Anh Vẫn Chưa Rõ Bọn Họ Là Ai À
← Ch.0183 | Ch.0185 → |
Một nhân vật như vậy bị quân khu tỉnh Ninh vu oan hãm hại!
Lúc này Bộ trưởng An ninh cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu lần này tổ chức kia không đến thông báo cho mình mà sử dụng cách bạo lực nhất giải quyết vấn đề, vậy bây giờ sẽ là tình huống thế nào đây?
Hậu quả đó, Bộ trưởng An ninh cũng không dám nghĩ tới.
Ninh Nhất Chu bị cảnh vệ đè lại nhìn mấy người Bộ trưởng An ninh, tuy anh ta là con trai của người đứng đầu quân khu tỉnh Ninh, nhưng anh ta không quen bọn họ, cũng không có chút ấn tượng gì, trước giờ anh ta đều chưa từng chú ý tới những điều này.
"Rốt cuộc các người là ai! Đang làm gì hả!"
Bộ trưởng An ninh hỏi lại: "Tôi cũng muốn hỏi cậu đang làm gì đấy! Người trong phòng này mắc phải sai lầm gì, đáng để cậu sử dụng hình phạt lớn như thế sao?"
"Cái này không có liên quan đến ông...
"Chát
Ninh Nhất Chu mới cãi lại đã bị Ninh Trường Hà tát một cái lên mặt.
Ninh Trường Hà hét lớn: "Đủ rồi! Cầm miệng!"
Ninh Nhất Chu che mặt nhìn Ninh Trường Hà, anh ta chẳng hiểu gì cả.
"Ba, ba..."
"Xin lỗi!" Ninh Trường Hà lại tát thêm một cái lên mặt anh ta.
Bộ trưởng An ninh phất tay: "Được rồi, khỏi phải xin lỗi.
Tư lệnh viên Ninh, con trai ông nên xử lý thế nào, nhận điều tra thế nào đều là chuyện của sau này, bây giờ mau mở cửa ra nhanh lên."
"Vâng! Vâng!" Ninh Trường Hà liên tục gật đầu, ra lệnh cho Trưởng khoa Lý mở cửa ra.
Trong lúc đang mở cửa, Bộ trưởng An ninh lập tức đi tới xem người bên trong, ông ta sợ vị này sẽ nổi giận.
Bản thân Bộ trưởng An ninh không sợ Trương Thác, nhưng ông ta hiểu rõ thân phận của anh.
Nếu đối phương nổi giận, hậu quả gây ra và phạm vi ảnh hưởng đều rất rộng.
Vào lúc cửa mở ra, một tiếng ngáy vang lên khiến Bộ trưởng An ninh ngẩn người, ông ta đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
"Anh gì ơi, anh gì ơi!" Một cảnh vệ đi vào phòng, nhẹ nhàng lắc người Trương Thác.
"Hả?" Trương Thác còn buồn ngủ nhìn cảnh vệ: "Chuyện gì đấy, sao tắt đèn sưởi rồi?"
"Ặc... Cảnh vệ nghe thấy lời của Trương Thác thì hơi cạn lời.
Thân là cảnh vệ của Bộ trưởng An ninh, đương nhiên là tinh anh trong tinh anh, anh ta cũng từng bị huấn luyện tâm lý bằng cái này.
Khi tám bóng đèn mở lên, căn phòng này thật sự không phải cho người ở lại nữa rồi.
Nhưng người trước mặt thì sao? Chẳng những ngủ không nói, còn xem tám bóng đèn ánh sáng mạnh đủ để lấy mạng người kia thành đèn sưởi
Trương Thác cố mở mắt, quét sạch cảm giác buồn ngủ đi, đưa mắt nhìn tới Bộ trưởng An ninh, cất tiếng hỏi: "Ồ, là ông à, sao ông lại đến đây?"
Lời của của Trương Thác khiến Bộ trưởng An ninh không ngừng oán thầm, sao tôi lại đến đây? Người của cậu đã sắp bao vây chỗ làm việc của chúng tôi rồi, nếu chúng tôi không đến thì được hả
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng chắc chắn Bộ trưởng An ninh sẽ không nói vậy, ông ta cười với Trương Thác: "Xem ra cậu vẫn rất tốt
Trương Thác ngáp một cái, hai tay tuỳ tiện dùng sức, xiềng xích trói lấy tay anh lên ghế thẩm vấn bị nhẹ nhàng làm đứt.
Trương Thác duỗi eo một cái: "Tôi ấy, nếu không phải năng lực thích ứng mạnh cũng không sống được đến bây giờ, ông thấy có đúng không?"
Bộ trưởng An ninh tỏ vẻ không hề bất ngờ vì chuyện Trương Thác có thể nhẹ nhàng giấy khỏi xiềng xích, ông ta rất hiểu thế giới ngầm, cũng biết người ở đó lợi hại đến mức nào, đây cũng không phải vấn đề khó khăn gì với người trước mắt.
Nhưng Ninh Nhất Chu và Trưởng khoa Lý đều không được bình tĩnh cho lắm.
