Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh thấy thế, cẳng thẳng trong mắt rốt cuộc thoáng buông lỏng, môi nàng hiện lên nụ cười vô cùng xinh đẹp, từ từ ngồi chồm xổm xuống, lười biếng thưởng thức vẻ mặt khổ sở của Mạc Dạ, chậm rãi nói, "Đường Môn được xưng có thể giải tất cả kỳ độc thế gian, ta đây 'ếch ngồi đáy giếng', Đường Môn cũng không phải là giải không được. Nhưng không cần ta nhắc nhở, ngươi cũng có thể rõ ràng, trong thời gian một nén nhang nếu không có thuốc giải, thất khiếu ngươi sẽ chảy máu mà chết!"
Một ngồi xổm xuống, Nam Ức Tịnh liền cảm thấy một trận choáng váng, thật ra thì nàng cũng không phải thật muốn ngồi xổm xuống châm chọc Mạc Dạ, chỉ là bởi vì hai chân của nàng thật sự chống đỡ không nổi nếu nàng tiếp tục đứng sẽ rất mệt, nàng thật sự sắp đứng không nổi! "Ôn nhu hương" quả nhiên lợi hại vô cùng!
Nhưng Nam Ức Tịnh biết, giờ phút này nếu nàng lộ ra một tia ti mềm yếu, rất có thể sẽ gặp phải độc thủ Mạc Dạ. Nàng trúng độc Mạc Dạ, Mạc Dạ cũng trúng độc của nàng, bọn họ cũng hiểu rõ ràng trên người đối phương có thuốc giải, cho nên chỉ cần người nào ra tay giết đối phương trước, thuốc giải tự nhiên có thể lấy được.
"Ngươi không chịu giao ra thuốc giải cũng không sao, dù sao sau một nén nhang, ta cũng có thể tìm được thuốc giải. Ta không ngại làm phế nhân trong một nén nhang, đổi tính mạng năm mươi người này cho ngươi!" Ánh mắt Nam Ức Tịnh sáng quắc nhìn Mạc Dạ, bên trong ánh mắt mang theo xinh đẹp mà tàn nhẫn cực điểm.
Giờ phút này trong bụng Mạc Dạ giống như lửa thiêu, đau nhức khó nhịn, hắn cau mày nhìn Nam Ức Tịnh, nhìn nàng vẫn lười biếng mà lạnh nhạt như cũ nhìn hắn, trong lòng không khỏi bội phục nghị lực Nam Ức Tịnh, hắn chưa bao giờ từng thấy người trúng"Ôn nhu hương" còn có thể kiên trì lâu như vậy.
Trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, nhìn về phía nam tử thanh nhã đang đứng thẳng, trên mặt của hắn mang theo vẻ hờ hững, một đôi mắt màu đen nhìn Cung chủ Ma Cung, mang theo cưng chiều và thương yêu, trừ lần đó ra, nhìn lại không lộ ra chút vẻ mặt nào.
Hắn rõ ràng trúng "Ôn nhu hương", tại sao lại giống như không có chuyện gì? Cho dù nghị lực cường đại hơn nữa, cũng không thể làm được như thế!
Nạp Lan Thần Dật chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Nam Ức Tịnh, để cho nàng tựa vào trong ngực của hắn, như vậy nàng cũng sẽ không có phần chật vật, cũng không cần kiên trì khổ cực như vậy.
Vừa nhìn rõ ràng nàng đã kiệt sức, nhưng vẫn là xinh đẹp đứng trước mặt của hắn, tim của hắn đã sắp muốn bể rồi. Nàng vẫn luôn quật cường như vậy, quật cường khiến cho hắn thấy đau lòng.
"Thần Dật, ngươi không có việc gì?" Mới vừa rồi chuyên tâm đối phó Mạc Dạ, không được phép một chút thất thần, vì vậy Nam Ức Tịnh chưa từng chú ý tới tình trạng Nạp Lan Thần Dật, chỉ cho là hắn cũng giống như nàng kiên cường chống đỡ, nhưng bây giờ tựa vào trong ngực Nạp Lan Thần Dật, nhìn gò má như ngọc của hắn, nơi nào có nửa phần dấu hiệu trúng độc?
