← Ch.1774 | Ch.1776 → |
Chương 1805:
“Nhanh chân lên, đừng có lờ đờ” Người đàn ông trung niên kia nóng nảy thúc giục hai người Trương Thác.
Trương Thác và Đường Dực bước nhanh hơn.
“Đặt cược ở bên trái, luật lệ đều viết ở đấy cả, tuy đã đi tới chỗ này đều là bạn bè cả nhưng nếu phá luật thì cũng đừng trách mọi người không nể mặt đấy” Sau khi Trương Thác và Đường Dực vào cửa thì người đàn ông trung niên kia nhắc nhở một tiếng, sau đó lại kéo cửa cuốn xuống lần nữa.
Trương Thác và Đường Dực nhìn một vòng cảnh tượng bên trong cửa cuốn, nơi này có vẻ như một sàn đấu quyền anh ngầm, một lồng sắt hình tròn bán kính mười mét bày ở chính giữa, bốn phía đều là khán giả tâm tình kích động.
Vách trong lồng sắt rải đây gai nhọn sắc bén, điều này thể hiện rõ là một khi đã tiến vào bên trong lồng sắt thì nhất định phải có kẻ thắng người thua, hơn nữa không chết không ngừng.
Ngay lúc Trương Thác nhìn lồng sắt thì có một người quyết đấu có vẻ rất trẻ bị đối thủ ấn chặt trên mép lồng sắt, gai nhọn đâm xuyên qua lồng ngực của cậu ta.
Tiếng hoan hô và tiếng mắng chửi gần như vang lên cùng một lúc.
Người thăng đứng bên trong lồng sắt nâng cao cánh tay.
Trương Thác quan sát một lúc, toàn bộ khán đài của sản quyền anh ngầm này có khoảng hơn một nghìn người, người nào trông cũng có vẻ rất kích động.
Cách hai người Trương Thác không xa có một cái bàn rộng lớn, sau bàn ngồi một nam một nữ đang nhàn nhã thưởng thức đĩa trái cây bày trên bàn, rõ ràng là sàn quyền anh ngầm này đều do hai người họ phụ trách.
Đường Dực tò mò hỏi: “Anh ơi, sao anh phát hiện được chỗ này?"
“Kẻ càng hung hăng thì lại càng sợ chết" Trương Thác nhún vai: “Tôi còn chưa vặn cái đầu của Butler xuống thì anh †a đã phun ra tất cả những gì anh ta biết rồi"
“Vậy anh ta đâu?” Đường Dực hỏi theo phản xạ.
Trương Thác lườm Đường Dực một cái, sau đó anh bình tĩnh nói: “Không biết, có lế đã bay theo gió rồi cũng nên"
Đường Dực không nhịn được mà rùng mình một cái, người trước mắt cậu ta này luôn mang dáng vẻ cười híp mắt, có cảm giác như anh không đặt chuyện gì ở trong lòng cả, nhưng đến lúc cần ra tay thì anh lại chưa từng mềm lòng.
Cửa lớn của cái lồng sắt ở giữa mở ra, người thắng đi ra trong tiếng hoan hô, còn kẻ thua cuộc bị đóng đỉnh trên vách lồng lại bị người ta ghét bỏ kéo sang một bên.
Một người có vẻ là MC đi vào bên trong lồng sắt.
“Các vị, tôi nghĩ, món khai vị ngày hôm nay cũng đã gần đủ rồi, tiếp theo cũng nên tiến vào món chính thôi, xin mời Thường Thắng Vương Giả của chúng ta, Flory!"
MC nâng tay hét lớn một tiếng, một người khổng lồ to như tháp sắt cao tới hai mét, cả người như được bêtông cốt thép đúc nên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Đây là một người da đen, toàn thân đều là cơ bắp tràn đây sức mạnh, ánh mắt của gã giống hệt như một con dã thú hung mãnh.
“Flory" Cả nhà tải app truyện hola đọc nhiều miễn phí nhé!
“Flory"
Flory vừa xuất hiện đã vang lên từng đợt kêu gào tên gã, trong sàn quyền anh ngầm tràn ngập sống chết này, danh tiếng của Flory đã được lưu truyền rất lâu rồi.
“Nhìn trường hợp này thì có vẻ như Thường Thắng Vương Giả của chúng ta có danh tiếng cũng không thấp đâu, như vậy, sẽ không lãng phí thời gian của mọi người nữa, chiến đấu với Flory chính là, vật thí nghiệm… Số Một!"
MC vừa nói xong thì ở chỗ rẽ của sàn quyền anh ngầm xuất hiện một tiếng gầm rống giận dữ.
“Gào!"
Trong âm thanh này tràn đầy giận dữ, tràn đây hung ác.
Một tia sáng chiếu về phía âm thanh truyền tới, đó là một con vượn khổng lồ cao chừng ba mét, cả người lông đen nên trông có vẻ càng cường tráng.
So với con vượn khổng lồ này thì Flory vốn trông như tháp sắt chỉ còn như một đứa bé mà thôi.
Trong miệng con vượn này mọc đầy răng nanh, sau lưng nó còn có một đôi cánh.
← Ch. 1774 | Ch. 1776 → |