← Ch.1611 | Ch.1613 → |
Chương 1642:
Bốn người phụ nữ vừa nghe thấy những lời này thì người phụ nữ tóc vàng nhịn không được mà nói: “Giả vờ giả vịt!
Chiếc xe này có giá bao nhiêu tiền chứ?"
Người phụ nữ tóc vàng vừa nói xong thì lập tức nhìn thấy một nhóm nhân viên phục vụ chạy nhanh ra khỏi cửa khách sạn. Tất cả bọn họ đều mặc đồng phục, chạy vội vàng về phía bãi đậu xe. Sau đó, bọn họ đứng thành hai hàng tạo thành một lối đi.
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn sáu mươi tuổi vội vã chạy từ lối đi do những người phục vụ kia tạo thành với vẻ mặt lo lắng.
Bốn người Triệu Thị cũng nhìn thấy người quản lý khách sạn vừa tiếp đón họ lúc này đang ở phía sau người đàn ông trung niên.
“Người này, người này không phải là ông chủ của khách sạn này sao? Lần trước tôi đã có dịp được đi tham dự bữa tiệc kia, vị cậu chủ họ Vạn kia còn chào hỏi với ông ta. “Người phụ nữ tóc ngắn nhìn một cái là lập tức nhận ra người đàn ông trung niên chạy tới.
“Cậu chủ họ Vạn đến chào hỏi ông ta sao?” Người phụ nữ tóc vàng kinh ngạc nói. Cô ta biết rất rõ vị cậu chủ họ Vạn kia là ai. Lúc trước, anh ta chính là thế hệ thứ hai trong một gia đình vô cùng giàu có và nổi tiếng khắp Đông Hoa này. Tài sản trong nhà anh ta còn có thể trải dài khăn Đông Hoa. Người có thể khiến anh ta chủ động bước đến để chào hỏi thì toàn bộ Đông Hoa này cũng không được mấy người.
Mặc dù bốn người phụ nữ không rõ khách sạn đang làm cái gì, vì sao đột nhiên chỉnh sửa nhân viên thành một hàng lớn như vậy. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy những nhân vật như vậy, phản ứng đầu tiên chính là lấy gương ra để xem lại lớp trang điểm của mình rồi sửa sang lại lớp trang điểm một chút.
Sau đó bọn họ mỉm cười, nhìn về phía người đang đi tới, chuẩn bị tinh thần để tạo lập quan hệ.
Khi người đàn ông này đi ngang qua bốn người Triệu Nhị, người phụ nữ tóc vàng đã không thể nhịn được mà mở miệng: “Trước…
Kết quả là người phụ nữ tóc vàng vừa mới nói ra được một chữ, đã bị quản lý khách sạn phía sau đối phương ngăn lại, không có cơ hội mở miệng.
Bốn người Triệu Nhị chỉ còn biết trơ mắt nhìn người đàn ông trung niên này đi tới phía trước chiếc xe Aston Martin, cúi đầu thật sâu, lớn tiếng mở miệng nói: “Xin chào anh Ferreth, tôi không biết anh tự mình lái xe đến đây, xin thứ lỗi."
Cửa sổ của chiếc Aston Martin mở ra, Ferreth hạ cửa sổ xe của ghế lái phụ xuống rồi nhìn người đàn ông niên trong mắt, lên tiếng: “Không có gì là thứ lỗi hay không thứ lỗi cả. Tôi chỉ cùng mấy người anh em của mình đến đây ăn cơm mà thôi, cho nên tôi cũng không muốn thông báo cho ông"
Theo bản năng, người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua ghế lái xe của chiếc Aston Martin. Sau khi nhìn thấy Bạch Trình, sắc mặt của ông ta lại đột nhiên biến đổi, lần thứ hai khom người: “Anh Bạch, lại gặp anh rồi"
“Anh cái gì mà anh"” Bạch Trình xua tay: “Văn Trứu Trứu"
Người đàn ông trung niên lại lên tiếng: “Năm đó tôi phải cảm ơn sự giúp đỡ của anh Bạch. Nếu lúc đó không có anh, tôi làm gì có ngày hôm nay"
“Được rồi, tôi cũng chỉ là nói giúp ông mấy câu mà thôi."
Vẻ mặt của Bạch Trình tỏ ra không quan tâm: “Ông có được hôm nay là nhờ ông đã cố gắng liều mạng mà ra. Bây giờ, tôi †a còn có việc, đi trước đây."
Bạch Trình nói xong, hướng về phía Vị Lai nói một tiếng: “Tôi và Ferreth đi trước, lát nữa sẽ gửi định vị cho mấy người"
Âm thanh còn chưa rơi xuống, Bạch Trình đã đạp ga xuống, chiếc Aston Martin này phát ra một tiếng ầm ầm rồi trực tiếp vọt ra ngoài.
Chiếc Aston Martin mới đi, một chiếc Laus Laus Gust cũng chậm rãi chạy tới. Đầu xe là một cái logo nữ thần bằng vàng. Điều này đại diện cho việc giá của chiếc xe này rất cao.
Cửa sổ xe chậm rãi rơi xuống, bóng dáng Trương Thác và mái tóc đỏ xuất hiện trong xe.
“Anh ta đi đâu vậy?” Trương Thác hỏi Vị Lai một tiếng.
“Để Ferreth đi tìm một chỗ, mọi người cùng nhau mở tiệc lựa trải vào buổi tối. Lát nữa, anh ta sẽ gửi định vị cho chúng ta" Vị Lai giải thích.
“Được rồi, cũng đã lâu không tụ tập, để Ferreth chuẩn bị rượu. Tối nay, cho dù là một người cũng không được chạy" Vẻ mặt của Trương Thác có chút khó chịu. Anh vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua uống nhiều, hôm nay anh nhất định phải tìm lại danh dự của mình mới được.
← Ch. 1611 | Ch. 1613 → |