← Ch.2018 | Ch.2020 → |
Chương 2052:
Trương Thác suy nghĩ một lúc rồi nhẹ gật đầu: "Cũng được, vậy trước tiên mọi người nghỉ ngơi đi, còn tôi sẽ về nhà một chuyến"
Sau khi Trương Thác tạm biệt ba người thì quay về nhà, vào trong nhà lại phát hiện Lâm Thuỳ Hân cũng không có ở đây.
Trương Thác gọi điện thoại thì phát hiện điện thoại của Lâm Thuỳ Hân lại đang trong tình trạng khoá máy.
Trong lòng Trương Thác trầm xuống, vô cùng lo lắng có chuyện gì xảy ra, vừa muốn kêu người đi tìm thì cửa biệt thự bị ai đó gõ vang, tiếng đập cửa rất có nhịp điệu, đây là một loại ám hiệu thuộc về đảo Quang Minh.
"Vào đi"
Cửa phòng mở ra, Thứ Phùng mặc một cái váy dài màu vàng nhạt, dáng người cao gầy xuất hiện ở trước cửa phòng, khom người với Trương Thác: "Vừa rồi bà chủ tự mình đặt vé máy bay để bay về thành phố Lam, hiện tại đang ngồi trên máy bay"
"W tôi đi thành phố Lam làm cái gì?" Trương Thác nghi hoặc hỏi.
Thứ Phùng lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, bà chủ cũng không nói"
Trương Thác mở miệng vừa muốn hỏi gì đó thì ở ngoài phòng vang lên một tràng tiếng quát.
"Trương Thác, xảy ra chuyện rồi, mau tới đây!"
Trong nháy mắt Trương Thác nghe thấy tiếng quát này thì thân hình khế động, lắc thân một cái xuất hiện ở bên ngoài phòng thì thấy Triệu Chính Khải đang đứng ở ngoài sân: "Cung điện dưới đất xảy ra chuyện rồi!"
"Cung điện dưới đất xảy ra chuyện thì có quan hệ gì đến tôi" Trương Thác tò mò nhìn Triệu Chính Khải: "Đó không phải là việc của Cửu Cục các người sao?"
"Cái người hậu duệ Tây Hạ tên Dương Quốc Hưng kia đã xông vào cung điện dưới đất, đến để lấy truyền thừa, anh nói xem có phải là có quan hệ với anh không chứ!"
Trương Thác sầm mặt lại.
Liên quan tới việc truyền thừa Tây Hạ này, mặc dù anh ngoài miệng không nói gì nhưng vẫn luôn để ở trong lòng, Dương Đức Phi lợi dụng mình để phá vỡ cấm chế của truyền thừa Tây Hạ, hiện tại truyền thừa này nếu để cho tên Dương Quốc Hưng kia nói cầm là cầm, mình chẳng phải là quá mức bị áp bức rồi sao!
Áp bức?
Lúc trước từ khi Trương Thác hạ đao lấy tính mạng người khác thì đã lập lời thề, tuyệt đối không thể để cho bản thân mình tiếp tục sống dưới bộ dạng bị áp bức như trước nữa! Huyền Thiên Lân nói với mình đừng đụng vào truyền thừa, chính là không muốn để cho mình phong ấn giải trừ truyền thừa, bây giờ truyền thừa Tây Hạ này đã phá, mình đi lại thì có làm sao?
"Đi Hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải đều không lái xe đi, chỉ bằng thực lực hiện tại của hai người bọn họ cùng với tốc độ của chính mình thì còn thuận tiện hơn lái xe gấp nhiều lần.
Hai người tới lối vào cung điện dưới đất ở ngoại ô, cung điện dưới đất này đã sớm bị quan địa phương giới nghiêm triệt để, hai cây số chung quanh đều cấm người hoặc xe thông hành, Trương Thác vùa đến nơi này đã cảm nhận được linh khí nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Ở trước cửa vào cung điện dưới đất, vô số cao thủ Cửu Cục đang tụ tập ở đây, khi tiến vào lối vào cung điện dưới đất, lúc này mắt trần có thể nhìn thấy linh khí lấy hình thức giếng phun đang xông ra bên ngoài, dù là cao thủ cảnh giới Hoá Hình thì cũng phải mặc trang phục phòng hộ mới không bị những luồng linh khí này ảnh hưởng đến.
Trong miệng Triệu Chính Khải ngậm một điếu thuốc lá, ánh mắt ngưng trọng nhìn chăm chằm nơi cửa vào cung điện dưới đất: "Vừa nãy đã phái người đi xuống Chi Lăng kia, cửa vào đã bị Dương Đức Phi chặn kín, căn bản không vào được, nơi duy nhất có thể vào cũng chỉ có lối này, có điều tình huống bây giờ anh cũng nhìn thấy, người có thể vào chỉ là số ít, dù là cảnh giới Ngưng Khí ở trong môi trường này, cũng chống đỡ không nổi thời gian quá lâu, bây giờ có thể người có thể ở trong đó một thời gian dài cũng chỉ anh và tôi, Dương Đức Phi kia đã luyện một kiếm mấy chục năm, uy lực của một kiếm này phá lệ đáng sợ, hai ta khó lòng đối phó được, có điều tôi có một biện pháp này, có thể đỡ được ba kiếm của anh ta, trong thời gian đó tôi cần anh hạ gục Dương Quốc Hưng"
← Ch. 2018 | Ch. 2020 → |