Vay nóng Tinvay

Truyện:Con Rể Quyền Quý - Chương 1121

Con Rể Quyền Quý
Hiện có 3072 chương (chưa hoàn)
Chương 1121
0.00
(0 votes)


Chương (1-3072 )

Siêu sale Shopee


Chương 204:

"Này!" Thu Vũ dậm chân một cách đáng yêu: "Là bạn cùng lớp, lúc đi học hồi trước, thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, em cũng có ấn tượng tốt với cậu ấy, không phải như: anh nghĩ đâu! Hôm nay cậu ấy cũng sẽ đến."

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Thu Vũ, Trương Thác bật cười vài tiếng, cô nhóc này thật sự rất ngây thơ, trong xã hội bây giờ đừng nói tốt nghiệp đại học, học sinh trung học cơ sở yêu đương là chuyện bình thường.

Trương Thác quay đầu nhìn về phía quán karaoke sắp khai trương, quy mô không tính là lớn, tổng cộng có ba tầng, mặt bằng mỗi tầng khoảng bón trăm mét vuông, nhìn qua cửa có thể thấy trang trí bên trong khá là tốt.

Bên cạnh quán karaoke có một chiếc Maserati màu trắng đang đỗ, chính là chiếc xe mà. u Nhân tặng cho Thu Vũ.

"Cô nhóc, chiếc xe này của em không phải rất tốt sao? Để ở đây tuyệt đối quá đủ luôn." Trương Thác đảo đảo mắt, chiếc xe này cũng gần hai triệu, nhìn qua quán karaoke này, mức đầu tư cũng chỉ có hơn hai triệu mà thôi.

"Xuyt." Thu Vũ nhanh chóng làm động tác im lặng với Trương Thác: "Anh Trương, anh làm ơn đừng nói chiếc xe đó là của em, tối hôm qua em đã lén đỗ xe ở đây đó."

"Cái gì?" Trương Thác nhìn Thu Vũ một cách ngạc nhiên.

"Cái này ..." Thu Vũ có chút xấu hỏ: "Em là một sinh viên mới tốt nghiệp, làm sao có thẻ lái chiếc xe tốt như vậy, néu để cho bạn em nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ nghĩ linh tỉnh."

Đều thay đổi rồi Trương Thác ngây ngốc cười nghe Thu Vũ giải thích.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng. Trong xã hội ngày nay, một cô gái vừa tốt nghiệp đã lái chiếc ô tô hàng chục triệu, thật khiến người ta liên tưởng đến những điều tồi tệ khác. Hơn nữa, hôm nay là buổi khai trương KTV của bạn Thu Vũ.

Bạn của cô ấy mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.

Kết quả là, Thu Vũ lái một chiếc xe hơi gần hai triệu.


Từ điểm này, Trương Thác có thể phân tích rằng hoàn cảnh gia đình của Phó Nhạc Nhạc này trước đây không được tốt lắm, gần đây mới đổi vận, cả người mặc hàng hiệu, mở một KTV.

Phó Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn Trương Thác, bộ quần áo bình thường của Trương Thác khiến Phó Nhạc Nhạc không mấy hứng thú, chỉ đáp lại Thu Vũ: "Tiểu Vũ, chiếc xe cậu giúp mình tìm, tìm được rồi sao?"

"Cái đó, Nhạc Nhạc, xe của công ty chúng mình không thể mượn được, nhưng anh Trương nói anh ấy sẽ giúp chúng ta tìm xe." Thu Vũ nói với Phó Nhạc Nhạc một cách đầy hồi lỗi.

*Ò." Khi Thu Vũ nói điều này, Phó Nhạc Nhạc có chút thất vọng. Đối với Thu Vũ, Trương Thác có thể giúp tìm xe, Phó Nhạc Nhạc không có hứng thú gì cả. Một người mặc trang phục bình thường như vậy thì có thể tìm được loại xe gì chứ? Máy chiếc xe rách mười máy vạn đó đặt chúng xung quanh còn không đủ xấu hồ à.

