← Ch.1396 | Ch.1398 → |
Chương 1421:
Theo sự xoa bóp của Trương Thác, đôi mày nhíu chặt của Lâm Ngữ Lam dần thả lòng, cảm nhận được luồng khí ấm áp truyền ra thuận theo vai cỗ, quét đi sự mệt mỏi cả ngày.
Lúc này Trương Thác mới mở miệng nói: "Vợ à, em nghĩ làm sao để xử lý, bắt hết những quản lý cấp cao này?"
"Nói là nói thế, nhưng nếu bắt hết tất cả bọn họ một lần thì sợ là liên lụy quá nhiều, một báo cáo tài vụ có thể tùy ý làm giả, nói không chừng trong đó sẽ chỉ về hướng ai đó. Dù phần lớn cổ phần nhà họ Lâm đều do em kiểm soat, nhưng năm đó có rất nhiều người cũ cùng nhau nỗ lực với ông nội cũng để người lại nhà họ Lâm, nếu thật sự bắt hết bọn họ thì chuyện này không dễ giải quyết."
Trong đôi mắt to của Lâm Ngữ Lam tràn đầy vẻ u sầu, cô tiếp tục nói: "Lần trước ông nội cũng nói vấn đề này cho em, suy nghĩ của ông là, nếu chuyện đối phương làm không quá mức, chỉ là vấn đề lợi ích thì bảo em nhắm một mắt mở một mắt, vốn tưởng rằng chỉ là vấn đề thái độ nhân viên phục vụ đơn giản thôi nhưng lại liên lụy nhiều như thế, đây đã không dễ xử lý rồi"
Trương Thác nghe Lâm Ngữ Lam nói, cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Dẫu sao thì nếu thật sự liên lụy đến người có liên quan một đời đến đám người Lâm Nhạc Hằng thì đó chính là nội bộ nhà họ Lâm, thậm chí là tranh chấp cả đời của Lâm Nhạc.
Hằng, nếu Trương Thác quản lý nhiều thì không thích hợp lắm, nhưng nếu không quản mà Lâm Ngữ Lam lại điều tra được nhiều thứ hết lần này đến lần khác như thế, đây giống như là cái gai đâm vào tim Lâm Ngữ Lam, ngày nào chưa rút ra thì ngày đấy vẫn không thoải mái.
Lâm Ngữ Lam giơ tay xoa huyệt thái dương của mình, khi cô đang suy nghĩ nên giải quyết vấn đề khiến người ta đau đầu này như thế nào thì một tiếng khóc truyền vào tai cô.
Trương Thác đứng đằng sau Lâm Ngữ Lam cũng nghe rõ tiếng khóc.
"Là hai học sinh đó" Trong giây lát, Trương Thác đã phân biệt được đối phương là ai từ tiếng khóc.
Buổi chiều lúc ở miếu Hoàng Các có hai học sinh khoảng mười chín tuổi xung đột với hướng dẫn viên, một nam một nữa, tiếng khóc bây giờ chính là của cô bé.
Trương Thác còn nhớ buổi tối lúc chia chỗ ở, hai học sinh đó ở sát bên cạnh trang trại.
Khi hai người Trương Thác còn đang nghĩ vì sao cô bé lại khóc thì nghe thấy một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên: "Nhà họ Lâm này ỷ vào việc là doanh nghiệp lớn ở Châu Xuyên mà bắt nạt người ta như thế, hoàn toàn không coi pháp luật ra gì! Tớ phải đi báo cáo bọn họ!"
"Thôi... thôi đi..." Giọng nói thút thít của cô bé vang lên: "Đây là tập đoàn Nhất Lâm đó, người bình thường như chúng ta không dây vào được đâu, một câu thuận mồm của bọn họ có thể quyết định cả đời của chúng ta, nghe tớ đi, đừng đi tìm bọn họ nữa được không? Cứ coi như chúng ta được một bài học, coi như chúng ta mất một vạn đó được không?"
"Không được!" Thanh niên lớn tiếng nói: "Nếu không báo cáo được bọn họ ở tỉnh Tây Hạ này thì tớ sẽ đi khiếu nại! Sẽ luôn có người trừng trị bọn họ, nhà họ Lâm bọn họ có tiền hơn nữa cũng không thể khinh thường cả Đông Hòa được!"
"Cậu, cậu nhỏ giọng thôi" Cô bé đè nén giọng nói thút thít: "Cậu đừng để những người ngoài kia nghe được, nếu bọn họ nghe được thì tiêu đời!"
Sau khi cô gái nói xong câu này, quả nhiên giọng nói của thanh niên nhỏ hơn rất nhiều.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam nhìn nhau, trong nháy mắt Lâm Ngữ Lam đứng dậy, hai người cùng đi ra khỏi phòng.
Hai người Trương Thác bước đến sân trước, vừa mới kéo cửa ra thì một giọng nói gọi lại.
"Cô gái!"
Lâm Ngữ Lam quay đầu thì thấy ông lão vốn tưởng là đã ngủ, không biết đã đứng ở trước cửa từ lúc nào đang nhìn hai người trong sân.
"Muộn lắm rồi, nghỉ ngơi đi, mai rồi ra ngoài cũng không muộn" Ông lão nói thành khẩn.
"Không sao" Lâm Ngữ Lam hơi mỉm cười: "cháu ra ngoài đi dạo, ông đi nghỉ sớm chút đi Lâm Ngữ Lam nói xong, không cho ông lão cơ hội nói tiếp, bước ra khỏi sân."
Ông ơi, chúng Có Trương Thác ở bên cạnh, trong lòng Lâm Ngữ Lam có một sự yên tâm trước giờ chưa từn có, bởi vì cô biết chỉ cần người đàn ông ở phía trước mình, anh sẽ cản lại mọi khó khăn của thế gian cho mình, mà người có thể làm khó người đàn ông này, trên thế giới có được mấy người?
Ông lão nhìn hai người Lâm Ngữ Lam không nghe lời khuyên bước ra ngoài, trong mắt tràn đây sự thương tiếc.
Hai người Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ra khỏi sân lớn.
Ngoài sân là một bãi cát vàng, chỗ này được gọi là sa mạc lớn Hoàng Hà, cả khu trang trại liên hợp đều được xây trên cát vàng.
Sông mẹ chậm rãi chảy từ cát vàng cách đó không xa, bên bờ sông có một đống lửa đang cháy, rõ ràng bên đó đang tổ chức đốt lửa trại.
"Chồng ơi, chúng mình đi sang bên cạnh xem trước đi."
Lâm Ngữ Lam chỉ trang trại mà hai học sinh trẻ tuổi ở.
← Ch. 1396 | Ch. 1398 → |