← Ch.1546 | Ch.1548 → |
Chương 1575:
Bạch Trình đang đứng bên cạnh đài cao, liếc nhìn Tổ Lâm đang cầm thánh giới trong tay, sau đó lại nhìn về phía Trương Thác, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Trương Thác là kiểu người như thế nào, phần lớn người ở đây không biết được. Nếu như bây giờ có người đứng ra hỏi, Trương Thác là người thế nào thì ngoại trừ những người ở thế giới ngâm và một số người quen biết với Trương Thác biết được chuyện này, e rằng phần lớn cũng sẽ cảm thấy Trương Thác là một người vô cùng dễ kết bạn, bao gồm Vị Lai, Nguyệt Thần, Hải Thần và mấy cao thủ còn lại trên đảo Quang Minh, cũng đều cho là như thế.
Bọn họ sẽ nói rằng, một người trông chẳng có một chút kiêu ngạo nào như Trương Thác lại là một vị lãnh tụ vô cùng đáng kính.
Thế nhưng chỉ có Bạch Trình và Thiết Tăng Thiết Á đã rời khỏi đây là biết rõ, Trương Thác trước kia là một người như thế nào.
Cùng chỉ có Trương Thác và Thiết Tăng Thiết Á biết được cái danh hiệu Qủy Sa Tăng này. Cũng không phải là khi Trương Thác sáng lập đảo Quang Minh này mới lấy được cái danh hiệu đó mà nó đã có từ rất lâu trước kia rồi. Có người cũng đã tự xem Trương Thác là Qủy Sa Tăng.
Ở phía Tây, Qủy Sa Tăng chính là thượng đế ở chốn địa ngục. Là ác ma đứng đầu, một người có thể lấy được danh hiệu ác ma đứng đầu này thì cũng đủ để thấy được của người đó thế nào.
Nhiều năm trước, tên gọi Qủy Sa Tăng chắc chắn sẽ khiến những ai nghe thấy cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Ngay cả khi Bạch Trình gặp Trương Thác lần đầu, trong lòng anh ta cũng phát ra sự sợ hãi đến từ nội tâm.
Bạch Trình nhớ có người đã từng nói, lúc đó cách làm việc và tính cách của Trương Thác và những gì anh đã trải qua có một mối quan hệ không thể tách rời.
Hôm nay, người thừa kế mà Trương Thác lựa chọn nếu so sáng với Trương Thác trước đây thì ngoại trừ trên người không phát ra sát khi đẳng đằng giống như Trương Thác còn lại phần lớn những thứ khác cũng được xem là tương tự với anh. Bạch Trình cảm thấy vô cùng lo lắng, một ác ma từ địa ngục bò ra, kiểu ác ma đó không phải ác ma của đảo.
Quang Minh mà là một ác ma không có một chút nhân tính nào!
Ánh mắt Tổ Lâm nhìn xuống dưới, những người đang quỳ gối bên dưới khiến trong lòng Tổ Lâm cảm thấy có một cảm giác thỏa mãn mà từ trước tới giờ chưa từng có. Cảm giác này khiến cậu ta cảm thấy vô cùng sảng khoái giống như ngày hôm nay mới là ngày mà cậu ta thật sự được đón nhận cuộc đời chân chính của mình!
Trương Thác phất phất tay, sau đó chỉ chỉ xuống bên dưới.
Bạch Trình nhanh chóng hiểu ý, yên lặng bước xuống dưới.
Trương Thác bước lên hai bước, lên tiếng với Tổ Lâm: “Tổ Lâm"
“Anh Trương!” Tổ Lâm vội vàng lên tiếng đáp lại.
“Tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ đến chuyện gì” Trương Thác lên tiếng: “Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, từ từ cậu sẽ hiểu chiếc nhãn trên tay cậu mang ý nghĩa như thế nào.
Người khi còn sống sẽ sinh ra các loại dục vọng, ở nơi này sẽ có một chút dục vọng, cũng sẽ sinh ra nhiều lựa chọn. Ban đầu cậu đã lựa chọn để bản thân mình trở nên mạnh mẽ, tôi đã cho cậu cơ hội, thế nhưng có một số việc mà cậu phải nhớ thật kỹ"
Trong lúc Trương Thác đang nói chuyện, anh đột nhiên nâng tay phải lên, sau đó đưa ngón trỏ ra, đặt lên ngực Tổ Lâm: “Cậu phải nhớ kỹ, nơi này"
Vẻ mặt Tổ Lâm trở nên ngẩn ngơ, ngọn lửa hừng hực vừa dâng lên ban nãy đột nhiên bị một người dội một gáo nước lạnh dập tắt, mới một chút đã dập tắt hơn phân nửa rồi: “Anh Trương, tôi hiểu rồi “Hy vọng là thế” Trương Thác vừa rút ngón tay lại vừa nói: “Thứ dục vọng này sẽ chiếm đoạt một người đấy. Được rồi, tôi không làm phiền cậu nữa, bắt đầu từ bây giờ, cậu sẽ có rất nhiều thứ phải học, đừng để tôi thất vọng đấy!
“Anh Trương à, anh cứ yên tâm đi" Tổ Lâm cúi đầu khom người.
Trương Thác đưa tay võ võ vai Tổ Lâm một cái, sau đó nghiêng đầu đi xuống đài cao.
Phía sau đài cao, Bạch Trình thấy Trương Thác đi xuống thì vội vàng tiến lên hỏi: “Đại ca, anh thật sự giao lại vị trí này dễ dàng như thế sao?"
“Nếu không thì sao chứ?” Trương Thác nhún nhún vai: “Bây giờ ngự khí đang hoành hành, nếu so với thị tộc thì lực lượng của đảo Quang Minh quá nhỏ bé. Nếu tôi tiếp tục đảm nhận vị trí đảo chủ này thì đương nhiên khắp nơi sẽ bị khống chế. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến những chuyện sau này mà còn liên quan tới đảo Quang Minh. Cậu đừng quên, dự tính ban đầu khi chúng ta thành lập đảo Quang Minh cũng không phải xem đảo Quang Minh như một thế lực nào đó, mà nó là dành cho những người cần, cung cấp cho họ một nơi an toàn để sống mà thôi."
← Ch. 1546 | Ch. 1548 → |