"Mình nói cậu nha Thu Vũ, Nhạc Nhạc mở KTV chuyện lớn như vậy, cậu làm sao có thể không quan tâm?"

"Phải đó." Những nam nữ đi theo sau Phó Nhạc Nhạc lúc này cũng nói: "Còn nghĩ rằng cậu có thể tìm được xe, nhưng kết quả là đến lúc máu chốt lại bị đứt gánh giữa đường."

Nghe những lời này, Thu Vũ cúi đầu không nói gì.

Đúng lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, trông đẹp đẽ chạy tới: "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, mình không đến muộn phải không?"

Khi nhìn thấy người thanh niên này, sắc mặt của Thu Vũ đột nhiên trở nên co rúm, sự thay đổi nhỏ này tự nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Trương Thác, Trương Thác đoán rằng đây hẳn là người trong lòng của Thu Vũ.

"Ngô Quân, cậu có thể coi là người đến muộn nhất rồi đấy, cậu còn muốn theo đuổi Phó Nhạc Nhạc nữa chứ, cậu có thể theo đuổi được à?" Một cô gái khoanh tay đứng sau Phó Nhạc Nhạc nói.

Ngô Quân lúng túng vươn tay ra gãi sau đầu: "Mình xin lỗi, mình vừa xin nghỉ phép."

Phó Nhạc Nhạc chán ghét liếc nhìn Ngô Quân: "Được rồi, nhìn bộ dạng luộm thuộm của cậu, cậu đang mặc quần áo gì vậy, đi mua cái mới mặc đi."

Trong khi nói chuyện, Phó Nhạc Nhạc đã ném cho Ngô Quân một nghìn nhân dân tệ.

"Được, được rồi, mình đi ngay." Ngô Quân vui vẻ cầm tiền, lon ton đi mua quần áo.

Chương 205:

Thu Vũ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái mét.

"Được rồi, lễ khai mạc định lúc năm giờ. Còn sớm, chúng ta vào chơi đi." Phó Nhạc Nhạc khinh thường liếc nhìn Ngô Quân, sau đó vẫy tay chào mọi người đang hát trong KTV.

Một nhóm người đã chọn phòng bao lớn nhất, Phó Nhạc Nhạc yêu cầu phục vụ mang đồ uống lên.

Thu Vũ cầm một chai đồ uống, ngồi sang một bên, tự mình uống cạn.

"Sao vậy, buồn bực?" Một cô gái có vẻ ngoài bình thường ngồi bên cạnh Thu Vũ.

"Không có." Thu Vũ lắc đầu.

"Được rồi, nhìn bộ dáng của cậu, ai cũng có thể nhìn ra được là có vấn đề, do Ngô Quân phải không?" Cô gái hỏi.

Thu Vũ im lặng không nói.

Cô gái vỗ vai Thu Vũ: "Tiểu Vũ, mình biết, cậu vẫn luôn thích Ngô Quân, nhưng bây giờ, mọi người vừa tốt nghiệp, tìm chỗ thực tập ở khắp nơi, làm gì còn đơn thuần như ở trường học, trước đây Nhạc Nhạc luôn thích Ngô Quân, nhưng Ngô Quân tháy gia đình Nhạc Nhạc nghèo khó nên từ chối Nhạc Nhạc nhiều lần, kết quả là một thời gian trước, nhà của Nhạc Nhạc bị phá bỏ, phải dời đi nơi khác, được bồi thường rất nhiều tiền, ngay khi biết tin, Ngô Quân lập tức theo đuổi Nhạc Nhạc. Bây giờ, chỉ cần Nhạc Nhạc cho cậu ta tiền, cậu cũng thấy rồi đấy, cậu ta phải ngoan ngoãn và nghe lời."

Nghe những gì cô gái nói bên tai, khiến Thu Vũ cảm thấy khắc khoải, thật sự không ngờ Ngô Quân lại là người như vậy.

