← Ch.1695 | Ch.1697 → |
Chương 1726:
“Đây là… Đường Dực tiến tới trước mặt con Hắc Hầu, không ngừng đánh giá con Hắc Hầu từ trên xuống dưới, hơn mười giây sau, đồng tử Đường Dực đột nhiên co rụt lại: “Đây là giống vương giả rừng rậm! Là vương giả rừng rậm đó anh!"
“Vương giả rừng rậm?” Trương Thác nhíu mày: “Nói rõ hơn một chút"
“Anh, Hồi Tuấn Minh thành lập phòng thí nghiệm này, tạo ra vật thể thí nghiệm như vậy, bọn họ cũng không phải chưa từng cân nhắc đến hậu quả, cho nên lúc bọn họ bồi dưỡng những vật thể thí nghiệm này sẽ chọn ra một vương giả ở bên trong, mà vương giả ở trong phòng thí nghiệm này chính là con Hắc Hầu này, tôi đã xem qua một ít tư liệu thí nghiệm nghiên cứu ở đây. Hồi Tuấn Minh có ý đồ đem một gã cường giả của cảnh giới Ngưng Khí muốn tạo ra vương giả rừng rậm để thúc đẩy những vật thể thí nghiệm này, nhưng Hồi Tuấn Minh lại không có cách nào khống chế được phương hướng tiến hóa của gen, cuối cùng tên cường giả của cảnh giới Ngưng Khí kia lại biến thành một con Hắc Hầu như vậy, thực lực của nó hẳn là mạnh nhất"
“A" Khóe miệng của Trương Thác nhếch lên một nụ cười, nhìn chằm chằm con Hắc Hầu trong tay: “Thật không ngờ mày còn có một tầng thân phận như vậy, khó trách lại làm cho những con mãnh thú kia kiêng ky, nếu đã như vậy thì tao có thể đem mày giữ lại một thời gian, mày liền làm tốt tác dụng của một cái bùa hộ mệnh đi, Đường Dực, đi tìm cho tôi mấy sợi dây thừng"
“Được"’ Đường Dực lập tức chạy sang một bên, chỉ một lúc sau, Đường Dực đã quay lại, ở trong tay còn cầm một cái lồng sắt, kích thước của cái lồng giống như một cái lồng để nuôi chó có cơ thể to lớn, nói: “Anh, không có dây thừng, anh xem cái lồng sắt được trang bị để làm thí nghiệm này có dùng được không? Vật liệu của cái lồng này vậy mà lại vô cùng cứng rắn, sợ là tôi có dốc hết toàn lực cũng không có cách nào làm cho cái lồng này biến dạng được"
“Có thể" Trương Thác gật đầu, anh nhốt con Hắc Hầu vào trong lồng, Hắc Hầu vùng vẫy không muốn đi vào, nhưng một chút sức lực để phản kháng cũng không có.
Trương Thác suy nghĩ một chút, lại dùng luồng khí ngưng tụ để ra một cái kéo, nắm lấy chỉ trên của Hắc Hầu, mở ra một tầng lông màu đen, đem kéo nhắm vào móng vuốt của con Hắc Hầu.
Trương Thác vô tình liếc mắt nhìn con Hắc Hầu một cái, kết quả lại phát hiện trong mắt của nó lộ ra một tia thần sắc khinh thường.
Trương Thác khống chế cái kéo ngưng tụ thành luồng khí, dùng sức mạnh mẽ cắt về phía lợi trảo của con Hắc Hầu, đáng tiếc ngay cả một chút trầy xước cũng không hề bị để lại.
“Ọp ẹp! Ọp ẹp!"
Con Hắc Hầu phát ra âm thanh giống như đang cười nhạo.
Sắc mặt của Trương Thác tối đen, anh lớn đến như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên bị một con khỉ cười nhạo, suy nghĩ một lúc, Trương Thác đưa tay vào trong áo khoác của mình, sau đó từ bên trong cầm lấy chuôi kiếm rồi rút ra một thanh kiếm ngắn.
Vào lúc thanh kiếm ngắm này xuất hiện, vẻ mặt đang cười nhạo của con Hắc Hầu trong nháy mắt đã biến thành vẻ mặt sợ hãi, thân thể của nó không ngừng run rẩy, giống như nhìn thấy vật đáng sợ nào đó vậy.
Thanh kiếm ngắn này chính là thanh kiếm mà Trương Thác tìm được ở dưới sa mạc Lâu Lan, vô cùng sắc bén.
Trương Thác cầm thanh kiếm trong tay, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua lợi trảo của con Hắc Hầu, ngay cả khí cũng không hề lưu lại dấu vết, giống như một khối đậu hũ non, bị thanh kiếm dễ dàng cắt đứt.
“Hừm!” Hắc Hầu phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, thoáng cái đã chạy vào trong lồng, năm chặt lan can ở xung quanh lồng, hai chân không ngừng run rẩy.
Trương Thác nhìn một màn đang phát sinh trước mắt, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Thanh kiếm ngắn này là do anh từ dưới sa mạc Lâu Lan mang đến, xét về độ sắc bén của thanh kiếm, Trương Thác cũng đã sớm phát hiện ra, cho nên nó có thể dễ dàng cắt đứt được lợi trảo của con Hắc Hầu này, anh một chút cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng điều khiến Trương Thác nghĩ không ra chính là con Hắc Hầu này vì sao lại sợ hãi thanh kiếm ngắn này như vậy, chỉ dựa vào độ sắc bén của thanh kiếm này thôi sao?
Trương Thác đương nhiên sẽ không nghĩ nó sẽ đơn giản như vậy, từ bộ dáng con Hắc Hầu này biểu hiện ra, nó chắc chắn là sợ hãi thanh kiếm ngắn này từ tận đáy lòng.
Trương Thác đem thanh kiếm đưa vào trong lồng, con Hắc Hầu lại lần nữa phát ra tiếng kêu kinh hãi, cả người co rúm lại, không ngừng phát run.
“Anh, cái này của anh là loại bảo bối gì vậy, sao lại có thể dọa cho vương giả rừng rậm này thành như vậy?” Đường Dực vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm thanh kiems ngắn trong tay Trương Thác.
Trương Thác cười cười, đem thanh kiếm ngắn thu lại, nói: “Nếu bây giờ cậu có tùy tiện cầm dao đặt trước mặt nó thì nó cũng sẽ sợ hãi."
← Ch. 1695 | Ch. 1697 → |