← Ch.1764 | Ch.1766 → |
Chương 1795: Nhóm đã sữa sai nội dung từ chương 1773 đến 1781 nhé cả nhà! Mong cả nhà thông cảm nhé!
Cô ta vội vàng mở chiếc túi ra, bên trong có một tờ giấy.
Chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến cô gái tóc ngắn giật mình, vội vàng bỏ tờ giấy vào trong chiếc túi.
"Cô hãy nhớ, không có nhiều cơ hội đâu. Đợi tới khi thuyền cập bến, cuộc huấn luyện này sẽ hoàn toàn kết thúc"
Cô ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Đảo Quang Minh bố trí nhân lực rất đầy đủ, nhanh nhẹn.
Chẳng mấy chốc, mấy nghìn người trở về từ đảo huấn luyện đã được cấp chứng nhận. Mọi người đều được lấy thẻ phòng, trở về phòng nghỉ ngơi.
Có người chọn ngủ một giấc thật ngon, có người chọn tắm nước nóng. Cũng có người chọn đi ăn cho no nê. Có người lại cầm thành tích xuất sắc của cuộc thi mà bản thân vừa lấy được, gọi điện thoại báo tin mừng với bạn bè của mình.
Một tiếng còi hơi vang lên, du thuyền dần dần rời đảo.
Những người vĩnh viễn ở lại trên đảo kia sẽ dần dần biến thành chất dinh dưỡng của thực vật. Có thể những cây nấm dại mà những người tới đây tham gia huấn luyện vào năm sau sử dụng để duy trì sự sống, chính là thứ được nuôi dưỡng từ máu thịt của những người này.
Chiếc du thuyền dần dần rời đi, đảo huấn luyện trong mắt mọi người cũng càng lúc càng mờ ảo. Chắc chắn những người ở gần cửa sổ đều nhìn thấy đảo huấn luyện đang dần dần biến mất trong mảnh sương mù dày đặc.
Màn đêm dần dần buông xuống, có người ăn uống no nê, ngủ một giấc thật ngon, giờ đang nhàn nhã nằm bên cạnh bể bơi trên boong thuyền. Họ đang thưởng thức một ly rượu Rum.
Trương Thác đã tháo mặt nạ xuống. Trước mặt anh là bảng báo cáo bình xét cấp bậc của mỗi người trong cuộc huấn luyện này.
"Xem ra Phản Tổ Minh muốn dùng đảo Quang Minh làm bàn đạp để phát triển" Trương Thác nhìn từng bức ảnh chụp chung của Châu Ninh và Tổ Lâm, sau đó ném nó vào đống lửa.
Trong đống lửa đã có rất nhiều tàn tro của những bức ảnh khác.
"Tổ Lâm à, đừng làm tôi thất vọng" Anh thì thào.
Trương Thác lại tiếp tục bức ảnh tiếp theo, người trong tấm ảnh khiến anh bất giác mỉm cười: "Hàn Như Ôn… Biểu hiện lần này của em khiến anh phải giật mình đấy. Không thể không nói, em tiến bộ rất nhanh. Bây giờ, em hoàn toàn có thể thoát khỏi Sát Đao, có thể tự đảm đương thế lực của mình. Chỉ có điều, thực lực chính là thiếu sót của em, phương diện này phải nắm chặt mới tiến bộ lên được"
Trương Thác ném ảnh của Hàn Như Ôn vào đống lửa. Chỉ một lát sau, anh lại nhìn thấy bình xét cấp bậc của Đường Dực trong lần huấn luyện này.
"Đối với cậu thì lần huấn luyện này có thể xem là đơn giản nhất, cũng khó khăn nhất. Đêm nay mới bắt đầu cuộc huấn luyện thực sự dành cho cậu…"
Trong bóng đêm, có người đang nâng cốc ăn mừng, có người đã chìm vào giấc ngủ. Đường Dực đang năm trên chiếc giường lớn êm ái, tiếng hít thở đều đều vang lên. Ở trên đảo ba tháng, cậu ta luôn bảo vệ cô gái ở sau lưng kia, chưa từng ngủ ngon giấc.
Khi Đường Dực đang ngủ say, cô gái bên cạnh đột nhiên ngồi dậy. Cô ta nhìn qua quần áo đang nhét dưới giường.
Trong đó có nhét túi gấm nhiệm vụ nhận được hôm nay.
Nhiệm vụ trong túi gấm này rất đơn giản, chỉ cần cô ta dùng phương pháp trực tiếp nhất để chứng minh rằng không có người hỗ trợ, cô ta vẫn có thể thông qua huấn luyện.
Phương pháp trực tiếp nhất!
Đối với cô gái này, phương pháp trực tiếp nhất chính là giải quyết người giúp bản thân vượt qua huấn luyện. Giống hệt ý nghĩ khi cô ta gặp cậu ta lần đầu. Cô gái tóc ngắn từ từ kéo chăn trên người ra, bước xuống giường. Cô ta mở hờ cửa sổ, hai con rắn nhỏ màu xanh biếc bò từ khe hở vào trong.
← Ch. 1764 | Ch. 1766 → |