Vay nóng Tinvay

Truyện:Con Rể Quyền Quý - Chương 2430

Con Rể Quyền Quý
Hiện có 3072 chương (chưa hoàn)
Chương 2430
0.00
(0 votes)


Chương (1-3072 )

Siêu sale Lazada


Chương 2469:

Trương Thác nhìn thấy bộ dáng mặt mày hồng hào đó của Áo Tang, cũng biết về phương diện xử lý quan hệ này, ông †a đã đạt được hiệu quả mà mình mong muốn. Tuy thành phần vật chất chứa trong đó nhiều hơn, nhưng bước đầu tiên đã thành công, không phải sao?

"Cậu sắp đi rồi sao?" Áo Tang nhìn anh, câu đầu tiên là hỏi như vậy.

"Ừm" Trương Thác gật đầu: "Tránh cũng không thể tránh được, tôi phải sống sót trở về, rồi lại tới thăm ông"

"Cậu sẽ sống sót thôi" Áo Tang sờ trên người mình, ông ta vốn muốn đưa một vài thứ phòng thân cho anh, kết quả phát hiện ra hiện giờ mình chẳng thể lấy ra được gì hết, mà thứ có thể lấy ra, thì người thanh niên trước mặt này cũng không cần.

Tốc độ trưởng thành của anh, còn nhanh hơn so với sự tưởng tượng của ông ta rất nhiều.

"Tôi xin nhận lời tốt lành của ông, phải rồi, tôi đã cho người mua lại nhà của tổ tiên ông rồi, nếu sau này ông muốn, có thể chuyển về đó, nhưng cần phải sửa sang một chút" Trương Thác ném một cái chìa khóa cho Áo Tang.

Vẻ mặt của Áo Tang nghi ngờ: "Sao cậu lại làm được vậy?"

Trương Thác nhún vai: "Thì dùng tiền đó"

Áo Tang lại bảo: "Tôi cũng dùng tiền, nhưng sao đối phương lại không cho tôi chuộc đồ về, cậu đã dùng bao nhiêu tiền vậy?"

Áo Tang có một ngôi nhà cũ ở huyện Cẩm Ngư, năm đó con gái của ông ta vì giữ kế sinh nhai, mà chỉ có thể cầm cố căn nhà cũ đó. Dù sao thì vào những năm tháng trước đó, trong nhà thiếu mất một người lao động, thì cuộc sống sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Hôm qua Áo Tang vốn muốn thu hồi căn nhà cũ đó về, nhưng tiếc là ngân hàng người ta lại sống chết không chịu đồng ý. Sau khi ngân hàng biết được chủ nhân của ngôi nhà cũ đó là Áo Tang xong, không biết trong lòng đã nảy ra ý gì, nói trừ khi ông ta trả giá gấp ba so với giá thị trường hiện tại, bằng không tuyệt đối sẽ không nhè ra. Tuy Áo Tang có tiền, nhưng cũng sẽ không để đối phương được tiểu nhân đắc chí, nên hiển nhiên sẽ không đồng ý.

Trương Thác duỗi một ngón tay ra.

Áo Tang há to miệng: "Nhiều như vậy sao? Chỉ để mua một căn nhà?"

"Không" Trương Thác hơi lắc ngón tay: "Tôi mua luôn cái ngân hàng đó rồi, cũng đã điều tra ra người đã tự mình thế chấp ngôi nhà của ông ngày trước, nên xử lý như thế nào thì ông tự xem mà giải quyết, còn người đã bắt nạt chắt của ông, thông tin cũng đã để trên bàn làm việc của ông rồi, dù sao thì những thứ này, ông xem rồi xử lý đi, có chuyện gì thì cứ nói với người bên cạnh ông. Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể giúp ông rồi đi"

Áo Tang nuốt một ngụm nước bọt, ông ta đã từng thấy nhiều thổ hào rồi, mà đối với tiền bạc, ông ta cũng không có quá nhiều khái niệm, nhưng loại người mua cả một ngân hàng như Trương Thác, vẫn là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy. Đối với người như vậy, mình còn có thể nói thêm được gì nữa chứ?

Trương Thác bật cười một tiếng, vỗ lên bả vai của ông †a, sau đó xoay người rời đi.

Áo Tang nhìn bóng lưng anh, lẩm bẩm: "Nhóc con, tôi không hề lo lắng cho sự an nguy của cậu một chút nào, mà tôi ngược lại lo lắng cho nền văn minh tâm trái đất đó, bởi vì sự xuất hiện của cậu, rốt cuộc sẽ xảy ra sự thay đổi như thế nào.

Cậu, từ trước đến nay đều không phải là một con mèo nhà ngoan ngoãn, để cậu ở nơi đó, trái lại sẽ hạn chế sự phát triển của cậu. Năm đó, cậu gi3t chết gia đình bảy mạng người của người kia, chỉ bởi vì cậu nghi ngờ đối phương đã từng bức bách mẹ cậu. Năm đó cậu biết việc chẩn đoán bệnh tình của mẹ cậu có gian dối, cậu đã giết cả nhà tay bác sĩ đó, phanh thây ông ta thành bốn khúc, chôn ở bốn nơi khác nhau tại Châu Xuyên, khi ấy cậu mới bao nhiêu tuổi… Vụ án chưa được giải quyết gây chấn động Châu Xuyên vào năm đó, ai có thể ngờ được chỉ một đứa trẻ hơn mười tuổi ra mặt, mà đã làm được nhiều chuyện như vậy chứ. Cậu không biểu hiện ra một chút điểm gì đáng để người ta nghi ngờ. Trương Thác, tuy tôi không tin vào số phận, nhưng số phận của cậu, thật sự được trời định sẵn rồi"

Lúc này, Trương Thác đã ngồi lên máy bay trở về thành phố Châu Xuyên, anh ngồi ở ghế hạng nhất, thay xong dép lê, nằm lặng yên ở nơi đó, đồng thời nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiếp viên hàng không tưởng anh đã ngủ, nhưng hoàn toàn không ngờ được, trong đầu của người thanh niên có gương mặt thanh tú này, lại đang hiện ra kế hoạch đồ sát một thôn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3072 )