← Ch.1719 | Ch.1721 → |
Chương 1750:
“Chắc chắn là được” Trương Thác khẳng định chắc “Nhưng có một chuyện tôi phải xác nhận với ngài đã"
“Là chuyện gì?"
“Ngài thân là giáo chủ, liệu có quyên được mở cửa nhà giam địa ngục để thả người ở bên trong đó ra hay không?"
Trương Thác nói ra điều vẫn luôn nghi ngờ trong lòng mình.
Lúc còn đang ở nhà giam địa ngục, Trương Thác đã nảy nịc# ra ý tưởng bước chân vào Hội Thần Ẩn. Đây cũng chính là lý do vì sao anh luôn ngoan ngoãn làm theo lời của Andre. Ban đầu anh vẫn luôn cho rằng Thần Phạt Sử có quyền đưa người vào địa ngục, đồng thời mở ra cánh cửa địa ngục. Sau này anh mới phát hiện rằng bản thân đã hi vọng quá nhiều. Thực chất ở chốn địa ngục này, đi vào thì đơn giản, nhưng trở ra mới khó khăn. Đừng nói là Thần Phạt Sử, ngay cả Kiểm Soát Sử cũng không có cách nào mở cánh cửa ấy ra. Nếu không Andre cũng chẳng thèm muốn bí mật cất giấu trên người Trương Thác như vậy.
Hiện tại, Trương Thác và giáo chủ đưa ra tin tức này. Khi anh nhìn thấy vẻ mặt lộ ra của giáo chủ Deondre thì lập tức hiểu rõ ông ta cũng không biết rõ về phương pháp mở nhà giam địa ngục ra, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi một chút.
Trương Thác từng nhận ân huệ của đám người Huyền Thiên Lân.
Năm đó, Trương Thác vì một cái áo bông mùa đông mà ghi nhớ ân huệ này hai mươi năm, hiện tại đám người Huyền Thiên Lân lại có ơn lớn đối với anh thì sao anh có thể không báo đáp chứ? Trương Thác muốn thả đám người Huyền Thiên Lâm trong lồng giam ra, để cho bọn họ nhìn thêm nữa về thế giới xuất sắc ở bên ngoài này. Đây chính là mục đích to lớn nhất của Trương Thác khi đến hội Thần Ẩn!
Giáo chủ thở dài: "Nhà giam địa ngục là nơi quan trọng, ta chỉ là người trông giữ thay cho hội Thần Ẩn thôi. Nói thật, theo †a được biết, muốn mở lồng giam để thả người thì cho dù có là hội trưởng cũng không thể đơn độc làm được."
"Ý của ngài là." Lông mày Trương Thác nhíu chặt.
"Cậu phải biết rằng, trên thế giới này có bốn thế lực đứng đầu, mà theo thứ tự là hội Thần Ẩn của chúng ta, Phản Tổ Minh, thế giới thần thánh, còn có đám người của thị tộc Đông Hòa. Ở thời đại chúng ta đang sống này có rất nhiều bí ẩn bị chôn vùi bên trong dòng sông lịch sử. Vì sao mà nhà giam địa ngục được xây dựng lên, không có người nào biết được. Ta đã từng xem qua các điển tích, nhà giam địa ngục có bốn chiếc chìa khóa, được phân biệt riêng và để trong tay của bốn thế lực, thế giới thần thánh có một cái, Phản Tổ Minh có một cái, hội Thần Ẩn có một cái, một cái cuối cùng ở trong thị tộc.
Trong bốn chiếc chìa khóa này, chỉ cần sứt mẻ một cái thì đều không thể mở nhà giam địa ngục"
Lúc giáo chủ Deondre nói đến đây cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Sứt mẻ một cái đều không thể mở được…" Trương Thác nghe thấy lời này của giáo chủ Deondre thì ý thức được tính chất phức tạp của vấn đề này.
"Cho nên mới nói rằng trong tay cậu đang nắm giữ bí mật này, thật sự là quá kinh người" Giáo chủ Deondre trịnh trọng nói.
"Nói trắng ra, thế cuộc hiện tại đang là bốn thế lực lớn cân đối vô cùng. Lấy tình huống bây giờ mà nói, cho dù bất ngờ nổi lên một thể lực tồn tại ngang bằng với bốn thế lực lớn kia đều sẽ khiến cho bốn thế lực lớn cảm thấy hoảng hốt, huống chỉ là những nhân vật khủng bố trong địa ngục. Một khi bọn họ xuất hiện, sẽ làm đảo loạn cục diện bốn phía chân vạc trong một thời gian ngắn, thậm chí với những người mạnh mẽ kia, việc đạp bốn thế lực lớn xuống dưới chân cũng khó có thể nói được! Cho nên trừ khi có nhu cầu vô cùng lớn, hoặc là có thể chắc chắn khống chế được đám người trong nhà giam thì mọi người mới lựa chọn mở lồng"
Lúc giáo chủ Deondre nói đến đây thì liếc nhìn Trương Thác bằng một cái nhìn đầy ẩn ý: "Nhưng rất rõ ràng, bây giờ cậu có cái điều kiện này và những người bên dưới địa ngục cũng đang bàn bạc điều kiện về ưu thế thiên nhiên kia thì ta đoán rằng bọn họ cũng rất muốn dựa vào cậu để ra ngoài đúng không."
"Đúng" Trương Thác gật đầu: "Lần này hai người ra ngoài kia là thân tín của thủ lĩnh dưới tầng mười tám. Hiện tại bọn họ đang ở đâu, tôi cũng không biết, nhưng tính toán thời gian thì khoảng mấy ngày nữa bọn họ sẽ muốn trở về nhà giam địa ngục, đến lúc đó tôi lại muốn thả hai người bọn họ ra ngoài"
"Được" Giáo chủ Deondre đặt tay lên bả vai Trương Thác: "Mặc dù vũng nước này của cậu đã lầy lội, đục ngầu đến mức như vậy, nhưng ta vẫn lựa chọn tiếp nhận lời đề nghị của cậu, chúng ta có thể hợp tác"
Deondre không tìm ra được lý do để ông ta từ chối Trương Thác, có thể tiếp xúc với người dưới địa ngục một lần cũng đủ khiến cho giáo chủ Deondre có rất nhiều lợi ích. Một khi có thể hợp tác với những người dưới kia thì không cần nói đến Deondre, chỉ sợ đến cả những nhân vật đầu não của bốn thế lực lớn cũng phải đối phó một cách nghiêm túc. Còn nếu không hợp tác được thì dù gì Deondre cũng có thể tâm sự những chuyện liên quan đến phương diện luyện khí với những người kia.
Bây giờ trời đất đã không như trước kia, những người có thể luyện khí đến cảnh giới như Deondre này, mỗi một bước đi đều phải tìm tòi cẩn thận. Còn nếu có người đi trước chỉ đạo thì đối với Deondre mà nói có thể bỏ qua nhiều năm đi đường vòng, thậm chí còn có thể khiến cho ông ta tiến lên được một bậc!
← Ch. 1719 | Ch. 1721 → |