← Ch.1683 | Ch.1685 → |
Chương 1714:
Ngoài dự liệu của Trương Thác chính là người phụ nữ này cũng không có bất kỳ một phản ứng nào, mà ngược lại còn buông hai tay xuống, nhìn vào đôi mắt của cô ta, Trương Thác còn có thể nhìn thấy được một tia giải thoát đang dần hiện lên trên vẻ mặt của người phụ nữ.
Phát hiện này làm cho thân thể của Trương Thác chấn động!
Vừa rồi, phản ứng của những vật thể thí nghiệm này đã khiến Trương Thác phải bỏ qua một số chỉ tiết, nhưng lúc này thông qua ánh mắt của người phụ nữ đã lập tức làm cho.
Trương Thác hiểu ra, những vật thể thí nghiệm thể này cũng đã từng là một nhân loại! Kết hợp với gen của mãnh thú, làm cho trong lòng của bọn chúng tràn ngập thú tính, có bản năng chém giết cùng kiếm ăn mãnh liệt, thế nhưng ban đầu bọn họ cũng chỉ là một nhân loại bình thường.
Hồi Tuấn Minh lại có thể biến một đám người bọn họ trở thành bộ dáng như vậy!
Trong mắt Trương Thác lộ ra một tia thương hại, trên †ay anh dùng sức, trực tiếp bóp gãy cổ của người phụ nữ.
“Có lẽ đối với cô mà nói, cũng là một loại giải thoát đi"
Trương Thác buông tay, thân thể của người phụ nữ rơi xuống đất, thần sắc trên mặt của cô ta lại mang theo một nét tươi cười.
“Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!"
Bốn tiếng động liên tiếp vang lên, bốn người Andre đứng ở phía trên lần lượt đứng xuống đất, hai tên tay sai cảnh giới Ngự Khí lấy ra một cái bình, đổ bột phấn trong bình lên những vật thể thí nghiệm ở xung quanh Trương Thác.
Như những gì đã xảy ra trong hang động trước đó, cơ thể của các vật thể thí nghiệm cũng bắt đầu được hòa tan bởi bột và cuối cùng biến thành một bãi máu.
Trương Thác quay đầu nhìn về phía Andre: “Trong vũ trụ nhỏ bé này có bao nhiêu thí nghiệm giống như vậy?
“Cũng không rõ cho lắm” Andre lắc đầu, dường như anh ta biết được Trương Thác muốn hỏi cái gì nên tiếp tục nói: “Chúng tôi đã phát hiện ra vũ trụ nhỏ bé này từ vài năm trước, cũng đã cho người vào đây để quét dọn, đem vật thể thí nghiệm ở nơi này dọn đẹp lại từ đầu đến cuối, sau đó chúng tôi đợi ở đó một năm, khi chúng tôi cho rằng vũ trụ nhỏ này đã thích hợp để có thể sinh sống thì đột nhiên lại phát hiện ra nơi này có rất nhiều loại thí nghiệm, chúng tôi nghỉ ngờ rằng trong thời điểm này có một vũ trụ nhỏ liên thông với nơi này, nhưng mà sau đó chúng tôi cũng không dám đi vào sâu hơn nữa."
Andre nhìn về phương xa của khu rừng rậm này: “Không gian nơi này có lẽ là khoảng chín nghìn kilomet vuông, tốt hơn rất nhiều so với vũ trụ nhỏ mà chúng ta sinh sống, tài nguyên cũng vô cùng phong phú, chỉ tiếc là ở sâu trong rừng rậm này †ồn tại quá nhiều điều đáng sợ. Năm tháng trước, chúng ta tổ chức một đợt tiến công, những người tham gia lúc ấy có mười người là cường giả của cảnh giới Ngưng Khí, còn số người của cảnh giới Hóa Hình và cảnh giới Ngự Khí thì nhiều vô số kể, nhưng cuối cùng, hơn phân nửa đều bị kẹt lại ở sâu trong rừng rậm?
Khi Andre nói những lời này, đôi mắt của anh ta không tự giác lộ ra sự cô đơn, hiển nhiên là anh ta không có nói dối.
Trương Thác tính toán một chút, chín nghìn kilomet vuông tương đương với diện tích của một thành phố Châu Xuyên to lớn.
“Sinh vật ở bên trong quá mức đáng sợ, gen này hòa trộn với gen kia, bản thân chúng nó sinh ra đã là một việc phản nhân loại rồi, thứ nhất là quá trình tạo ra rất ghê tởm, thứ hai, việc này cũng giống như là đang bắt chước theo năng lực của tạo hóa vậy, cho nên hậu quả sinh ra sẽ rất đáng sợ” Nói đến đây, trên mặt Andre cũng không khỏi lộ ra một chút sợ hãi: “Những vật thể thí nghiệm kia phải trải qua quá trình tàn sát lẫn nhau, cắn nuốt, tiến hóa thì đến cuối cùng mới có thể được †ồn tại, mà tất cả sự tồn tại đó đều khiến cho người ta phải run rẩy. Đã bước vào giai đoạn nửa thần rồi"
Trương Thác hỏi: “Cuối cùng đều bị giết chết hết sao?"
“Giết chết hết" Andre gật đầu: “Trận chiến kia, chúng ta điều động xuất quân ba mươi bảy cao thủ của cảnh giới Ngưng Khí, không có mang theo người của cảnh giới Hóa Hình và cảnh giới Ngự Khí, bởi vì nếu hai loại cảnh giới này đi theo.
thì chính là đi tìm chết, cho dù lúc đó t: người đầu tiên vào Ngưng Khí, nhưng khi nhìn thấy vật thể thí nghiệm kia, trong lòng cũng chỉ còn sót lại sự tuyệt vọng, cuối cùng chúng ta hi sinh mười hai cao thủ của cảnh giới Ngưng Khí, những người còn lại tất cả đều bị trọng thương, cuối cùng chỉ có thể dụ nó lên khỏi mặt đất, sau đó dùng tên lửa mới có thể đánh cho nó †an thành từng mảnh, bởi vì thời gian mà nó tồn tại cũng đã lâu cho nên trong đầu mới không có khái niệm về loại vũ khí tên lửa này, nếu không thì chúng ta thật sự là không có cách nào để đối phó với nó"
Trương Thác nhíu mày, xuất quân hơn mười cao thủ của cảnh giới Ngưng Khí, số người chết và bị thương nhiều vô số, lại còn phải dựa vào tên lửa mới có thể giết chết được sinh vật đó?
Trương Thác nhìn về phía sâu trong rừng rậm, trong mắt anh lộ ra một tia tò mò.
← Ch. 1683 | Ch. 1685 → |