← Ch.2343 | Ch.2345 → |
Chương 2379:
Sắc trời đã hoàn toàn đen lại, websites ở trước mắt của Trương Thác, anh thờ dài một tiếng: "Ngữ Lam, ở trên người của em rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"
Trương Thác nhìn ra bầu trời đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thác đi theo một đội thám hiểm vào sa mạc.
Tại nơi này của tỉnh Mới, ngày nào cũng sẽ có người đến đây muốn khiêu chiến cái sa mạc mênh mông kia, Trương Thác chẳng qua là chỉ cần nộp một số hội phí thì theo đoàn xe tiến vào sa mạc.
"Cậu nhóc, nhìn cậu như vậy là muốn đi vào sa mạc sao?"
Một người đàn ông mặc đồ bảo vệ trang bị đủ những đồ vật để đi thám hiểm khi nhìn thấy Trương Thác ăn mặc vô cùng thoải mái thì lên tiếng hỏi.
Trương Thác mỉm cười lắc đầu.
"Được rồi, không cần phải giả vờ đâu" Người thám hiểm này nở một nụ cười: "Cái hoang mạc này giống như là ăn thịt người, tôi khuyên cậu một câu hoặc là tìm một bộ đồ khác trang bị thật tốt hoặc là ở đây đến tối thì tìm xe quay về, nếu mà vào sa mạc mà giống như cậu thì tức là cậu đang lấy tính mạng của mình ra trêu đùa"
"Cảm ơn, trong lòng của tôi đã nắm rõ tất cả" Trương Thác gật đầu nhẹ.
Người thám hiểm nhìn thấy dáng vẻ của Trương Thác không muốn nói nhiều nữa thì cũng không nói thêm cái gì.
Trên đường, Trương Thác tìm một cái cơ sau đó rời khỏi đoàn xe tiến về chỗ ở sâu bên trong sa mạc.
Vị trí của Lâu Lan nằm khuất ở trung tâm của sa mạc, người bình thường sẽ không đi đến chỗ đó, Trương Thác có kinh nghiệm từng tiến về phía trước một lần ở trong một cái sa mạc to như vậy nhưng mà cho dù kinh nghiệm lão luyện cũng không tránh khỏi việc bị lạc đường, cho nên Trương Thác đã sử dụng một chiếc kim chỉ nam để xác định phương hướng cho mình.
Trương Thác từng nghe Toàn Cảnh Thiên nói về tin tức của tổ địa của bọn họ, lần này Trương Thác đến rất muốn thử xem xét những thành phần ở bên trong.
Nửa này ở trung tâm hoang mạc thời gian lặng lẽ trôi qua.
Nếu có người ở đây nhìn thấy Trương Thác thì sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, ở đây thỉnh thoảng sẽ có lúc cát vàng bay đầy trời, Trương Thác chỉ mặc một bộ quần áo bình thường nhưng mà toàn thân không bị dính một chút bụi bặm nào, trông vô cùng sạch sẽ.
Nhưng mà ở chỗ này ngoại trừ Trương Thác thì không còn có ai khác, sử dụng sức mạnh của mình thì Trương Thác đã tiến vào bên trong sa mạc từ lâu, thậm chí anh đã vượt qua cả khu vực di tích Lâu Lan.
Hiện tại Trương Thác có thể nhìn thấy ai hay ai có thể nhìn thấy Trương Thác, cả hai bên đều sẽ không động thủ, bởi vì tất cả mọi người đều rõ ràng những người đang xuất hiện ở đây thì đang có mục đích gì.
Giờ phút này, vị trí mà anh đang đứng chính là nơi mà Toàn Cảnh Thiên đề cập với anh về tổ địa Lâu Lan.
Dựa theo những lời mà Toàn Cảnh Thiên nói thì nơi mà anh ta ở có núi, có nước, có cây giống như là tiên cảnh ở trần gian, nhưng mà Trương Thác chỉ có thể nhìn thấy hoang mạc.
Trong lúc đó có một bóng người xuất hiện trước mắt của Trương Thác lóe lên rồi biến mất.
Trương Thác nhạy cảm lập tức chú ý đến bóng người vừa xuất hiện: "Là ail"
Ngay khi Trương Thác vẫn còn ngây người về công phu của người này thì bóng hình này đã xuất hiện ở phương xa giống như là một chấm nhỏ ở trong mắt của Trương Thác.
Trương Thác nhìn xuống dưới chân mình, bất thình lình chỗ đó bỗng nhiên có một tờ danh thiếp, trên danh thiếp đó có ghi bốn chữ rất lớn: Tập đoàn Nhất Lâm!
Mà ở dưới bốn chữ tập đoàn Nhất Lâm to lớn kia thì phía dưới có ghi tên của Lâm Ngữ Lam.
Mặc dù Trương Thác không muốn nhưng mà vẫn đuổi theo thân ảnh kia.
← Ch. 2343 | Ch. 2345 → |