"Tiểu Vũ, cậu nói, một thời gian trước, Ngô Quân có thường gửi tin nhắn cho cậu không?" Cô gái hỏi.

Thu Vũ im lặng gật đầu.

"Lúc đó, cậu ta vừa nhìn thấy cậu có công việc tốt, muốn cậu giúp cậu ta tiên vào Lâm thị, nên đột nhiên liên lạc với cậu. Cậu không biết đâu, cậu ta đã hỏi tất cả nữ sinh trong lớp."

Cô gái đang nói chuyện, Ngô Quân mở cửa phòng riêng, cậu ta mặc một bộ đồ mới bước vào.

Phó Nhạc Nhạc nhìn Ngô Quân một cái rồi hài lòng gật đầu: "Được rồi, không tệ, đúng rồi, không phải trước đây cậu rất đa tài à, hay là hát cho chúng tôi nghe một bài?"

"Được rồi, Nhạc Nhạc, cậu nói gì cũng được." Ngô Tôn gật đầu liên tục, không hề có ý từ chối.

Nhìn bộ dạng của Ngô Quân, đôi mắt Thu Vũ hiện lên vẻ đau khổ.

Vẫn còn nhớ khi còn đi học chàng trai này như ánh nắng mặt trời, thích ôm đàn hát trên ghế đá dưới gốc cây to, lúc đó sẽ có rất nhiều cô gái tụ tập vây quanh cậu ta, có người còn vẽ phác thảo cho cậu ta. Khi đó, cậu ta đang cầm một quả bóng rổ và phi nước đại trên sân một cách dũng cảm.

Nhưng bây giờ, không bao giờ gặp lại chàng trai như ánh nắng đó nữa.

Trương Thác ngồi bên cạnh Thu Vũ nhẹ nhàng nói: "Cuộc sống ở trường chỉ là cuộc sống của một người mà thôi. Khi ra khỏi khuôn viên trường, có thể nhìn rõ thế giới đa dạng này. Rốt cuộc, mọi người trong trường đều có những ảo tưởng đẹp đẽ, khi họ đối mặt thực tế, họ sẽ thấy.

rằng những ảo tưởng đó không tốt bằng một bữa ăn no."

Thu Vũ cắn môi gật đầu, nhìn Ngô Quân đang đứng hát, đôi mắt có chút đỏ lên.

Một nhóm người đang vui vẻ trong hộp đêm, nhưng rất ít người quan tâm đến Thu Vũ và Trương Thác.

Họ nghĩ rằng Thu Vũ đến Lâm thị để thực tập, cũng thấy rất tốt, nhưng phát hiện ra rằng cô ấy thậm chí không thẻ mượn được xe của công ty. Cô ấy trông giống như một nhân viên bình thường, cũng như người họ Trương đó đã làm việc lâu như vậy mà vẫn mặc quần áo bình thường, thật không có gì hứa hẹn.

Ngay cả Phó Nhạc Nhạc, sau khi biết Thu Vũ không mượn xe, cũng không quan tâm Thu Vũ nhiều.

Sau khi chơi đến bốn giờ, mọi người miễn cưỡng rời khỏi phòng, bước ra khỏi KTV.

Vừa tới cửa đã thấy năm chiếc Audi A6 đậu ngay ngắn trước KTV khiến Phó Nhạc Nhạc sáng mắt.

"Anh Trương, đây đều là do anh tìm được sao?" Thu Vũ trầm giọng hỏi.

"Không có." Trương Thác lắc đầu, giao lại việc tìm xe cho Bạch Trì, với tính cách của tiểu tử đó, nhát định sẽ không tìm loại xe này.

Chương 206:

Phó Nhạc Nhạc với vẻ mặt vui mừng chạy về phía trước, lập tức nhìn thấy phía trước có năm chiếc Audi A6, người đứng trước năm chiếc Audi A6 là một thanh niên dáng vẻ bình thường, mặc một bộ quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng.

