← Ch.0831 | Ch.0833 → |
Chương 952:
Trương Thác im lặng không nói gì, nếu bây giờ anh ấy chỉ lẻ loi một mình, thì anh ấy sẽ không chút do dự mà nhận nuôi Thiên Linh, nhưng hiện tại, anh ấy đã có gia đình nên có rất nhiều điều khác cần phải cân nhắc, điều quan trọng nhất là anh ấy không muốn Lâm Ngữ Lam bất cứ uất ức nào cả. Đây là một sự lựa chọn rất khó khăn.
"Chồng" Lâm Ngữ Lam nắm lấy tay Trương Thác, chỉ vào túi quần áo của Tân Như.
Ở đó, có những báo cáo về thân phận của Thiên Linh.
Trương Thác hít một hơi thật sâu và lật lại nắm lấy tay của Lâm Ngữ Lam: "Vợ, cảm ơn em"
"Cảm ơn cái gì, em cũng rất thích trẻ con mà" Một nụ cười ở khóe miệng của Lâm Ngữ Lam lộ ra: "Hơn nữa như vậy, ông nội cũng không cần phải thúc giục chúng ta mỗi ngày"
Thôi viện trưởng nghe thấy hai người nói chuyện, mắt nhìn Trương Thác và Lâm Ngữ Lam.
"Thác, con và vợ con, đều là những đứa trẻ ngoan"
Trương Thác cười nhẹ, không nói chuyện, chỉ năm lấy tay Lâm Ngữ Lam chặt hơn.
Hai mươi phút sau, Trương Thác đột nhiên nhận được tin nhắn trên điện thoại di động, anh ấy lấy điện thoại di động ra xem một cái, liền nói với Lâm Ngữ Lam: "Vợ, em và Tân Như cứ ở đây xem trước đi. Anh có việc phải làm, phải ra ngoài một chuyến."
"Ừ" Lâm Ngữ Lam gật đầu nhìn Trương Thác: "Nhớ chú ý an toàn"
Trương Thác rời khỏi bệnh viện, nhìn xung quanh, rồi đi về phía ngoại ô thành phố.
Trương Thác vẫn luôn phái người theo dõi nhất cử nhất động của nhà họ Triệu, vừa rồi nhận được tin tức nhà họ Triệu đã chuyển đi, đang thu thập nhân lực.
Trương Thác gần như đã nghĩ đến phản ứng của nhà họ Triệu sẽ làm gì, nhà họ Triệu đã bắt đầu nhịn không được mà động chân động tay với mình, chẳng qua là không có quá trực, hôm nay có rất nhiều bài báo về nhà họ Triệu, nếu mà nhà họ Triệu vẫn không trả đũa, vậy thì đối với cách làm trước đây của họ, thật sự là một sự khác biệt quá lớn. Điều mà Trương Thác cần phải làm, đó chính là cho Tập đoàn nhà họ Triệu cơ hội này, để bọn họ tự mình ra tay.
Trương Thác nhận thấy rằng khi ra khỏi bệnh viện có ít nhất năm nhóm người đang quan sát tung tích của họ quanh đây. Những người đó cho rằng họ đã trốn rất kỹ, nhưng họ không thể thoát khỏi con mắt của Trương Thác. Trong mắt Trương Thác, kỹ thuật ẩn náu của họ thật là quá tệ.
Trương Thác ung dung, từ từ, không nhanh không chậm mà đi trên đường, có mấy nhóm người phân ra mà đi theo đẳng sau anh.
Nơi Trương Thác chọn là một nhà máy bỏ hoang trong khu công nghiệp, trước đó cùng với người của Lưu Sa, đã có một trận giao chiến, đều là ở đây, đối với nơi này, Trương Thác không thể không quen thuộc với địa hình ở đây.
Nhà máy bỏ hoang này, không được chính thức phá bỏ hay phát triển, hầu như không có ai đến, khi Trương Thác đến đây thì đã là buổi trưa.
Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời.
Bước chân của Trương Thác đột nhiên dừng lại, xung quanh là nhà xưởng đổ nát, đường xá rất hẹp, mặt đất gập ghềnh, thậm chí nắp cống cũng chưa hoàn thiện, mọi thứ có thể chuyển ở đây đều bị người ta chuyển đi rồi.
Ở những góc khuất của những con đường mòn này, lúc này cũng đã chật kín người, chắc chắn không dưới trăm người.
Ông Triệu chống gậy đứng ở góc gần nhất với Trương Thác, nhìn Trương Thác ở giữa đường với nụ cười trên môi.
"Cậu hai, từ từ làm như thế nào vậy?" Người mặc áo đen trẻ tuổi đứng ở bên cạnh ông Triệu thắc mắc hỏi.
Ông Triệu chế nhạo: "Cướp thuốc của tôi, rồi làm công ty của tôi phá sản, cậu nói bây giờ phải làm sao đây?"
Ông Triệu nặng nề siết chặt lấy chiếc nạng trong tay: "Cái gì là đại diện của nhà họ Tô, thế nhưng mà, loại chuyện này, nếu không liên quan đến đảo Ánh Sáng, thì tôi liền giết hắn!"
← Ch. 0831 | Ch. 0833 → |