← Ch.1899 | Ch.1901 → |
Chương 1933:
Trương Thác cũng đứng dậy, tiến đến trước mặt Phục Bá Trọng võ vai ông ta: "Cho dù ông đã qua đời, cậu ta cũng sẽ được đảo Quang Minh che chở"
Nghe vậy, Phục Bá Trọng mới yên tâm, biểu hiện này hoàn toàn dựa theo bản năng của ông ấy, có thể thấy được trong lòng Phục Bá Trọng tin tưởng đảo Quang Minh cỡ nào.
Phục Bá Trọng lùi về sau một bước, khom lưng chào.
Trương Thác, sau đó xoay người bước ra một bước, bỗng dừng lại: "Phải rồi đại nhân, có một câu, thân là cấp dưới thì không nên nói, nhưng là bạn bè thì tôi nghĩ tôi phải nói."
Trương Thác cười bảo: "Ông nói đi"
Phục Bá Trọng nói: "Tinh thần của một người được chia làm mấy lĩnh vực khác biệt, những lĩnh vực này cùng một nhịp thở với cuộc sống của mỗi người. Trong lĩnh vực này, con người sẽ có cảm giác tự hào và cảm giác sợ hãi khác nhau.
Tôi lấy một ví dụ đơn giản, một doanh nhân thành đạt thì sẽ mỹ mãn về cả gia đình lẫn sự nghiệp, trong lĩnh vực tinh thần này, ông ta có thể tự hào. Nhưng doanh nhân này có một sở thích là chơi một trò game thi đấu. Khi ông ta gặp phải cao thủ không thể đối phó trong loại game thi đấu này thì trong lĩnh vực đó, ông ta sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với cao thủ đó.
Trong đời sống hiện thực, cao thủ trong game này không bằng ông ta, nhưng chỉ riêng trong trò chơi thì cao thủ có thể hoàn toàn lấn át doanh nhân. Chúng ta gọi tình huống như vậy là tiết điểm tinh thần"
Phục Bá Trọng thở dài: "Tiết điểm tinh thần của mỗi người che giấu nỗi sợ hãi nào, e rằng ngay cả chính người đó cũng không rõ, hoàn toàn thuộc về tiềm thức, hơn nữa chỉ bùng nổ trong thời gian rất ngắn. Ví dụ như doanh nhân đó, khi vừa tắt trò chơi, nỗi sợ hãi cao thủ của ông ta sẽ hoàn toàn biến mất.
Ngay cả chính đương sự cũng sẽ không nhận thấy tiết điểm tinh thần bùng nổ này. Đại nhân, thứ mà ngài cần lúc này là tìm được nguyên nhân khiến tiết điểm tinh thần của ngài bùng nổ, nói cách khác, trong tiềm thức của ngài đang sợ hãi thứ gì?"
Tiết điểm tỉnh thần bùng nổ? Đang sợ hãi cái gì?
Lời nói của Phục Bá Trọng khiến Trương Thác ngây ra như phỗng. Sợ hãi ư? Hình như… thật sự là sợ hãi. Trương Thác nhớ lại tâm lý của mình lúc ở địa cung, trong lòng tràn ngập cảm xúc bạo ngược, chỉ muốn phá hủy thứ trong địa cung, hoặc rời khỏi địa cung. Vậy là mình đang sợ hãi thứ trong địa cung ư? Nếu đúng như vậy thì nỗi sợ hãi đó từ đâu ra? Bởi vì thấy hoa văn cấm chế trên tường nên tiết điểm tinh thần của mình hoàn toàn bùng nổ, vậy thì hoa văn đó là thứ gì?
Tại sao lại gây ảnh hưởng tới mình? Cả nhà chịu khó tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé!
Thứ duy nhất là Trương Thác có thể liên tưởng tới chỉ có tinh thể lửa. Trong địa cung, tần suất nhịp tim và thanh âm phát ra của mình giống hệt lúc ở trong thế giới nhỏ!
Trương Thác ngẫm nghĩ, sau đó gọi điện thoại video cho đảo Quang Minh. Lúc này ở đảo Quang Minh là mười một giờ đêm, Trương Thác trực tiếp liên lạc với đại trưởng lão Đường thị.
Trong video, Trương Thác thấy đại trưởng lão còn mặc đồ luyện công, hiển nhiên ông ấy còn chưa chuẩn bị đi ngủ.
Thân là cao thủ ngự khí, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày đều không quá nhiều.
Trương Thác hỏi thăm tình hình cơ bản của đảo, sau đó gửi hoa văn cấm chế mà mình chụp được cho đại trưởng lão, nhờ ông ấy xem giúp. Sau đó Trương Thác không nhìn nó, bởi vì anh sợ nó sẽ khiến tinh thần của mình xảy ra biến cố.
Đại trưởng lão quan sát một lúc rồi nói: "Cách khắc họa hoa văn cấm chế kiểu này hết sức rườm ra. Không sợ ngài chê cười, tôi chưa từng thấy hoa văn nào rườm rà đến thế. Tôi không rõ tác dụng cụ thể của nó, nhưng xem phương thức khắc họa thì càng giống như dùng để áp chế thứ gì đó. Tôi không tài nào hiểu được. Ngài thử hỏi nhóm người tiền bối Huyền Thiên Lân xem, tôi sẽ đề cử số Zalo của họ cho ngài."
Đại trưởng lão vừa dứt lời thì di động của Trương Thác đã nhận được một tấm danh thiếp Zalo, avatar là một người đàn ông trung niên mặc áo đen, đeo cự kiếm trên lưng, oai phong đường đường, tràn đầy khí thế. Nếu cho người khác xem thì sẽ chỉ cảm thấy đây là poster của một bộ điện ảnh nào đó, nhưng Trương Thác biết rõ đây chính là Huyền Thiên Lân.
← Ch. 1899 | Ch. 1901 → |