"Anh Bao Thiểm, anh đến rồi à?" Phó Nhạc Nhạc ngạc nhiên chạy đến chỗ người thanh niên này, nắm lấy cánh tay cậu ta và lắc lư qua lại như một cô bé.

Người thanh niên tên Bao Thiểm nhìn Phó Nhạc Nhạc cười ha ha nói: "Biết hôm nay em khai trương, nên anh đặt mắy chiếc xe đến ủng hộ em."

Năm chiếc Audi A6 cùng một màu, không thể không nói đã mang đến cho người nhìn cảm giác vô cùng tráng lệ.

*Cảm ơn anh Bao Thiểm." Phó Nhạc Nhạc cười cười, sau đó nhìn về phía sau, chỉ trỏ nói: "Thấy chưa, nếu là bạn bè thật sự, không cần em nói thì cũng tự nhiên giúp đỡ em rồi, nhưng có một số người hư tình giả ý, lúc đồng ý thì nói có vẻ hay đấy, còn đến lúc quan trọng thì không thấy đâu, cũng không biết có phải cố ý hay không."

Ngay khi Phó Nhạc Nhạc vừa nói xong, một nhóm người theo bản năng nhìn Thu Vũ.

Sắc mặt Thu Vũ tái mét, Trương Huyền thì lại nhíu nhíu mày không nói lời nào.

"Nhạc Nhạc, anh chàng đẹp trai này là ai thế, sao không giới thiệu cho chúng tôi một chút?" Một cô gái xinh đẹp bước đến gần Phó Nhạc Nhạc, liếc mắt đưa tình với Bao Thiểm, ai mà không nhìn ra tên Bao Thiểm này tuyệt đối là tên phú nhị đại, nếu không thì có thể dễ dàng tìm được năm chiếc Audi này sao?

"Gia đình anh Bao Thiểm làm về công trình và có tài sản trên chục triệu nhân dân tệ." Phó Nhạc Nhạc hâm mộ nói, sau khi ngôi nhà cũ của cô ta bị phá dỡ, được bồi thường tổng cộng hơn ba triệu nhân dân tệ, trong đó gần hai triệu bị cô ta lấy ra mở quán karaoke, nên không có tiền mua xe.

*Ò! Trên chục triệu!" Mấy cô gái vừa nghe xong hai mắt đều sáng lên, từng người một tiến lên chào hỏi Bao Thiểm.

Sau khi ra trường, các cô gái mới hoàn toàn hiểu được tiền quan trọng đến mức nào, lý tưởng vô dụng gì đó cũng không bằng thật sự có tiền, nếu có thể được ở bên cạnh người giàu có này vậy thì thực sự họ không phải vất vả cả đời.

Bao Thiểm đứng đó tận hưởng những ánh nhìn ngưỡng mộ từ mọi người.

"Anh Bao Thiểm, chiếc đồng hồ trên tay anh chắc có giá mấy chục nghìn tệ đúng không?"

"Chiếc đồng hồ này đẹp quá đi, đây là lần đầu tiên em được nhìn thấy một chiếc đồng hò trị giá mấy chục nghìn tệ đầy!"

"Cậu nhìn quần áo của anh Bao Thiểm đi, đều là nhãn hiệu nỗi tiếng đấy, không có cái nào dưới hai nghìn tệ đâu, giày lại là phiên bản mới nhất của A. J cũng phải hơn ba nghìn tệ!"

Bao Thiểm có chút lâng lâng dưới sự khen ngợi của mọi người, cậu ta vẫy tay với Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, em thích chiếc xe nào thì nói cho anh biết, anh sẽ tặng cho em một chiếc."

Ngay khi Bao Thiểm nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

*ÒI Anh Bao Thiểm, anh cũng quá hào phóng rồi đấy!"

"Đúng là hào phóng không có tình người mài"

"Nhạc Nhạc, cậu còn chàn chờ gì nữa, gặp được người đàn ông như này thì mau gả cho người ta đi!"

