← Ch.52 | Ch.54 → |
- An...
Tôi kinh ngạc vừa định gọi tên của hắn thì bỗng dưng bị Tô Hựu Tuệ bịt chặt miệng! Không chờ tôi kịp phản ứng, Hựu Tuệ đã kéo mạnh tôi về phía sau, núp trong đám cây cỏ rậm rạp.
- Suỵt! Tô Cơ, đừng làm phiền họ nói chuyện. - Sau khi đã định thần, vừa mới định mở miệng ra hỏi "vì sao" thì đã bị Tô Hựu Tuệ ngăn lại. Tô Hựu Tuệ chăm chú theo dõi bốn người con trai trước mặt, hình như đang nhìn vào món báu vật nào quý giá lắm! Tôi bị cô giữ chặt, cũng không thể không nhìn theo ánh mắt cô.
- An Vũ Phong, cậu có phải đàn ông không? - Bỗng dưng, một giọng nói thô bạo vang lên, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết đó là giọng nói của "con khỉ hôi" Lăng Thần Huyền. - Cứ chần chừ như con gái vậy không được đâu, cậu phải tỏ tình bằng phương pháp đàn ông nhất!
- Vậy tôi hỏi cậu, phương pháp đàn ông nhất là... - Giọng nói của An Vũ Phong không nhanh không chậm, nhưng tôi có thể nhận ra hắn đã coi Lăng Thần Huyền là một gã ngốc!
- Bây giờ, thời gian là ngày 16 tháng 4, 10 giờ 25 phút 31 giây, 32 giây... Địa điểm là Cửa hàng tạp hóa trước cổng Đại học Tinh Hoa! Bây giờ cậu hãy gọi tên người con gái đó, gọi cho tới khi cô ấy xuất hiện thì thôi, gọi tới khi tất cả mọi người đều tỉnh dậy làm chứng cho hai người thì thôi. - Lăng Thần Huyền trả lời bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
...
Lăng Thần Huyền! Đúng là đồ ngốc, rốt cuộc thì anh đang làm gì?
Sau một hồi im lặng, một giọng nói lười biếng cất lên.
- Cô gái đó... là ai vậy?
- Bạch Tô Cơ! Ngoài cô ấy ra thì còn ai nữa?
A a a ... Lăng Thần Huyền, tôi phải giết anh! Tay tôi nắm chặt lấy cành cây thô ráp ở bên cạnh, hận là không thể coi nó như Lăng Thần Huyền mà cho vào trong miệng nghiến nát.
- Kim Nguyệt Dạ, cái gã này rốt cuộc là ai, hình như rất căng thẳng với Bạch Tô Cơ? - An Vũ Phong quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ mặt hắn, nhưng giọng nói của hắn nghe như của một người không hề liên quan gì tới việc này.
- Ngày trước là người yêu.
Giọng nói của Kim Nguyệt Dạ vẫn vô cùng bình tĩnh. Nhưng cả người tôi đã căng lại.
- Vậy bây giờ thì sao?
- Bây giờ là... anh em.
- ...
Đáng chết. Bọn đàn ông này đang liên thiên cái gì vậy! Đúng là càng nói càng rối!
Đích thân nghe thấy những lời này, tôi không thể nhịn được nữa, giống như một ngọn hỏa tiễn đã châm lửa, ra sức thoát khỏi bàn tay của Tô Hựu Tuệ.
- Tô Cơ, đừng có nóng, bọn họ đang cố ý đấy. -Hựu Tuệ căng thẳng giữ chặt lấy đôi vai đang rung bần bật của tôi. - Là tớ gọi điện thoại cho bọn họ gọi An Vũ Phong ra đây để hỏi cho rõ, nếu không muốn đoán trước đoán sau thì tốt nhất là trực tiếp hỏi thẳng hắn.
- Cái gì? - Tôi quay đầu lại, giận dữ nhìn Hựu Tuệ, nhưng nhìn vào ánh mắt khẳng định của cô, tôi cũng chỉ đành kìm nén cơn giận của mình, trốn sau gốc cây chờ kết quả.
Một cơn gió thổi qua, mấy lá cây hoa hòe rơi lên tóc của An Vũ Phong. Hắn rũ nhẹ mái tóc dài đen mượt, chiếc lá lại trôi tuột xuống đất.
Ánh mắt của hắn rất phức tạp, đôi mắt luôn nheo nheo giờ càng trở nên sâu hun hút, đôi môi lúc nào cũng nhếch lên khinh bạc mím chặt lại, lạnh lùng nói:
- Muộn như vậy rồi còn gọi tôi ra đây là vì muốn kể cho tôi nghe câu chuyện nhạt nhẽo gì sao?
