Say rượu
← Ch.05 | Ch.07 → |
Chiếc xe sang trọng hiệu Bentley dừng trước cửa nhà hàng món ăn Tây, nhân viên bảo vệ nhẹ nhang mở cửa xe, thân ảnh tóc bạch kim khoát trên mình một bộ âu phục màu đen bước xuống, theo sau là đứa nhỏ giống thân ảnh trước như đúc và một cô gái... tầm thường.
"Này! Nơi này... sẽ mắc lắm đấy!" Chu Hiểu Hiểu ôm Hạ Viêm trong tay, nhỏ giọng nói.
"Dùng tiền của cô sao?" Hạ Vũ Trạch buông một câu châm chọc.
"Ách... Tôi không có đủ tiền nha" Muốn cô trả tiền sao? Kiếp sau đi.
"Nếu không trả thì cô không nên nhiều lời vô nghĩa vô nghĩa như vậy!" Thật sự một người lắm điều.
"Nhưng mà cũng không cần tiêu xài phung phí như vậy được" Cô nói thầm trong miệng.
"Số tiền này với tôi mà nói chính là rất nhỏ, cô cứ yên tâm mà ăn đi"
"..." Ông chú lông trắng tính tình quái dị này, thật không rõ hắn làm sao có thể sinh ra một đứa nhỏ đáng yêu như Tiểu Viêm nữa.
"Còn thất thần cái gì thế? Xuống xe mau!" Hắn tháo dây an toàn ra từ sớm, thậm chí tay đã muốn mở cửa xe "Chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình mở cửa mời cô xuống hay sao?"
"A! Không cần, không cần"
"Vậy mau xuống đi. Lề mề"
"Biết rồi" Cô cũng tháo dây an toàn ra cho mình rồi đến Hạ Viêm "Tiểu Viêm! Con xuống trước đi"
"Dạ!" Hạ Viêm nhảy xuống xe, Chu Hiểu Hiểu cũng đi theo xuống.
Bước chân vào nhà hàng, trong nháy mắt cô ngây ngẩn cả người. Nơi này thật xa hoa, đèn thủy tinh, vách tường hoa, quầy bar bằng gỗ đặc chế, hoa tươi khắp nơi, ... quả thực xa hoa hơn cả quán cà phê của Từ Đoan Nhị vài lần. Thật xa xỉ, chẳng lẽ những kẻ có tiền đều thích cuộc sống phung phí như vậy nha?
Nhìn thấy Hạ Vũ Trạch tìm đến một vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, Chu Hiểu Hiểu cũng dẫn Hạ Viêm đi qua. Vừa đặt người xuống ghế, một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đã có mặt đưa thực đơn. Hạ Vũ Trạch ghé vào tai nói thầm với cô ấy vài câu, nữ nhân viên đột nhiên mặt đỏ lên như gấc chín, đôi mắt liếc về phía hắn khác thường.
Chu Hiểu Hiểu vẫn nhìn đông nhìn tây, thật sự là lấy Tiểu Viêm làm phúc nha, làm cho cô có thể một lần đặt chân vào nhà hàng xa hoa ăn cơm. Thật là cho dù có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến... không đúng, cuộc sống xa sỉ này cho dù mơ cũng không dám mơ đến nữa ấy chứ.
"Cô còn muốn ăn cái gì không?" Hạ Vũ Trạch ngồi đối diện với Chu Hiểu Hiểu cất tiếng hỏi mà cô vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, hoàn toàn không chú ý tới có người nói chuyện với mình.
"Cô còn muốn ăn cái gì không?" Nói liên tiếp mấy lần mà không thấy cô có bất kỳ phản ứng nào, Hạ Vũ Trạch hô to một tiếng "Này!"
"A! Cái gì?" Cô phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn.
"Tôi hỏi cô còn muốn ăn cái gì nữa không?" Hắn muốn phát điên lên rồi. Cô ta thế mà còn vểnh tai tập trung nghe piano.