Bắt đầu từ buổi sáng, Ninh Nhất Chu cho rằng Trương Thác đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, đối phương hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, thậm chí còn tỏ vẻ không sao cả.
Dáng vẻ giãy khỏi xiềng xích kia giống như trước giờ trong mắt đều chưa từng coi mình ra gì!
Điều này khiến Ninh Nhất Chu hoàn toàn không chấp nhận được
Trương Thác lắc lắc đầu đứng dậy, đi ra cửa phòng thẩm vấn.
"Cậu Ninh kia, lời anh nói khi nãy tôi đều nghe thấy, anh nói không sai, thân phận của hai chúng ta, một người trên trời, một người dưới đất.
Chỉ là người ở trên trời là tôi, còn người dưới đất là anh thôi."
Trương Thác mỉm cười, nói tiếp: "Tôi thấy dáng vẻ này của anh chắc chắn rất tò mò mấy người phía sau mình là ai nhỉ, người mới nói chuyện với tôi ấy, ông ta họ Quách, Bộ trưởng Bộ An ninh Hoa Hạ.
Nếu anh thường xuyên xem tin tức có lẽ sẽ rất quen thuộc với ông ta.
Về phần bảy người còn lại cũng đều có cùng cấp bậc với ông ta, bây giờ anh hiểu chưa?"
"Cái gì! Chuyện này... không thể nào!" Ninh Nhất Chu khó tin trợn to mắt.
Mình chỉ đối phó với một tên ở rể của nhà họ Lâm lại có thể dẫn đến nhiều nhân vật lớn như vậy, sao có thể chứ? Trương Thác có thân phận gì mới có thể khiến những người này chạy tới từ nơi cách xa nghìn dặm?
Trương Thác hoàn toàn không để ý tới sự khiếp sợ của Ninh Nhất Chu, anh nhìn Bộ trưởng An ninh: "Cái kia, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, mọi người cũng trở về sớm một chút, tôi tin mọi người cũng rất bận.
Trương Thác nói xong, không đợi mấy người Bộ trưởng An ninh trả lời đã phất tay đi nhanh ra ngoài.
Bộ trưởng An ninh nhìn theo bóng lưng của Trương Thác, đột nhiên nói: "Đợi đã!"
"Hả?" Trương Thác dừng chân nhưng không quay đầu lại, nghi ngờ hỏi.
"Gần đây tỉnh Ninh có quá nhiều phiền phức, tốt nhất cậu nên bảo người của cậu yên lặng hơn, tôi cũng hiểu rõ tình hình của cậu.
Sau chuyện lần trước, tôi tin có lẽ cậu bây giờ cũng muốn yên ổn một chút nhỉ?" Bộ trưởng An ninh khuyên nhủ, trong lời nói còn mang theo uy hiếp.
Trương Thác rụt cổ, trả lời: "Có lẽ thế, tôi không muốn gây chuyện, chỉ là có vài người cứ thích ỷ thế hiếp người, ông cũng thấy đấy, chuyện lần này cũng không thể trách tôi được.
Tôi cũng muốn nói với ông vài điều, tôi không chủ động gây chuyện, nhưng nếu còn có loại cặn bã ỷ thế hiếp người này, tôi không ngại để người của mình ra tay đầu, đừng nghi ngờ lời của tôi."
Vào lúc Trương Thác nói xong, Bộ trưởng An ninh chỉ cảm thấy một áp lực vô hình trải rộng khắp cả người mình, làm cho mình cực kỳ khó chịu.
Đợi đến lúc áp lực này tan đi, người ở trước mắt cũng đã biến mất.
Bộ trưởng An ninh thở phào nhẹ nhõm, nói với cảnh vệ: Bắt người lại! Tư lệnh viện Ninh, bắt đầu từ bây giờ phiền ông buông công việc trong tay xuống phối hợp điều tra với chúng tôi."
Ninh Trường Hà nhìn Bộ trưởng An ninh trước mặt, thở dài một hơi, gật đầu, không nói một lời.
Ông ta có biết Trương Thác, lần trước từng gặp ở tiệc mừng thọ của ông cụ Trình, nhưng ông ta không ngờ chàng trai này lại có lực lượng lớn như thế.
Khi nãy nghe cuộc trò chuyện của anh và Bộ trưởng An ninh như hoàn toàn không coi lãnh đạo này ra gì.
Ninh Trường Hà chủ động tháo quân hàm xuống giao cho cảnh vệ ở một bên, đại biểu cho thái độ của mình.
Lúc trước Ninh Nhất Chu còn rất kiêu ngạo, bây giờ thì mặt xám như tro tàn, kể cả Trưởng khoa Lý cũng thế, ông ta đã có thể nghĩ đến hậu quả của mình rồi, bị bãi bỏ quân hàm chính là kết quả tốt nhất.
Trương Thác nhẹ nhàng bước đi, rời khỏi đại viện quân khu.
Vốn muốn gọi điện thoại báo bình an cho Lâm Ngữ Lam, kết quả phát hiện điện thoại hết pin, không còn cách nào khác, chỉ có thể đi về nhà trước.
← Ch. 0183 | Ch. 0185 → |