"Thuở nhỏ thân thể ta trúng kỳ độc, sư phụ vì cứu ta cho ta ăn rất nhiều linh dược, cũng không thể hoàn toàn giải được độc kia, nhưng cũng vì vậy luyện thân thể ta thành bách độc bất xâm." Nạp Lan Thần Dật nghe được Nam Ức Tịnh nói, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn Nam Ức Tịnh dịu dàng giải thích.
Nam Ức Tịnh nhìn vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật chẳng hề để ý, nghe giọng hắn bình tĩnh vô cùng, đột nhiên cảm thấy một loại đau lòng không rõ, thuở nhỏ thân trúng kỳ độc, đến nay không thể hoàn toàn giải trừ tận gốc, có thể thấy được độc này lợi hại, cũng có thể thấy những năm gần đây hắn bị bao nhiêu khổ sở, thế nhưng hắn lại nói nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi.
Mà Mạc Dạ ở một bên nghe được Nạp Lan Thần Dật nói, cũng kinh ngạc trợn to hai mắt, cõi đời này người bách độc bất xâm, hắn chỉ biết một, đó chính là Các chủ Ám các!
Hắn chưa thấy qua hình dáng chân thực của Các chủ Ám các, chẳng lẽ lại ưu nhã tuyệt đại như vậy sao? Cũng khó trách chủ tử một mực thâm tình với hắn.
Mang theo vài phần không xác định, Mạc Dạ nhìn Nạp Lan Thần Dật, cất tiếng hỏi, "Các chủ Ám các?!"
"Giao thuốc giải ra đây." Nạp Lan Thần Dật chẳng nói đúng sai gật đầu một cái, nhìn về phía Mạc Dạ lạnh lùng nói ra, trong mắt của hắn mang theo nhàn nhạt thâm trầm lạnh lùng không kiên nhẫn, tiếp tục nói, "Ngươi trở về nói cho Đường Thiên Thiên, nếu nàng ta còn dám động đến một lông tơ của Quỳnh Lạc, đừng trách ta không nể mặt!"
Mạc Dạ thấy Nạp Lan Thần Dật thừa nhận thân phận, lại nghe đến lời Nạp Lan Thần Dật nói, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, hắn chậm rãi từ trong lòng ngực lấy ra thuốc giải, không có đưa cho Nạp Lan Thần Dật, mà là tiếp tục nói, "Các chủ! Chủ tử động thủ với Cung chủ, tất cả đều là bởi vì ngươi. Nhiều năm như vậy, chủ tử đối với ngươi một tấm chân tình, ngươi không chút động tâm sao?!"
"Ta đã sớm nói qua, trong tâm của ta đã có người, ai cũng không vào được. Mà Quỳnh Lạc, chính là người trong lòng ta!" Nạp Lan Thần Dật lạnh lùng nhìn Mạc Dạ, hình như đối với lời Mạc Dạ nói hắn thờ ơ hờ hững, hắn cầm lấy thuốc giải trong tay Mạc Dạ, đưa cho Nam Ức Tịnh ăn vào.
Sau khi Nam Ức Tịnh ăn thuốc giải vào, cảm thấy lực lượng trong thân thể từ từ trở lại, tứ chi cũng lần nữa tràn đầy lực lượng, nhưng chân mày nàng nhíu thật chặt lại vào nhau.
Nạp Lan Thần Dật biết Đường Thiên Thiên, hơn nữa hình như có quan hệ không nhỏ với Đường Thiên Thiên. Nghe ý của Mạc Dạ, hình như Đường Thiên Thiên lần này lấy tính mạng nàng, cũng là bởi vì phát hiện Nạp Lan Thần Dật yêu nàng?
Đường Thiên Thiên có thích Nạp Lan Thần Dật hay không, không có nửa phần quan hệ đến nàng. Bởi vì mặc kệ Đường Thiên Thiên thích hay không thích, Nạp Lan Thần Dật sẽ chỉ là của nàng! Cái nàng để ý là thái độ Nạp Lan Thần Dật.
Trong mắt Nạp Lan Thần Dật mặc dù có thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng, nhưng cũng có ẩn nhẫn. Rốt cuộc giữa hắn và Đường Thiên Thiên có quan hệ gì, phải để cho hắn ẩn nhẫn hành động của Đường Thiên Thiên?