"Tôi sao?" Cô chỉ chỉ chính mình, trầm tư một lát rồi mới ngượng ngùng mở miệng nói "Tôi đột nhiên muốn ăn trứng chim chưng"
Lời vừa nói ra, ba người quanh bàn bao gồm Hạ Vũ Trạch, nữ nhân viên phục vụ và Hạ Viêm đều ngớ người sửng sốt... trứng chim chưng? Đúng vậy! Cô chính là muốn ăn trứng chim chưng. Cực kỳ nhớ món trứng chim chưng của mẹ viện trưởng, mềm mềm, thật thơm, thật là khó có thể quên được.
"Mẹ! Trứng chim chưng là món gì vậy?" Hạ Viêm nhíu mày khó hiểu nhìn Chu Hiểu Hiểu.
"Hả? Con không biết sao?" Tuy rằng cô hương Tiểu Viêm nói nhưng lại đổi lấy cả ba người đều nhất trí lắc đầu.
"Trứng chim chưng chính là trứng chim đánh đều ra, sau đó nêm nếm thêm chút gia vị đặc biệt rồi mang lên bếp chưng lên" Cô giải thích liền lại đổi lấy ba cái lắc đầu.
"Không sao cả. Tôi cũng không phải kén ăn, không có nó đều không sao" Nhìn bộ dáng khó xử của nữ nhân viên phục vụ, cô cũng không dám làm phiền thêm nữa.
"Cứ như vậy mà làm đi" Hạ Vũ Trạch đem thực đơn đặt vào khay trả lại cho phục vụ, không quên trêu chọc vài câu "Người đẹp! Có ai đã nói em rất hấp dẫn chưa?"
"Không... Không có..." Nữ phục vụ đỏ mặt tiếp nhận thực đơn sau đó nhăn nhó xoay người rời khỏi.
"Haizz! Ông chú! Chú đi đến đâu cũng rất được hoan nghênh nha" Cô nói với giọng khinh thường.
"Vậy sao?" Tuy rằng đã muốn cảnh cáo cô không được gọi ông chú này ông chú nọ nhưng rõ ràng cô gái này trí nhớ không được ổn định cho lắm nên cũng không cần tốn hơi sức cho mấy chuyện vô bổ, dù sao chờ báo đáp xong, hắn và cô cũng không cần phải gặp lại, càng không phải nghe cái từ ông chú đáng ghét từ trong miệng cô thốt ra. Nhưng không hiểu vì sao khi nghĩ như vậy, hắn cảm thấy hơi mất mác một thứ gì đó khó nói.
Trong chốc lát, đồ ăn đã được dọn lên. Màu sắc rực rỡ, mỹ vị đa dạng, tất cả những thứ này Chu Hiểu Hiểu chưa từng thấy qua một lần. Đang ăn, đột nhiên điện thoại của Hạ Vũ Trạch vang lên cắt đứt không gian của ba người.
"Tôi nghe điện thoại một lát" Chỉ chỉ điện thoại trong tay, hắn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
"Tiểu Viêm! Chú ba ba của con đúng là một người bận rộn" Điện thoại của chính mình cho tới bây giờ cũng chưa có ai gọi đến. Mua điện thoại cũng là do trúng thưởng trong một lần mua mì ăn liền, quả thật đây là món đồ xa sỉ nhất trong tổng số tài sản của cô hiện giờ.
"Kệ chú ba ba đi, con cũng chả biết nữa" Đứa nhỏ này chỉ chú tâm vào cuộc chiếc thịt bò trên dĩa của mình.
"Ý! Đây là cái gì?" Chu Hiểu Hiểu nâng lên một chiếc bình thủy tinh lắc lắc "Là đồ uống sao?"
"Dạ! Hình như chú ba ba vẫn thường xuyên uống thứ này" Hạ Viêm cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lo tập trung ăn cơm.
