← Ch.1607 | Ch.1609 → |
Chương 1638:
Khi Trương Thác và Lâm Ngữ Lam bước vào, bọn họ lập tức thu hút sự chú ý của bảy người trong phòng. Vị Lai nhìn thấy Trương Thác tới, trong mắt lộ rõ sự vẻ vui mừng.
Còn bốn người phụ nữ kia chỉ liếc mắt nhìn Trương Thác một cái rồi ánh mắt của bọn họ lập tức đặt lên người Lâm Ngữ Lam.
Tuy trước khi ra ngoài, bốn người phụ nữ này đã trải qua những sự chọn lựa trang phục rất cẩn thận nhưng dù thế nào thì diện mạo của bọn họ cũng không có cách nào để so sánh với Lâm Ngữ Lam. Hơn nữa, bọn họ cũng có thể nhìn ra, lúc này Lâm Ngữ Lam chỉ trang điểm nhẹ một chút mà thôi. Mà chỉ xét riêng về chuyện này thôi đã vượt mặt bọn họ rồi.
Trên mặt bốn người phụ nữ kia đều lộ ra vẻ không cam lòng. Sau đó, bọn họ lại bắt đầu đánh giá quần áo trên người Lâm Ngữ Lam. Khi bọn họ phát hiện, quần áo giày dép mà Lâm Ngữ Lam đang mặc trên người đều là mấy hãng hiệu không tên tuổi thì bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Trên mặt lại tràn ra vẻ tự tin cùng hài lòng.
“Hai người là ai vậy? Ai bảo các người vào đây? Mấy người phục vụ ở chỗ này không hiểu quy của như vậy sao?" Một người đẹp trẻ tuổi nhuộm tóc dài màu vàng, mở miệng nói với giọng điệu bất mãn với Trương Thác và Lâm Ngữ Lam.
Trương Thác vừa nghe thấy đã nhận ra, người phụ nữ này chính là người vừa rồi đã nói chồng của cô ta thua một chiếc Ferrari chìm biển.
Trương Thác mỉm cười, nói: Người phụ nữ tóc vàng vừa nghe lời này, nhất thời không nói gì, đưa ánh mắt nhìn về phía những người phụ nữ bên cạnh.
Bàn cơm này cô mời sao?"
Người phụ nữ đang ngồi bên cạnh cô tóc vàng kia lại quay sang nhìn Bạch Trình, giống như đang chờ Bạch Trình trả lời.
Bạch Trình vội vàng cười, giải thích: “Cô Triệu, giới thiệu với cô một chút. Đây chính là anh cả của tôi, Trương Thác.
Còn đây là chị dâu của tôi. Anh cả, đây là Triệu Nhị, cô Triệu, còn đây là…"
Bạch Trình nói đến lúc này, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Tôi hiểu. ” Trương Thác gật đầu nói. Triệu Nhị chính là đối tượng xem mắt lần này của Bạch Trình.
Nghe Bạch Trình nói, người phụ nữ tóc vàng kia lại đánh giá lại một lần nữa. Sau đó cô ta dùng một loại giọng điệu khinh thường nói: “Nghe nói trước kia các người đều là người lăn lộn bên ngoài sao?"
“Ồ” Đối với cách nói về lúc trước của Bạch Trình, Trương Thác vẫn cảm thấy có chút không nói nên lời mà miễn cưỡng nói: “Xem như là hỗn loạn đi."
“Làm cái gì, là loại đánh đánh giết giết giống Trần Hạo Nam sao?” Hai tay của người phụ nữ vòng qua ôm lấy ngực, vắt một chân lên.
“Cứ cho là vậy đi” Trương Thác gật đầu, kéo Lâm Ngữ Lam đi tới chỗ trống rồi ngồi xuống.
Bên cạnh người phụ nữ tóc vàng là một người phụ nữ chân dài. Cô ta cũng nói với giọng điệu khinh thường: “A, thời đại nào rồi mà còn như vậy. Thật là ấu trĩ"
“Đó đều là chuyện của trước kia, lúc đó còn không hiểu chuyện" Bạch Trình lên tiếng: “Hiện tại chúng tôi cũng không làm mấy việc đó nữa rồi"
“Chỉ sợ lúc đó, chỉ là một đám thổ phí thích chém giết, chứ cũng không phải là theo nhóm hội gì. Có khi lúc này cũng như vậy" Một người phụ nữ có mái tóc ngắn màu đen mở miệng.
Sau khi cô ta nói xong, cô ta còn cố ý liếc nhìn sang người có mái tóc đỏ đang ngồi bên cạnh Bạch Trình.
Người phụ nữ có mái tóc đỏ giống như không có việc gì.
Cô ta chỉ nhìn thức ăn trên bàn mà vùi đầu và mà ăn.
Trương Thác cười cười, không nói gì. Lâm Ngữ Lam ngồi bên tay trái anh, còn bên tay phải của anh là Vị Lai.
Trương Thác kéo ống tay áo Vị Lai, nhỏ giọng mở miệng: “Triệu Nhị này có thân phận thế nào gì? "
“Ông già ngốc nghếch nhà anh ta tìm cho" Vị Lai nhỏ giọng nói: “Ngay cả kiểu tóc ngu ngốc hôm nay cùng đều do ông già nhà anh ta sắp xếp"
“ồ” Trương Thác lộ ra vẻ như vừa mới bừng tỉnh ra đại ngộ. Chỉ sợ cũng chỉ có Bạch Giang Nam tự mình hạ lệnh, Bạch Trình mới có thể cẩn thận đối đãi với một người phụ nữ như vậy. Nếu Bạch Giang Nam mất hứng, cuộc sống tốt đẹp này của Bạch Trình cũng sẽ kết thúc.
Trương Thác cầm một đôi đũa lên, gắp đồ ăn cho Lâm Ngữ Lam: “Bà xã, nếm thử món ăn này đi, hương vị rất không tồi."
← Ch. 1607 | Ch. 1609 → |