Vay nóng Tima

Truyện:Con Rể Quyền Quý - Chương 2910

Con Rể Quyền Quý
Hiện có 3072 chương (chưa hoàn)
Chương 2910
0.00
(0 votes)


Chương (1-3072 )

Siêu sale Shopee


Chương 2952

"Người của Anh Linh Điện chỉ có thể giở những chiêu trò này thôi sao?" Trương Thác hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hình bóng đối diện, lần này anh có thể xác nhận mình đang ở trong khu vực của núi Côn Sơn, quả thật khi trở về với mặt đất hoàn hoàn trái ngược với khí tức trong địa tâm.

"Anh Linh Điện sao?" Trong ánh mắt ma nữ để lộ ra vẻ khinh bỉ: "Đừng bao giờ lấy tôi so sánh với bọn họ, tôi không phải là loại tép riu đó đâu"

"Thế cô lại là ai?" Trương Thác xua xua tay, khí cơ phía sau bắt đầu chuyển động.

"Hay là anh trả lời câu hỏi của tôi trước đi" Ma nữ khẽ cười một cái trông rất ma mị: "Vừa rồi tôi chỉ tạo ra ảo ảnh cho anh thôi, tất cả đều được đọc trong ký ức của anh đấy, bao gồm tất cả những chuyện xảy ra đều là những thứ xảy ra trong thực tế, những người xuất hiện trước mặt anh cũng được bắt chước từ ký ức của anh, thế thì anh nhìn thấy từ điểm nào thết"

"Rất đơn giản" Ánh sáng màu tím phát ra từ thanh thần kiếm trong tay càng ngày càng trở nên tối sãm đi: "Nếu Triệu Chính Khải có chết thì cũng không thể khiến vợ tôi gặp nguy hiểm đâu bởi vì ông ta biết một khi vợ tôi xảy ra chuyện thì chuyện gì tôi cũng dám làm đấy"

"Thì ra là thế" Ma nữ để lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: "Mấy chục năm không có giao tiếp với con người đúng là cảm thấy có chút không quen đấy nhưng không sao cả, dù sao thì đối với tôi mà nói cũng như nhau cả thôi, đùa giỡn một chút là được, kết quả mới quan trọng nhất, nào, hãy đưa thần châu cho tôi ngay"

"Thần châu?" Từ ngữ này khiến Trương Thác vừa lạ vừa quen.

"Trương Thác, anh không cần phải giả bộ ngu ngơ đâu, thân châu đang năm trong cơ thể của anh đấy, đưa cho tôi ngay thì tôi sẽ không giết anh" Sau lưng ma nữ tỏa ra thứ ánh sáng màu đen.

Trương Thác chợt nhớ ra hai chữ thần châu này hình như anh đã từng nghe qua trước lúc mình hoàn toàn mất đi ý thức khi chiến đấu với đám người của Anh Linh Điện kia thì phải.

"Nào, hãy ngoan ngoãn giao thần châu cho tôi nếu như anh vẫn còn muốn tiếp tục sống" Luồng khí màu đen sau lưng từ từ lan ra và bao trùm lấy Trương Thác.

Trương Thác khẽ cười một cái: "Tôi cũng rất muốn xem cô sẽ giết tôi bằng cách nào đấy, nếu cô có thể trực tiếp giết được tôi thì có lẽ cô cũng không phải chơi trò này với tôi rồi"

"Tự tìm chỗ chết!" Ánh mắt ma nữ đanh lại, luồng khí màu đen phía sau đột nhiên bùng nổ và tấn công về phía Trương Thác.

Thanh thần kiếm trong tay Trương Thác rung lắc, trong lúc đang múa kiếm thì Trương Thác đột nhiên cảm thấy có một cảm giác rất bất thường, anh có thể cảm nhận được có một luồng năng lượng vô hình đang giữ lấy thần kiếm trong tay mình khiến sức mạnh của nó được tăng cao lên, sức mạnh hơn thậm chí được tăng lên gấp hai lần!

"Chuyện này là thế nào…" Trương Thác nhìn cánh tay đang cầm kiếm của mình: "Lẽ nào chuyện này có liên quan đến thứ gọi là thần châu sao?"

Sau khi luồng ánh sáng màu tím chém đứt lìa luồng khí màu đen sau lưng ma nữ thì không hề bị suy giảm mà nhanh chóng hướng về phía ma nữ.

Ma nữ phải liên tục múa máy bàn tay mới khiến luồng ánh sáng của Trương Thác chém ra biến mất đi, cũng chính động thái này đã khiến ma nữ thở dốc mệt mỏi và chán ghét nói: "Nếu không nhờ có thanh kiếm thì tôi hất tay một cái là có thể tiêu diệt được loại kiến như anh rồi!"

"Xí" Khuôn mặt Trương Thác để lộ vẻ khinh bỉ: "Nói những thứ này làm gì chứ, nếu như có bố tôi ở đây e rằng cũng có thể treo cô lên mà đánh đấy"

Trương Thác không biết bố anh là ai nhưng thông qua những manh mối đã tìm ra thì anh biết bố mình có lẽ rất là tài giỏi đấy.

Trên khuôn mặt ma nữ bất giác để lộ ra vẻ khiếp sợ và nói: "Tên họ Trương kia, anh không cần phải lấy người đó ra dọa tôi đâu!"

Trương Thác chợt bừng tỉnh, người này biết tin tức của bố mình sao!

"Sao thế?" Trương Thác để lộ ra vẻ bất cần: "Ở phương diện nào đó thú tôi đúng thật là cậu chủ mà, dù có lấy bố tôi ra để chèn ép cô thì đã làm sao chứ?"

Luồng khí màu đen sau lưng ma nữ một lần nữa lại lan tỏa ra, cô ta giang hai cánh tay ra và lạnh lùng nói: "Đứng trước mặt những thần linh như chúng tôi thì ông ta chẳng qua chỉ là một độc thần giả đáng chết mà thôi, ông ta có tư cách gì mà anh dám lấy ra để chèn ép tôi chứ!"

"Ha, thần linh sao?" Trương Thác khinh bỉ: "Thần linh chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3072 )