Phó Nhạc Nhạc cười nhẹ chỉ sang bên cạnh: "Anh Bao Thiểm, em có thể chọn chiếc xe này không?"

Nhìn theo hướng ngón tay của Phó Nhạc Nhạc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào một chiếc xe Maserati màu trắng.

So với chiếc Maserati này, máy chiếc Audi A6 kia đều bị lu mờ.

Trong mắt Bao Thiểm hiện lên một tia ngượng ngùng, sau đó nói: "Mẹ kiếp, tên nhóc này đỗ xe ở đây cũng không nói cho mình biết!"

"Anh Bao Thiểm, anh có biết chiếc xe này là của ai không?

Đây là chiếc xe Maserati có giá gần hai triệu nhân dân tệ!

Người bình thường không thể mua nổi đâu." Một cô gái đầy kích động nói.

*Đương nhiên là biết." Khuôn mặt Bao Thiểm lộ vẻ hãnh diện: "Đây là xe của một trong những người bạn của anh đấy, anh đã nói với ấy về buồi khai trương hôm nay của Nhạc Nhạc, bảo cậu ấy đỗ xe ở đây."

"Anh Bao Thiểm, anh cũng quá có mặt mũi rồi!"

"Đúng vậy!"

"Đây mới là dáng vẻ nên có của một người đàn ông chứ!"

Những tiếng tâng bốc lại vang lên, Bao Thiểm tỏ ra dáng vẻ hưởng thụ, trông cực kỳ thoải mái.

"Anh Bao Thiểm, thực sự là làm phiền anh quá rồi." Phó Nhạc Nhạc nói với Bao Thiểm, dáng vẻ dịu dàng lúc nói là dáng vẻ mà người khác chưa từng thấy.

Bao Thiểm hờ hững xua tay, nhìn Phó Nhạc Nhạc đầy thâm tình: "Nhạc Nhạc, chỉ cần điều đó làm cho em vui, anh sẵn sàng làm bát cứ việc gì."

Lời tỏ tình đầy thâm tình của cậu ta ngay lập tức thu hút sự kinh ngạc của các cô gái.

Chương 207:

"Nhạc Nhạc, cậu còn chần chờ gì nữa, gặp được người đàn ông tốt như vậy thì mau gả cho anh ấy đi chứ!"

"Đúng vậy, có thể làm người trong lòng của anh Bao Thiểm chính là phúc khí mấy đời mới tu được đầy."

Được mọi người nói vậy, vẻ mặt Phó Nhạc Nhạc có vẻ hơi ngại ngùng, khó xử nhìn Bao Thiểm.

"Nhạc Nhạc, mình..." Ngô Quân đột nhiên nói chuyện, cậu ta đứng trong đám đông, lộ ra vẻ bát lực.

"Cậu sao thế?" Phó Nhạc Nhạc liếc nhìn Ngô Quân, có chút khinh thường.

Bao Thiểm cũng nhìn về phía Ngô Quân, khi nhìn thấy bộ quần áo chỉ có giá một nghìn tệ của Ngô Quân, trên mặt cậu ta đầy vẻ khinh thường: "Nhạc Nhạc, đây là ai thế?"

"Một tên nghèo kiết xác đang theo đuổi em." Phó Nhạc Nhạc thờ ơ xua tay, không để ý đến Ngô Quân.

*Ò, tên nghèo kiết xác?" Bao Thiểm chế nhạo nhìn chằm chằm Ngô Quân: "Cậu nhóc, cậu lấy đâu ra dũng khí để theo đuổi Nhạc Nhạc vậy, dựa vào bộ quần áo rẻ tiền trên người cậu à?

"Tôi!' Ngô Quân mở miệng, nhưng không nói nên lời.

Phó Nhạc Nhạc tiến lên hai bước, ngạo nghễ nhìn Ngô Quân: "Tên họ Ngô kia, cậu thích tôi như thế nào hả?"