"Mẹ đây cũng phải nếm thử một chút" Nói xong, cô rót một ít ra ly của mình, sau đó bưng lên đặt ở bên miệng liếm một ngụm. A! Là vị nho? Thật ngọt... Hình như là nước trái cây. Thật ngon. Chu Hiểu Hiểu uống một hơi hết ly, tiếp theo lại rót một ly đầy khác.
"Tiểu Viêm muốn uống nước nho không?"
"Dạ muốn"
Vì thế, cô lại rót cho Hạ Viêm một ly, hai người cùng nhau thưởng thức thứ bọn họ gọi là nước nho.
Lúc Hạ Vũ Trạch trở về, bình rượu nho đã muốn thấy tận đáy. Hắn kinh ngạc nhìn hai gò má đỏ bừng của Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm, thiếu chút nữa là muốn bóp nát chiếc điện thoại trong tay.
"Cô gái này! Đáng chết! Cô làm cái gì vậy hả?"
"Hả? Hắc hắc..." Chu Hiểu Hiểu lắc lắc cái ly trong tay ngây ngô cười "Nước trái cây này thật sự rất ngon nha. Còn không?"
"Chú ba ba?" Hạ Viêm ngẩng đầu nhìn đến chú ba ba của nó, cái đầu lung lay vài cái liền ghé vào trên bàn cơm nằm bất động.
"Này! Tiểu Viêm?" Chu Hiểu Hiểu quay đầu lại đẩy đẩy cánh tay của nó, thấy vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cô liền hắc hắc cười nhìn thoáng qua Hạ Vũ Trạch, nói "Nó giống như đang ngủ"
"Hai người đem một bình rượu nho uống hết luôn sao?" Quả thực muốn hắn tức muốn chết rồi, đây chính là bình rượu ủ 82 năm đặc biệt. Bình này là do một người rất quý tặng, hắn bình thường cũng chỉ uống một hai chén, thế mà cô xem nó như nước trái cây uống hết tất cả sao? Một mình cô ta uống còn chưa tính, như thế nào lại có thể để cho cả Tiểu Viêm cũng uống thế này?
"Rượu nho? Cái gì là rượu nho nha?" Cô giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì say, trong mắt Hạ Vũ Trạch đột nhiên có chút thất thần.
Cô gài này lên có chút không xinh đẹp nhưng cũng không phải thật sự xấu, có thể nói là hơi thanh tú cũng được. Đôi mắt của cô tròn xoe, trong suốt, thật rất thuần khiết, không có chút dục vọng trong mắt như những người phụ nữ khác vây xung quanh hắn. Sóng mũi của cô không cao, thế nhưng lại cực kỳ hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Đôi môi hồng hơi hơi hé ra giống như là đang mời mọc hắn, làm cho hắn thật muốn đoạt lấy chút ngọt ngào xúc động này.
Càng nghĩ càng cảm thấy không được đung cho lắm, trong đầu hắn lại muốn cái gì thế này? Bên người hắn, loại phụ nữ nào lại không có, so với cô xinh đẹp hơn gấp vài lần, thậm chí là cả mấy chục lần cũng có, hắn làm sao lại có thể có cảm giác với cô gái nghèo kiết xác này, lại cộc cằn, quê mùa nữa chứ? Hắn lắc lắc đầu đuổi đi ý tưởng đáng sợ trong đầu.
"Cô tưởng là thứ cô đã uống chính là nước nho sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Nói xong cô đứng lên, cả người hướng đến Hạ Vũ Trạch "Ách! Thật ngọt... thật thơm... uống thật ngon..."
Từ trên người cô truyền đến vị ngọt ngọt, nồng nồng của nho làm tâm hắn vốn bình tĩnh như mặt hồ đột nhiên nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
"Hừ! Nhìn xem bộ dáng của cô kìa, xấu muốn chết" Hắn cố ý nhắm mắt để không nhìn tới cô.