Mạc Dạ cũng quan sát Nam Ức Tịnh, Các chủ Ám các xác thực cũng sớm cự tuyệt chủ tử, hắn nói trong lòng của hắn đã có người, ai cũng không vào được. Nhưng chủ tử vẫn tới hỏi, hắn cũng chỉ nói nữ tử kia không rõ tung tích, nhưng mặc kệ tìm được nàng hay không tìm được nàng, hắn cũng vẫn tiếp tục tìm.
Nhưng nữ tử thần bí kia, vì sao biến thành Cung chủ Ma Cung? Nếu như người trong lòng Các chủ Ám các thật sự là Cung chủ Ma Cung, như vậy thì sao hắn nói không tìm được tung tích nữ tử kia?
Mạc Dạ nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, mà lúc hắn đang hết sức nghi hoặc, một giọng nói đẹp hàm chứa lạnh lùng cắt đứt suy nghĩ của hắn, "Đây là thuốc giải. Cũng trở về thay ta chuyển lời cảnh cáo cho Đường Thiên Thiên, Ma Cung và Đường Môn kết thành thù này! Nếu nàng còn giành nam nhân với ta, vậy ta sẽ theo đến cùng!"
Mạc Dạ nhận lấy thuốc giải, sau khi ăn vào điều khí một cái, đang muốn đứng dậy cho 50 tên sát thủ còn lại uống giải dược, tuy nhiên lại bị Nạp Lan Thần Dật ngăn lại, Nạp Lan Thần Dật lạnh nhạt mà ưu nhã nhìn Mạc Dạ, chậm rãi nói ra, "Ta giữ lại tính mạng của ngươi, là muốn ngươi trở về nói cho Đường Thiên Thiên lập trường của ta. Những người này, ta không nói bọn họ có thể rời đi!"
"Ngươi phải giết bọn họ?!" Mạc Dạ kinh ngạc nhìn Nạp Lan Thần Dật, hắn vẫn biết tính tình Các chủ Ám các cực kỳ lạnh lẽo ngoan tuyệt, có lẽ là hôm nay nhìn hắn mặc y phục áo trắng, nhìn rất ôn nhã xuất trần, vì vậy thời điểm nghe lời hắn nói, mới đặc biệt kinh ngạc thôi.
Nạp Lan Thần Dật đối với những người này không có một chút cảm xúc nào, nhìn đám sát thủ trúng "Ôn nhu hương" xụi lơ đầy trên đất, trong mắt hắn mang theo một tia khinh thường nhàn nhạt và lạnh lùng thấu xương, không nhanh không chậm nói từng chữ, "Người muốn tổn thương Quỳnh Lạc, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua."
Mạc Dạ còn muốn nói tiếp cái gì, lại thấy ánh mắt Nạp Lan Thần Dật chậm rãi nhìn qua, ánh mắt này đen tuyền giống như băng tuyết trên đỉnh Tuyết Sơn, lạnh lẽo vô tình, lời của hắn cũng lạnh lẽo như vậy, "Bây giờ ngươi rời đi, hoặc là, chết cùng bọn họ. Nếu là ngươi lựa chọn vế sau, ta cũng không ngại thành toàn cho ngươi. Mặc dù ta không muốn nhìn thấy Đường Thiên Thiên, nhưng phái một người đi cảnh cáo nàng ta, cũng không khó."
Từ ngữ lạnh lẽo không cho phép được thương lượng của Nạp Lan Thần Dật, Mạc Dạ biết Nạp Lan Thần Dật tuyệt đối không phải đang nói đùa, hôm nay hắn chịu bỏ qua cho mình một mạng, cũng hoàn toàn là nhìn mặt mũi của chủ tử, không đúng, phải nói là nhìn mặt mũi của Lão Môn Chủ, những năm gần đây, nếu không phải bởi vì nhờ quan hệ Lão Môn Chủ, chỉ sợ chủ tử đã sớm chết ở trong tay của hắn rồi.
Nam tử này quá mức tuyệt tình lạnh lùng, giống như tất cả đều không thể rung chuyển được một chút tâm tư nào của hắn. Ánh mắt lướt qua Nạp Lan Thần Dật, nhìn về phía Nam Ức Tịch. Thật không biết Cung chủ Ma Cung này dùng phương pháp gì, lại có thể khiến cho một người lạnh lùng như vậy yêu đến thâm trầm.
