← Ch.1965 | Ch.1967 → |
Chương 1999:
"Xem ra ông không có cách nào ăn thịt tôi rồi" Trương Thác nhanh chóng thu hồi đoạn kiếm. Đoạn kiếm chính là đòn sát thủ của anh.
Trên mặt người đàn ông trung niên tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng. Nếu không phải vừa rồi hao phí không ít thời gian trong hang thì ông ta tin chắc mình đã chặt bỏ tứ chỉ của người này rồi.
"Tôi biết ngay mà. Đồ con báo khinh suất, chưa chắc đã đánh bại cậu ta được đâu. Vị này chính là truyền nhân của Lục.
Tiên, có lẽ tới tận bây giờ còn chưa sử dụng át chủ bài ấy chứ"
Một giọng nam vang lên sau lưng Trương Thác. Trương Thác giật mình, nhanh chóng thu hồi chiêu thức đã đánh ra, vội vàng xoay người lại đổi sang chỗ khác, sau đó nhìn về phía phát ra âm thành.
Nơi đó là một cái cây lớn, cái cây cành lá tốt tươi, trên ngọn cây là một người có màu sắc hoàn toàn giống với thân cây đột nhiên nhảy xuống dưới, đứng trên tảng đá. Khi ông ta vừa rơi xuống tảng đá thì thân thể của ông ta cũng biến thành màu sắc giống hệt màu tảng đá.
Trương Thác cau mày, chẳng trách vừa rồi mình lại không phát hiện người này xuất hiện. Trong cơ thể ông ta có gien của tắc kè hoa! Người sinh hóa Ngưng Khí Cảnh như vậy không giống với những vật thí nghiệm hàng dởm trước kia. Họ có thể phát huy ưu thế gien của một giống loại gấp bội lần. Ví dụ như người vừa xuất hiện, ngay cả khuôn mặt của ông ta cũng thay đổi màu sắc dựa theo môi trường chung quanh, nếu không phải ông ta lên tiếng thì Trương Thác thậm chí còn không phân biệt được ông ta là nam hay nữ. Quần áo trên người cũng được chế tạo riêng biệt, sẽ đổi màu theo màu sắc của môi trường chung quanh.
Người đàn ông trung niên hình con báo nhổ nước bọt: "Đừng nói mát nữa, mau hạ gục cậu ta đi, trở về đều có lợi với hai ta, đừng để kẻ khác giành công lao"
"Tôi thấy anh đang săn bắt vui vẻ nên không muốn quấy rầy nhã hứng của anh thôi mà" Tắc kè hoa cười lớn.
Thấy vậy, Trương Thác không hề có ý định liều mạng với hai người này. Trương Thác đấu solo tới bây giờ đều sắp kiệt sức rồi, bây giờ lại thêm một gã tắc kè hoa full mana thế này, Trương Thác không tự tin mình có thể cầm cự được mấy chiêu. Gần như không cần suy nghĩ, Trương Thác xoay người nhanh chân bỏ chạy.
"Đuổi theo!" Tắc kè hoa khế quát lên, xông về phía Trương Thác, người đàn ông trung niên báo săn thì đuổi theo sau.
Thỏ khôn có ba hang, Trương Thác không chỉ chừa lại một đường lui cho mình trên hòn đảo này. Anh có rất nhiều nơi ẩn thân trên đảo, kể cả nơi bế quan lúc tiến hành đại hội Đông Phương, vô cùng kín đáo.
Bị Trương Thác chạy tán loạn quấy nhiễu, tắc kè hoa và báo săn không thể nào đuổi kịp Trương Thác. Trương Thác chạy đến bên cạnh hòn đảo, bước chân lên một chiếc thuyền gỗ, ngự khí thôi thúc thuyền gỗ. Tắc kè hoa và báo săn bám theo sau, thấy Trương Thác thì hét lên: "Đuổi theo!
Đừng để cậu ta trốn mất!"
Hai người bước lên thuyền gỗ mà báo săn đã sử dụng khi lên đảo, đuổi theo Trương Thác.
Rõ ràng chỉ là hai chiếc thuyền gỗ bình thường, nhưng dưới tay cao thủ Ngưng Khí Cảnh lại có phong thái cưỡi sóng vượt gió trên biển. Hai chiếc thuyền gỗ rượt đuổi nhau trên bèn, tại nơi này báo săn không thể phát huy ưu thế của mình, họ chỉ có thể giữ được tốc độ không chậm hơn Trương Thác, nhưng không thể đuổi kịp, chỉ còn cách đứng trên thuyền nóng ruột nóng gan, mắng Trương Thác gian xảo.
Tốc độ di chuyển của con thuyền rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi phạm vi của đảo Bồng Lai, rời khỏi sương mù dày đặc.
Nơi xa, một chiếc du thuyền thu hút tầm mắt của Trương Thác. Anh tính toán một phen, sau đó thả người nhảy xuống biển, bơi về phía chiếc du thuyền, bóng lưng biến mất trong †ầm mắt của tắc kè hoa và báo săn.
Đây là một chiếc du thuyền cao cấp đang di chuyển trong vùng biển quốc tế. Trên boong tàu du thuyền có không ít nam nữ trẻ tuổi mặc đồ bơi, vui đùa bên bể bơi, cũng có người lái motor nước du lịch trên mặt biển chung quanh du thuyền.
← Ch. 1965 | Ch. 1967 → |