- Ha ha ha, A Huyền, là anh trai quan tâm tới em gái thì cũng không nên đường đột quá! - Kim Nguyệt Dạ vuốt nhẹ mũi, mỉm cười giảng hòa, - Quả nhiên cậu là một ông anh ít kinh nghiệm.
- Kim Nguyệt Dạ, tôi! - Lăng Thần Huyền hình như bị thái độ của An Vũ Phong làm cho căng thẳng, anh ta quay lại phía Kim Nguyệt Dạ rồi như một con khỉ điên lao về phía An Vũ Phong, giơ nắm đấm lên dứ vào dưới cằm hắn.
- An Vũ Phong, nếu là đàn ông thì hôm nay hãy nói rõ hơn đi, rốt cuộc là cậu có thích Bạch Tô Cơ không?
Đôi mắt sâu thẳm của An Vũ Phong chiếu ra tia nhìn khó hiểu, hắn hình như đang nhìn Lăng Thần Huyền nhưng tôi lại cảm thấy trong ánh mắt đó như ngầm truyền tải một thông tin rất nguy hiểm, rốt cuộc thì hắn định làm gì?
- Người yêu... em gái... - Bỗng dưng hắn cười nhẹ, đưa tay ra nắm chặt nắm đấm của Lăng Thần Huyền! Sắc mặt của tất cả mọi người đều căng thẳng lại, không biết hắn định làm gì.
Nhưng An Vũ Phong chỉ từ từ, từ từ gạt nắm đấm của Lăng Thần Huyền ra, lạnh lùng nói:
- Tôi không có hứng thú với mấy chuyện này.
Hắn lại đút tay vào túi quần, ngọn gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc khiến ánh sáng trong mắt hắn như ẩn như hiện.
Tôi chỉ nghe thấy giọng nói của hắn rất bình tĩnh, rõ ràng:
- Tôi và Bạch Tô Cơ từ trước tới nay chỉ là quan hệ đối địch.
- Nếu có chuyện gì hiểu lầm... Thì có lẽ là vì cô ấy nghĩ nhiều quá...
Ù ù...
Giây phút đó, cả người tôi hoàn toàn đông cứng lại, như trở thành một bức tượng được nặn bằng đất, cả người lạnh toát và như bị mọi người giẫm đạp lên.
Bạch Tô Cơ, mày là đứa con gái ngu ngốc nhất trên thế giới!
* * *
- Các em thân mến, bây giờ bắt đầu điểm danh, nghe thấy tên mình thì hô "Có" nhé!
Một buổi chiều ánh mặt trời rực rỡ, trong căn phòng rộng rãi nhất của đại học Tinh Hoa, tiết học "Tiếng Anh công cộng" vẫn tiến hành như mọi khi. Giáo viên tiêng Anh đeo đôi kính cận, cầm danh sách học sinh trong tay, ánh mắt nghiêm túc thi thoảng lại lướt qua khắp căn phòng.
- Tô Tiểu Lệ.
- Có.
- Nghe nói chưa? Chủ tịch Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim An Vũ Phong đã giải quyết được chủ tịch Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch Bạch Tô Cơ rồi đấy.
- Dương Vân!
- Có.
- Theo tớ thấy thì Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch thua chắc rồi, đúng là mất cả chì lẫn chài...
- Chu Tiểu Luân.
- Có...
- Muốn đấu với thiếu gia An sao, hừ hừ, đúng là không tự lượng sức mình!
...
Trong tiếng xì xào của các bạn cùng lớp, tôi mệt mỏi nằm bò ra chiếc bàn ở dưới cuối lớp, mặc dù thi thoảng lại có những tiếng thì thầm chói tai cố ý lọt vào tai tôi như những que diêm đốt cháy ngọn đuốc trong lòng tôi.
Nhưng...
An Vũ Phong... Không biết vì sao, khi tôi nghĩ tới cái tên này, trái tim bỗng như một cái lọ thủy tinh bị đóng nắp kín mít, mặc dù lửa giận sắp khiến tôi không chịu nổi nhưng nó chỉ như một quả pháo câm bị nhốt trong cái bình kín, không thể nào tìm được đường thoát ra.
Hu hu hu... Để tôi biến thành một con đà điểu cho xong!
...
Ting ting ting...
Cuối cùng thì giờ học cũng trôi qua, nghe tiếng chuông báo hết giờ, tôi uể oải đứng dậy, chân bước đi không mục đích.
- Wa! Vũ hội ngoài trời!
- Tuyệt quá! Buổi tối ánh sao chiếu lấp lánh trên bầu trời, con trai và con gái cùng nhau khiêu vũ. Lãng mạn quá!