Có lẽ, người lạnh lùng bạc tình mới thật sự yêu thâm trầm không thay đổi. Bởi vì bạc tình, cho nên một khi động tình, chính là thâm tình không dứt.
Sau khi Mạc Dạ đi, Nạp Lan Thần Dật lạnh nhạt quét qua sát thủ trên đất, tay áo bào khẽ nâng lên, trời đầy ngân châm tinh chuẩn bay về phía cổ họng mỗi một người sát thủ, vào lúc buổi tối này, ngân châm giống như mưa sao sa hoa mỹ, nhưng cũng không phải biến thành lãng mạn, mà là vắng lặng một cách chết chóc.
Toàn bộ sát thủ còn lại bị mất mạng, không một người sống sót.
Nam Ức Tịch hờ hững quét qua thi thể nằm đầy đất, giống như chẳng thấy cái gì cả, chậm rãi đi tới bên người Nạp Lan Thần Dật, nhìn ánh mắt của hắn hỏi, "Ngươi và Đường Thiên Thiên có quan hệ như thế nào?"
Nàng chưa bao giờ trực tiếp hỏi vấn đề như vậy. Bởi vì nàng cảm thấy, coi như nàng hỏi, cũng sẽ không nghe được đáp án chân chính, vì vậy, nàng đã sớm thành thói quen thông qua bản lãnh của mình đi thăm dò, mà không phải đi hỏi người khác.
Nhưng đối mặt Nạp Lan Thần Dật, nàng tin tưởng hắn sẽ không lừa nàng, hơn nữa trong lòng nàng quanh quẩn nghi ngờ vô cùng lo lắng, một khắc nàng cũng không đợi được.
"Phụ thân của nàng là sư phụ của ta." Nạp Lan Thần Dật nghe được Nam Ức Tịch trực tiếp hỏi như thế, chẳng những không có không vui, ngược lại còn hiện lên nụ cười, cưng chìu nhìn Nam Ức Tịch, dịu dàng lên tiếng.
Hoá ra là như vậy.
Mặc dù nàng không thường nghe Nạp Lan Thần Dật nói tới sư phụ của hắn, nhưng Nạp Lan Thần Dật rất cảm kích và kính ngưỡng sư phụ hắn, nàng hiểu rõ ràng. Dù sao sư phụ của hắn thay hắn áp chế độc tính, dạy hắn võ công, đối với hắn có ân cứu mạng và ân tái tạo, có thể nói là ân trọng như núi, Nạp Lan Thần Dật bởi vì sư phụ hắn mà ẩn nhẫn Đường Thiên Thiên, cũng có thể hiểu được.
"Sư phụ ngươi vẫn khỏe chứ?" Nam Ức Tịch tiếp tục hỏi, nói thật, bây giờ nàng là người có thù tất báo, Đường Thiên Thiên đắc tội nàng, nàng vốn không có ý định bỏ qua cho Đường Thiên Thiên, nhưng phụ thân Đường Thiên Thiên lại chính là sư phụ Nạp Lan Thần Dật, nàng nguyện ý nhịn xuống chuyện ngày hôm nay.
Bởi vì nếu như không có sư phụ Nạp Lan Thần Dật, cũng không có Nạp Lan Thần Dật ngày hôm nay, cũng không có chuyện nàng và Nạp Lan Thần Dật gặp được nhau lần nữa và yêu nhau, cho nên, trong lòng của nàng thật ra thì cũng rất cảm kích sư phụ Nạp Lan Thần Dật, nếu có cơ hội, nàng cũng muốn nói lên một tiếng cám ơn với hắn.
Trên mặt Nạp Lan Thần Dật vốn dĩ bình tĩnh thong dong giờ lại hiện ra một tia bi thương, hắn giương đôi mắt, nhìn lên ánh trăng sáng, trong mắt có một tia đau thương, giọng nói của hắn như bị nghẹn lại, chậm rãi nói ra hai chữ, "Chết rồi."
Nam Ức Tịch nghe được lời Nạp Lan Thần Dật nói, có chút dừng lại, nàng thật sự không ngờ sẽ là kết quả như vậy, có chút áy náy ôm lấy Nạp Lan Thần Dật, Nam Ức Tịch buồn bực nói, "Thần Dật, về sau có ta đồng hành cùng ngươi."
