← Ch.1768 | Ch.1770 → |
Chương 1799:
"Đúng vậy, đây là thế giới người ăn người." Tổ Lâm thở dài nhìn Châu Ninh đang đứng bên cạnh.
"Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể gặp phải khó khăn, nhưng không phải lúc nào cô cũng ở bên cạnh tôi."
"Yên tâm đi, trước khi anh trưởng thành, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh" Châu Ninh nắm chặt tay Tổ Lâm.
"Mặc dù tôi biết cô làm vậy là vì nhiệm vụ, nhưng nói thật tôi vẫn thích cô như vậy" Tổ Lâm cũng nắm chặt tay Châu Ninh, cả hai nhảy xuống biển.
Chưa tới mười giây, trên boong tàu vốn đầy người, nay chỉ còn mình Đường Dực. Cậu ta không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm Trương Thác để đợi một lời giải thích.
Anh nhảy lên, rơi xuống trước mặt Đường Dực: "Cậu là Giáo chủ tương lai, ai muốn giết cậu thì nhất định phải giết người đó trước. Đây không chỉ là yêu cầu của tôi với cậu mà còn là yêu cầu mà bố cậu giao cho tôi. Ông ấy không nỡ nghiêm khắc với cậu như vậy. Nhưng tôi thì lại khác. Đây chính là lời giải thích của tôi"
Khoảng thời gian trung tuần tháng năm chính là mùa hoa oải hương nở, bầu không khí cực kỳ lãng mạn.
Ở vùng biên giới nước La Kỳ, có một thành phố tên là Thành Thánh, nơi đây thấm đượm hơi thở thần thoại, được ca tụng như là thánh địa của thượng đế. Đối với Hội Thần Ẩn mà nói thì thành phố này đóng một vị trí vô cùng quan trọng, không gì có thể sánh bằng.
Giữa tháng năm, thành phố đã ra thông báo rằng trong một khoảng thời gian sẽ không mở cửa tiếp đón khách vãn lai từ bên ngoài đến, để tổ chức một buổi tế đàn cứ năm năm sẽ diễn ra một lần. Những người của Hội Thần Ẩn đều hiểu rằng, cuộc tuyển chọn cứ năm năm một lần lại diễn ra rồi.
Nói là tuyển chọn nhưng thực chất là một cuộc thay máu nội bộ của Hội Thần Ẩn, mỗi lần diễn ra đều sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai sau này của hội, đặc biệt là năm nay.
Trước kia, các cuộc tuyển chọn đều là do giáo chủ của mỗi khu vực tham gia, nhưng hiện tại tuổi tác của họ đều đã cao, những giáo chủ kế nhiệm trong tương lai sẽ thay họ đến tham gia, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì họ đều sẽ trở thành những giáo chủ thế hệ tiếp theo. Hội Thần Ẩn đã có lịch sử hàng nghìn năm, tâm ảnh hưởng vô cùng lớn, vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường. Tải app truyện hola đọc tiếp full nhé!
Khi mà thành phố tạm thời ngưng tiếp đón khách từ bên ngoài, nơi đây chỉ toàn là những thành viên của Hội Thần Ẩn ở khắp mọi nơi tập hợp về, chỉ tính riêng số lượng cao thủ ngự khí đã khiến người ta sợ hãi.
Danh tiếng của giáo đường vang danh khắp nơi, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ để cảm nhận được hơi thở thần thánh ùa về.
Bảy đại giáo chủ, trên người khoác áo choàng màu trắng đã đi vào bên trong giáo đường. Mỗi người đại diện cho một châu lục, chỉ có châu lục phía đông là có phần đặc biệt vì người phụ trách sẽ không đích thân xuất đầu lộ diện.
"Ma Y, năm nay, bà lại là người thay đại nhân Sở Thanh ra mặt sao?" Giáo chủ Mại Lạc, người có cơ bắp cuồn cuộn hỏi.
"Sao vậy, đến cả chuyện riêng của đại nhân nhà tôi, giáo chủ Mại Lạc cũng muốn dò hỏi ư?" Vẻ mặt Ma Y thiếu kiên nhẫn đáp.
Mại Lạc cười cười nói: "Đương nhiên là tôi nào có dám, mặc dù cùng giữ chức vụ ngang hàng nhau, nhưng sáu người chúng tôi nào có thể so sánh với địa vị cao quý của đại nhân Sở Thanh. Chỉ là tôi hiếu kỳ mà thôi, lần này đại nhân không đến, vậy thì người kế nhiệm tương lai có xuất hiện không?"
Mại Lạc vừa nói dứt câu, ngay cả giáo chủ Deondre cũng quay ra nhìn Ma Y.
Tuy rằng chức vụ không có gì khác biệt, nhưng đối với bọn họ mà nói, Sở Thanh giống như một tường thành khó có thể vượt qua, nếu không phải nhờ thân phận đặc biệt thì Sở Thanh đã bị những giáo chủ khác vượt lên từ lâu rồi. Vậy nên, câu hỏi này của Mại Lạc đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có thể kế nhiệm vị trí của Sở Thanh đương nhiên không phải là người tầm thường.
Ma Y cười ha ha nói: "Trong cuộc tuyển chọn lần này, đại nhân nhà chúng tôi đương nhiên cũng đã chọn ra người kế nhiệm của mình, có điều cụ thể thế nào, tôi cũng không tiện nói nhiều, mọi người đừng hao phí tâm sức dò hỏi nữa"
Nghe xong lời của Ma Y, sáu giáo chủ đều đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm phức tạp.
Cả thành phố cũng từ lúc này được phân thành bảy bộ phận, tương ứng với bảy giáo chủ cai quản các lục địa: Đông lục địa, Châu Âu, Tây lục địa, Nam Mỹ, Bắc Mỹ, Châu Đại Dương và Nam Cực. Trong đó, giáo chủ Mại Lạc phụ trách Nam Cực, được coi là nơi, hoang vu, đìu hiu nhất. Giáo chủ Gyee của Châu Đại Dương cũng cực kỳ để tâm vào lần bình chọn này, bởi vì suy cho cùng mặc dù Châu Đại Dương có thể lớn mạnh hơn Nam Cực một chút nhưng so với những châu lục khác thì hoàn toàn lép vế.
Có thể nói rằng, mỗi người bọn họ đều rất xem trọng cuộc tuyển chọn năm nay, từ Châu Âu, Tây lục địa, Nam Mỹ, Đông lục địa hay thậm chí đến cả giáo chủ Leo của Bắc Mỹ, châu lục có nền kinh tế phát triển thứ hai thế giới cũng không năm ngoài điều này.
← Ch. 1768 | Ch. 1770 → |