- Nghe nói Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim của An Vũ Phong trong buổi vũ hội lần này sẽ có màn trình diễn khiêu vũ của các couple trong câu lạc bộ! Mọi người trong câu lạc bộ của anh ấy dạo này đang chăm chỉ tập luyện lắm!
Lúc đi qua bảng thông báo lúc nào cũng náo nhiệt của Đại học Tinh Hoa, chỉ nhìn thấy vô số cái đầu đang cố ngển lên và tranh nhau bình luận về thông tin trên bảng thông báo.
Vũ hội ngoài trời "Valse mùa xuân" của Đại học Tinh Hoa
Thời gian: 18:30 thứ 7 tuần này.
Địa điểm: Ven hồ Sao Đại học Tinh Hoa.
Vũ hội lần này có các tiết mục biểu diễn tự do, bất cứ học sinh trao đổi nào tham gia vào chương trình Sáng tạo Kỳ tích đều có thể thể hiện tài năng của mình trong vũ hội này. Hoan nghênh tất cả các bạn yêu thích khiêu vũ tích cực tham dự!
Vũ hội ngoài trời... Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim của An Vũ Phong!
Những tiếng thì thầm cứ như một ngọn gió ra sức chui vào tai tôi, khiến tôi cảm thấy tâm trạng của mình thật là tồi tệ!
Thì ra tất cả chỉ là một màn kịch!
Chả trách đầu tiên An Vũ Phong giả vờ bị thương ở bể bơi, cố ý làm ra vẻ tốt bụng nấu ăn cho tôi! Rồi lại rủ tôi tham gia trò "Ai có thể không động lòng", cố ý biến một trò chơi thành sân khấu để hắn biểu diễn!
Thì ra tất cả đều có mục đích cả...
Hắn làm như vậy là vì muốn làm trái tim tôi rối loạn!
Nhưng tại sao tôi lại ngốc như thế? Tại sao tôi vẫn trúng bẫy của hắn?
Ngày trước tôi tin tưởng tuyệt đối vào những lời nói ngon nói ngọt của hắn, bây giờ hắn khó khăn lắm mới nói được một câu "thật lòng" thì tôi lại cảm thấy đau đớn...
Bạch Tô Cơ! Mày đúng là một con ngốc!
Tôi cố gắng gạt bỏ những lời nói của bạn bè ra khỏi tai, quay người bước đi không mục đích, bất giác, tôi đi tới trước đại bản doanh của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch - Cửa phòng mỹ thuật.
Trong phòng mỹ thuật rất bừa bộn, bàn ghế vẫn sắp xếp như lần tổ chức hoạt động trước, tấm biểu ngữ "Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch tất thắng" dán trên bảng đã lâu không có người thu dọn, trên đó bám một lớp bụi mờ mờ, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Từ khi sự việc "bức cung" xảy ra, tôi vẫn không thể lấy lại tinh thần xử lý công việc của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, các hoạt động tập thể cũng ít đi rất nhiều! Các hội viên còn lại người thì bỏ câu lạc bộ, những người còn lại cũng không còn mấy mặn mà.
Hơn nữa, bây giờ các hội viên còn lại cũng hay xấu hổ, bắt họ tham gia khiêu vũ trong vũ hội ngoài trời? Việc này phải cần có một dũng khí rất lớn!
Mặc dù bình thường mọi người thường xuyên tiếp xúc với nhau, nhưng nếu thực sự tới lúc cần đồng tâm hiệp lực thì có lẽ sẽ vô cùng khó khăn!
Tôi buồn bã ngẩng đầu lên, nhìn những chiếc bàn chiếc ghế sắp xếp bừa bộn trong căn phòng mỹ thuật vắng ngắt, thở dài:
- Lẽ nào số phận của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch lại kết thúc tại đây sao?
Đúng vào lúc đó, ánh sáng bên cạnh tôi bỗng mờ đi, quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Minh đang âm thầm ngồi sau lưng tôi, nhìn chằm chằm vào tôi như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Kỷ Minh? Bạn tới lúc nào vậy. ? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Vừa đúng lúc nghe câu thở dài của bạn. - Kỷ Minh mặc dù có ý trêu đùa tôi, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng, tôi quay đầu lại, ngẩn ngơ không nói gì.
- Bạch Tô Cơ, bạn đang nghĩ tới chuyện vũ hội ngoài trời hả?
- Đúng thế... À. Không phải. - Tôi buồn rầu đưa tay lên vén mấy sợi tóc không nghe lời.
← Ch. 52 | Ch. 54 → |