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, đưa tay thon dài như ngọc chỉ ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Nam Ức Tịch, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, trong mắt mang theo mấy phần mê ly của hồi ức, tiếp tục nói, "Trong lòng ta, sư phụ và mẫu thân giống nhau, vẫn luôn ở đây."
Nam Ức Tịch nhìn đôi mắt Nạp Lan Thần Dật, khóe môi nâng lên nụ cười dịu dàng, nói từng chữ, "Còn có ta, cũng sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
"Ừ." Nạp Lan Thần Dật nhẹ nhàng lên tiếng, chắc chắn như thế, hắn nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt hiện ra một tia áy náy, tiếp tục nói, "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, vừa ra lại náo loạn như vậy. Trước khi sư phụ lâm chung nhờ ta chăm sóc Đường Thiên Thiên, ta không thể động thủ đối với nàng ta, Ức Tịch, ngươi có trách ta không?"
"Ta làm sao trách ngươi được? Đối với sư phụ ngươi, ta giống ngươi một lòng cám ơn, nếu đó là nguyện vọng lúc hắn lâm chung, sao ta có thể ép ngươi vì ta mà đi làm trái đây?" Nam Ức Tịch nghe được lời Nạp Lan Thần Dật nói, cũng cười nhẹ, nói.
Nàng nguyện ý vì Nạp Lan Thần Dật mà không đi so đo. Cái so đo này không không là nhẫn nhịn, mà khi đã yêu Nạp Lan Thần Dật, sẽ cảm nhận được cảm giác của Nạp Lan Thần Dật, bởi vì thương hắn, cho nên cảm kích người tới cứu hắn, bởi vì cảm kích, cho nên có thể không so đo.
"Nhanh như vậy liền thu thập xong rồi! Làm hại ta vội vàng một chuyến!" Tề công tử tùy tiện đột ngột vang lên trong sườn núi nhỏ yên tĩnh.
Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịch mới vừa vặn phản ứng kịp, gương mặt tuấn tú của Tề công tử đã xuất hiện trước mặt bọn họ, Tề công tử nhìn bọn họ một cái, khoa trương đè xuống lỗ mũi, tiếp tục nói, "Ai nha, nặng mùi máu tươi như vậy!"
Tiếp, không đợi Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịch có bất kỳ phản ứng, Tề công tử lại tự nhiên liếc mắt nhìn hướng trên sườn núi, dưới ánh trăng miễn cưỡng thấy rõ trên sườn núi có trên trăm cỗ thi thể, tốt có chút hăng hái đếm, "Một, hai, ba... 17, 18, 19... Ai ai! Ngắn ngủi này nửa canh giờ, các ngươi giết nhiều như vậy?!"
"Những người khác đâu?" Nạp Lan Thần Dật hình như sớm đã thành thói quen với tính tình Tề công tử này, hắn nhàn nhạt nhìn Tề công tử một cái, giọng nói ôn nhã mà bình thản.
Tề công tử thấy Nạp Lan Thần Dật không có chút cảm xúc gợn sóng nào, đành bất đắc dĩ bĩu môi, tiếp tục nói, "Ta để cho bọn họ chờ dưới chân núi đợi tín hiệu của ta rồi. Ta biết ngay ngươi nhất định xử lý được, ngươi thấy ta thông minh không?"
"Này uy uy! Ngươi đừng đi! Ta thông minh như vậy ngươi cũng không khen ta hai câu?" Tề công tử tự mình đắm chìm trong say mê, lại thấy Nạp Lan Thần Dật đang lôi kéo tay Nam Ức Tịch đi về phía trước, coi như không nghe ý tứ hắn nói chút nào, hắn nhanh chóng vọt tới trước mặt của Nạp Lan Thần Dật, ngăn hắn đi, hỏi.
Nam Ức Tịch nhíu mày nhìn Tề công tử một cái, Tề công tử quả nhiên giống theo như đồn đãi nói, phóng đãng không kềm chế được, chỉ là tính cách này quá phóng đãng đi? Cái này đã không chỉ là phóng đãng không kềm chế được, mà là om sòm vô cùng.
Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Tề công tử nghe được Tề công tử nói chuyện, rồi đến hôm nay nghe được Tề công tử nói nhiều lời, ấn tượng của nàng đối với Tề công tử có thể nói là rớt xuống ngàn trượng.
"Ngươi thật thông minh." Nạp Lan Thần Dật nhíu mày nhìn Tề công tử một cái, khóe môi ôn nhã cười yếu ớt, bên trong đáy mắt lướt qua một tia giảo hoạt, tiếp tục nói, "Ngươi đã thông minh như vậy, thì cũng không cần gọi bọn hắn đi lên hỗ trợ. Chính ngươi tự mình mang thi thể đi xử lý đi."
Nghe được lời Nạp Lan Thần Dật nói, Tề công tử mới vừa vặn gương lên khóe miệng lập tức rũ xuống, hắn có chút khổ não nhìn Nạp Lan Thần Dật, trên mặt lộ ra một nét mặt bi thương, khoa trương nói: "Công tử, người cũng quá không có nhân tính rồi, nhiều thi thể như vậy một mình ta xử lý sao được, dội hóa cốt thủy đến mức tay bị rút gân mất!"
"Cái này gọi là, biết lắm khổ nhiều." Nam Ức Tịch nghe vậy, có chút hăng hái khóe môi hiện lên nụ cười hài hước giảo hoạt, nhìn Tề công tử từ từ cười nói, một bên tay lôi kéo Nạp Lan Thần Dật đầu cũng không quay lại liền rời khỏi.
Cả sườn núi nhỏ chỉ còn lại có một người Tề công tử và thi thể khắp núi, Tề công tử bi phẫn ngửa mặt lên trời hét, hắn cảm thấy Nạp Lan Thần Dật đã quá phúc hắc rồi, còn tìm một nữ nhân phúc hắc như vậy, hai người bọn họ ở chung một chỗ, về sau cuộc sống của hắn làm sao có thể qua nổi!
"Ta dội, ta dội, ta dội dội!" Tề công tử bi phẫn vô cùng ở sườn núi nhỏ nhảy lên hạ xuống xử lý thi thể, Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật đã đi tới chân núi.
"Thiếu chủ." Mọi người chờ ở dưới sườn núi thấy Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịch đi xuống, rối rít cung kính vô cùng đối với Nạp Lan Thần Dật nói.
"Tốt lắm, không sao, tất cả các ngươi đi xuống thôi." Nạp Lan Thần Dật thoáng nhìn qua mọi người, nhàn nhạt nói phân phó, những người đó nghe vậy, liền lập tức biến mất trong màn đêm, bản lĩnh bất phàm.
Nghe những người này kêu Nạp Lan Thần Dật là Thiếu chủ, Nam Ức Tịch cũng đã đoán được những người này nhất định là gia nhân của Lạc gia Đông Lâm, nhưng Nạp Lan Thần Dật rõ ràng là Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm, làm sao lại thành Thiếu chủ Lạc gia? Như vậy Thiếu chủ Lạc gia chân chính đang ở nơi nào?
"Thần Dật, ngươi làm Thiếu chủ Lạc gia, như vậy Lạc Huyền Lăng chân chính đi nơi nào?" Nam Ức Tịch nhìn mọi người đã biến mất, nhíu mày hỏi.
Nạp Lan Thần Dật không sao cả nhún vai một cái, ngoái đầu nhìn lại sườn núi nhỏ, trong mắt mang theo một tia ôn hòa và hài hước, từ từ nói, "Trên chân núi xử lý thi thể đấy."
Nam Ức Tịch nghe vậy, không khỏi nâng lên nụ cười. Thì ra là Tề công tử mới thật sự là Lạc Huyền Lăng? Nhìn tính tình Tề công tử này không câu chấp mà tự do, có lẽ bởi vì không chịu nổi trói buộc của thân phận thiếu chủ, cho nên lựa chọn tặng thân phận cho Nạp Lan Thần Dật, mà bản thân thì tự do tự tại tiêu dao giang hồ.
Nam Ức Tịch đoán không sai, Tề công tử vốn chính là nghĩ như vậy, thế nhưng không tiêu dao được mấy năm, lại trúng bẫy của Nạp Lan Thần Dật, ngoan ngoãn trở lại thay hắn làm việc, từ đó không có cuộc sống tự do!
← Ch. 061 | Ch. 063 → |