← Ch.2185 | Ch.2187 → |
Chương 2219:
Ngay tại lúc đó, đứa bé cách Trương Thác năm mét đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ, trong miệng đứa bé mới hô lên một chữ "Mẹ" rồi im lặng, ánh mắt đứa bé trở nên ngây dại, con ngươi khuếch tán ra.
Trương Thác thấy dáng dấp của đứa bé thì đột nhiên dừng bước, trong miệng thì thào: "Không phải! Không phải?
Không phải! Không được! Không phải như vậy! Không phải như vậy!"
Đứa bé cũng nhìn thấy Trương Thác, biểu tình chết lặng của đứa bé bắt đầu trở nên mừng rỡ, tuy nhiên cũng đến đây là chấm dứt.
Máu tươi chảy ra từ bên hông đứa bé, thân thể đứa bé ngã về phía sau với cách cực kỳ kỳ dị, trong khi các chỉ dưới vẫn đứng đó.
Trương Thác nhìn cảnh trước mắt mà chỉ cảm thấy "bịch" một cái, đầu óc trống rỗng.
Ánh mắt của con yêu thú vốn đang để mắt tới đứa bé kia nhìn sang Trương Thác, nó coi Trương Thác là con mồi mới.
Trương Thác cúi thấp đầu, nhìn dưới mặt đất, giọng nói trở nên có hơi khàn khàn: "Vì sao? Vì sao?"
Yêu thú không nhanh không chậm mà đi tới gần Trương Thác, dường như nó đang trêu tức đánh giá Trương Thác.
"Vì sao, nó còn nhỏ như vậy, hai mẹ con bọn họ sống nương tựa lãn nhau, nó chỉ muốn tìm mẹ của nó, vì sao? Tại sao không để cho nó đi tìm?"
Yêu thú như nghe hiểu lời Trương Thác nói, nó đứng ở trước người Trương Thác nhìn Trương Thác như nhìn một người ngu ngốc.
"Mấy người có biết" Cánh tay hạ xuống của Trương Thác dần dần siết chặt nắm đấm: "Có biết, đối với một đứa bé mà nói, mẹ của nó quan trọng dường nào, đây chính là người quan trọng nhất trên thế giới này đối với nó! Mấy người, vì sao?
Không cho nó! Đi Tìm! Mẹ!"
"Thình thịch!"
Một ngôi nhà cách đó không xa bỗng nhiên nổ tung.
Một khí màu tím quanh quẩn ở bên cạnh Trương Thác.
Yêu thú như cảm nhận được nguy cơ nào đó, vẻ mặt hài hước nhất thời biến mất, miệng to như chậu máu của nó mở ra, cắn xé về phía Trương Thác.
Chỉ là yêu thú mới vừa đánh tới, nó đã bị một bàn tay lớn biến hóa ra khí màu tím tóm lấy.
"Tôi hiểu rõ, người là đao thớt, tôi là cá thịt" Trương Thác lên tiếng lần nữa: "Ở trong mắt yêu thú mấy người, loài người chúng tôi giống như gà vịt cá, bản thân chúng tôi là thức ăn, chúng tôi ăn thịt cũng là tạo nghiệp. Nhưng tôi không phải là thánh nhân, cũng không ít người chết ở dưới tay tôi, có thể không thoải mái thì là khó chịu, mấy người giết đứa bé ở ngay trước mặt tôi, làm cho đứa bé đến chết cũng không tìm được mẹ của nó, tôi không muốn thấy chuyện như vậy"
Trương Thác vừa dứt lời, bỗng nhiên ngẩng đầu, ở trong hai tròng mắt sâu xa như biển sao vậy tràn đầy vẻ hờ hững.
Trương Thác bước lên trước, yêu thú bị bàn tay lớn màu tím túm lấy đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau khổ.
"Hôm nay tôi" Trương Thác duỗi cánh tay phải: "Có rất nhiều vấn đề muốn hỏi"
Ánh sáng màu tím hội tụ ở trong tay Trương Thác, Trương Thác cất bước lần nữa, bên ngoài thân thể yêu thú kia bắt đầu vỡ vụn ra.
Trương Thác nhìn về phía bầu trời, trong bóng tối, cái bóng khổng lồ kia đã tới sát biên giới thành trì, lưỡi dao vừa làm gãy sợi tóc trên trán Trương Thác, muốn mạng đứa bé đến từ cái bóng khổng lồ kia.
Bóng đen khổng lồ dường như cũng chú ý tới luồng khí này xuất hiện trong thành, đôi mắt to hơn đèn lồng nhìn về phía bên này.
Khí màu tím ngưng tụ ở dưới chân Trương Thác, vụn đá xung quanh bắt đầu nhảy bật trên mặt đất.
Hai người Song Tuyên và Cao Trân nhìn Trương Thác ở trước mắt với vẻ mặt giật mình, họ đâu nghĩ đến, vị đại nhân mình hầu hạ này lại có một mặt như thế.
← Ch. 2185 | Ch. 2187 → |