"Tớ rất thích cậu! Nhạc Nhạc, tớ sẵn sàng làm bát cứ điều gì cho cậu!"

"Được thôi." Phó Nhạc Nhạc gật đầu cười nhẹ: "Vậy cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể cân nhắc cậu một chút, nếu không cậu thật sự không có cơ hội đâu."

Vẻ mặt của Ngô Quân thay đổi, nhìn Phó Nhạc Nhạc với vẻ khó xử.

Bao Thiểm đứng ở một bên nhìn Ngô Quân như đang xem một trò đùa: "Cậu nhóc, đây đúng là may mắn của cậu đấy, Nhạc Nhạc đã đầu tư hai triệu vào quán karaoke này, cả đời này cậu sẽ không kiếm được bằng quán karaoke này đâu."

"Quỳ hay không còn xem cậu đã." Phó Nhạc Nhạc khoanh tay trước ngực.

Sắc mặt của Ngô Quân lại liên tục thay đổi, ánh mắt không ngừng liếc nhìn qua quán karaoke này, trong khoảng mười giây, Ngô Quân hít sâu một hơi, nghiêng người về phía trước, chuẩn bị quỳ trên mặt đắt.

"Đừng!" Một tiếng hô vang lên, Thu Vũ bước ra khỏi đám người giữ lấy cánh tay Ngô Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận nhìn Phó Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc! Cậu làm như vậy có hơi quá đáng rồi đáy!"

Sự xuất hiện của Thu Vũ khiến Bao Thiểm sáng mắt lên, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Thu Vũ không thể so sánh với Phó Nhạc Nhạc, anh ta liếm liếm môi, tỉ mỉ đánh giá Thu Vũ từ trên xuống dưới.

Phó Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ tức giận của Thu Vũ cười chế nhạo: "Ôi chao, sao mình lại quên mát, Thu Vũ cậu và Ngô Quân vẫn được mọi người trong trường so sánh như một đôi trời sinh mà, sao nào, đau lòng cho người yêu của cậu à?"

Thu Vũ còn chưa nói gì đã thấy Ngô Quân liên tục lắc đầu xua tay.

"Không không không không, Nhạc Nhạc, cậu đừng hiểu lầm, tớ không quen với cô ấy!" Ngô Quân nói, hắt tay Thu Vũ ra khỏi cánh tay mình: "Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa tôi ra, tôi không có quan hệ gì với cậu hét!"

Hành động của Ngô Quân khiến sắc mặt Thu Vũ tái mét.

"Ha ha."

Phó Nhạc Nhạc cười khúc khích: "Có một sỐ người cũng rất biết tự nâng cao bản thân đấy.

Thu Vũ mở to mắt không thể tin được mà nhìn Ngô Quân đầy: "Cậu... Sao cậu lại trở nên như thế này? Đây không phải là Ngô Quân mà mình biết! Không!"

Trước ngày hôm nay, Thu Vũ vẫn còn ôm chút mơ mộng, cô ấy vẫn nhớ đến chàng trai tỏa sáng như ánh nắng ban mai thời đi học, nhưng bây giờ thì sao? Mọi thứ đã thay đổi?

Khi một người phụ nữ sẵn sàng thay đổi bản thân, để ý ăn mặc chỉ vì một người đàn ông, điều đó thể hiện vị trí của người đàn ông đó trong lòng người phụ nữ.

Ngô Quân cau mày chán ghét nhìn Thu Vũ: "Tôi nói, ra vẻ cậu rất thân với tôi lắm vậy, tôi quen cậu à?"

Với ánh mắt ghê tởm chán ghét này, trái tim của Thu Vũ như bị đâm một nhát.

"Ha ha ha!" Bao Thiểm cười lớn một tiếng: "Em gái à, em không thực tế bằng người bạn này của em rồi. Bây giờ là thời đại của tiền bạc, không có tiền, đến chó cũng không bằng!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3072 )