"Tôi biết nha... Tôi biết là tôi không xinh đẹp... Chú là đàn ông... mà đàn ông chính là... chính là thích những cô gái xinh đẹp... Vừa thấy con gái... con gái xinh đẹp... liền giống như ruồi bọ nhìn thấy dĩa xôi... nổi điên lên... Ách!"
"Cô!" Dám đem hắn so sánh với ruồi bọ? Cô gái này thật không muốn sống nữa rồi.
"Chú... Chú già... Chú có biết hay không nha... Bô dáng chú thật xinh đẹp..." Hoàn toàn không chú ý tới hắc tuyến đã nổi đầy trên mặt hắn, Chu Hiểu Hiểu vẫn cố gắng chống đỡ bản thân nói cho hết câu.
"Cô... Tôi đưa cô về nhà" Trấn định chút rung động trong lòng, Hạ Vũ Trạch đẩy ra cánh tay bám trên người mình của cô.
"Tôi không cần!" Cô giống như đạn cao su dội trở lại, lần nữa dính chặt trên người hắn, gắt gao ôm lấy cánh tay của Hạ Vũ Trạch "Tôi muốn đi theo chú, tôi không trở về nhà... Chú nói sẽ dẫn ta đi công viên trò chơi cơ mà... không thể... không thể thất hứa..."
"Cô có biết bản thân mình đang nói cái gì không?" Muốn đến nhà hắn? Cô gái này điên rồi sao?
"Người ta chưa từng đến công viên trò chơi mà... Lúc còn nhỏ, ta mơ ước được đến đó dù chỉ một lần... đáng tiếc... đáng tiếc tôi không có cha mẹ... Hiện tại thật vất vả mới có cơ hội đi... tôi không về nhà... tôi muốn đi theo chú... Lỡ như... lỡ như chú không giữ lời... không giữ lời... tôi đây phải đi đâu bắt chú giữ lời đây?..." Cô giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn. Có lẽ cô nói chuyện có chút lộn xộn, cô cũng không biết chính mình rốt cuộc là bị làm sao, cảm giác thân thể dường như muốn bay, đầu cũng ong ong cả lên, đại não dường như cũng không có hoạt động.
Hạ Vũ Trạch lâm vào chấn động, cô không có cha mẹ sao? Cô là cô nhi sao? Cô rốt cuộc cô gái như thế nào? Một bề ngoài lạc quan đến khó hiểu lại làm sao chứa đựng được tâm hồn bi thương đến vậy?
"Cô thật sự muốn theo tôi về nhà?"
"Đ1ng vậy!" Cô gật đầu.
"Cô đừng có hối hận" Hạ Vũ Trạch hắn cũng không phải là cái gì chính nhân quân tử. Tuy rằng cô gái này không xinh đẹp, thế nhưng cô thủy chung vẫn là nữ giới nha. Hắn cũng không cam đoan chính mình có thể quân tử để không làm cái gì có lỗi với cô.
"Không có!" Cô ánh mắt kiên định nhìn hắn. Tuy rằng là say rượu nhưng dường như lại giống như đang làm nũng.
"Đáng chết!" Đối mặt với cô gái ngây thơ như vậy, tâm Hạ Vũ Trạch giống như nhảy lên tưng tửng, chỉ thấy hắn tay trái ôm lấy Hạ Viêm, tay phải đỡ Chu Hiểu Hiểu dựa lên trên vai mình bước đi. Hắn lúc này mới phát hiện, cô gái này thật nhẹ, không giống hắn nghĩ.
"Đi công viên trò chơi" Bị khiêng trên vai, Chu Hiểu Hiểu hưng phấn kêu to.
"Câm miệng!" Nói xong, hắn khiêng một lớn một nhỏ hướng ra phía ngoài.
Lúc đến cửa nhà hàng, hắn rút thẻ tín dụng từ bên trong túi đư đến quầy bar, lớn tiếng nói "Mua thuốc!"
← Ch. 05 | Ch. 07 → |