← Ch.1691 | Ch.1693 → |
Chương 1722:
Đường Dực thấy Trương Thác không ngừng lật xem nhật ký, nhịn không được hỏi: “Anh, trong này rốt cuộc là nói những cái gì vậy, tôi chỉ có thể hiểu được một ít từ như tổ chức, kế hoạch và tái hiện cái gì đó thôi"
Trương Thác lắc đầu không nói gì, tiếp tục lật xem nhật ký.
Tiểu Tịch, tha thứ cho tôi vì đã qua được một thời gian dài mà vẫn không có cách nào bày tỏ suy nghĩ của mình đối với em, thí nghiệm đã đến thời điểm mấu chốt nhất, dự đoán của chúng tôi là hoàn toàn chính xác, đem gen của ngựa trắng, chồn đen và con hổ dung hợp với nhau, làm thất bại hàng nghìn vật phẩm thí nghiệm, rốt cuộc cũng đã tạo ra được một con Xà Lan, mặc dù nó còn rất yếu nhưng tôi tin răng dưới ảnh hưởng của chất xúc tác, nó sẽ nhanh chóng phát triển, trứng cá Trạng Nguyên ở trong nước cũng đã xuất hiện phản ứng, chúng tôi đã sắp thành công! Sắp thành công rồi!
Trương Thác cau mày, nhìn qua trang tiếp theo.
Tiểu Tịch, em biết không, chúng nó đã bắt đầu tiến hóa rồi, hôm nay kết nối ba cái lồng giam lại với nhau, nó đã căn nuốt hai vật thể thí nghiệm khác cho nên càng trở nên cao lớn uy mãnh hơn, nó chính là đứa trẻ tốt của tôi, hơn nữa nó đã có biểu hiện của hai vật thể thí nghiệm dung hợp gen lúc trước, tôi nghĩ một loài vật chân chính hợp với quy tắc của thế giới này đã sắp được thả ra ngoài.
Trương Thác lại lật sang một trang khác, trên trang này Trương Thác nhìn thấy một vết máu rất rõ ràng, dính vào giấy.
Tiểu Tịch, tôi nhớ em rất nhiều, đã ở đây được một năm rồi, thí nghiệm tiến hành rất thuận lợi, nhưng em biết không, tôi đã bắt đầu sợ hãi, bởi vì chúng tiến hóa quá nhanh, chúng đã bắt đầu cảm thấy không hài lòng với thức ăn mà chúng tôi cung cấp, hôm nay khi tôi đi xem Xà Lan thì nó lại công kích tôi! Tấn công tôi! Nó là con tôi, tôi đã tạo ra nó, làm thế nào mà nó lại có thể tấn công tôi!
Trương Thác nhìn quyển nhật ký liền biết được biến cố xảy ra bên trong phòng thí nghiệm này, e là đã bắt đầu từ đây.
Tiểu Tịch, tôi rất mệt mỏi, em có biết không, hôm nay có hai đồng nghiệp đã chết, bọn họ đã bị vật thể thí nghiệm xé nát, vật thể thí nghiệm đã ăn thịt và nội tạng của bọn họ, để lại đầu, giống như là đang biểu tình với chúng tôi, những vật thể thí nghiệm này thật đáng sợ. Những con quái vật đó sớm muộn cũng sẽ tấn công và ăn thịt chúng tôi!
Trương Thác phát hiện được lúc người này viết cuốn nhật ký này, thì chữ viết của ông ta so với trước đó đã hoàn toàn không giống nhau, qua từng con chữ một, Trương Thác dường như đều có thể hình dung được bàn tay run rẩy của người đó khi viết chữ.
Trương Thác lật thêm một trang nữa, ở trang này chữ viết của đối phương đã hoàn toàn vặn vẹo, có thể tưởng tượng được, người viết chữ rốt cuộc sợ hãi cỡ nào, có một số chữ, Trương Thác đều phải cố gắng nhìn kỹ hơn một chút mới có thể đọc ra được.
Tiểu Tịch, tôi không biết nên hình dung tâm tình hiện tại của mình như thế nào, thí nghiệm của chúng tôi đã thành công nhưng đồng thời cũng thất bại, bọn chúng quả thật là đã tiến hóa theo hướng mà chúng tôi tưởng tượng, cũng đã bắt đầu có quỹ đạo tiến hóa của riêng mình, tự sinh ra một bộ quy luật, nhưng thất bại chính là chúng tôi đã không thể khống chế được chúng nữa, chúng tàn bạo, khát máu, chúng đã phá vỡ lồng, xé nát cửa phòng thí nghiệm, chúng nó đã xông vào và giết chết rất nhiều người, thậm chí lúc này tôi còn có thể nghe thấy được âm thanh bọn chúng nhấm nuốt thực vật ở lâu một.
Tôi nhớ em rất nhiều, tôi chỉ muốn gặp lại em, tôi hối hận rồi, đây là cánh cửa đã phóng ra ác quỷ, đây là một căn nhà…
Đến dòng chữ này, quyển nhật ký này xem như cũng đã hoàn toàn chấm dứt, không có chấm câu kết thúc, thậm chí ngay cả chữ viết cũng chỉ có thể viết ra được một phần của chữ “căn nhà”.
Trương Thác hít sâu một hơi, buông quyển nhật ký trong †ay xuống.
Những gì mà Hồi Tuấn Minh muốn làm, so với anh tưởng tượng hay so với những gì mà Andre đã nói còn đáng sợ hơn!
Hồi Tuấn Minh làm vậy cũng không phải là muốn làm cho năng lực của con người biến mất trong một thời gian dài, cũng không phải là muốn đem gen di truyền của những động vật này mạnh mẽ cấy ghép vào cơ thể con người, mà Hồi Tuấn Minh di chuyển gen của động vật đến cơ thể con người sở dĩ là đang tiến hành thí nghiệm! Thử nghiệm sự sống còn của gen động vật! Họ không sử dụng gen của động vật để làm cho mọi người mạnh mẽ hơn mà là để làm cho động vật mạnh mẽ hơn, những gì họ muốn là để tạo ra được quái vật!
Người viết quyển nhật ký này đã rất nhiều lần ở trong nhật ký đề cập đến quy luật tiến hóa mà bọn họ muốn, đồng thời cũng đã đề cập rất nhiều đến sự tiến hóa của các vật thể thí nghiệm này!
Quy luật tiến hóa là gì?
Sự sống còn của những thứ mạnh mẽ nhất!
Thứ mà bọn họ muốn năm giữ không phải là một loại năng lượng nào đó bị thiếu mất, mà thứ bọn họ muốn chính là cả vũ trụ này!
← Ch. 1691 | Ch. 1693 → |