Vay nóng Homecredit

Truyện:Con Rể Quyền Quý - Chương 1116

Con Rể Quyền Quý
Hiện có 3072 chương (chưa hoàn)
Chương 1116
0.00
(0 votes)


Chương (1-3072 )

Siêu sale Shopee


Chương 174 Trái tim của Tần Âm

Lý Mỹ Nhất vừa nhìn thấy Tần Âm, khuôn mặt ung dung lập tức trở nên bối rối: Tổng giám đốc Tần, tôi."

"Không cần nói nữa, chuyện hợp tác của Lâm Thị, tôi đã quyết định rồi. À đúng rồi Giám đốc Lý, nói với chị một chuyện, tôi đã gặp được nhân viên nghiệp vụ Trương Thác mà chị nói rồi.

Lúc chị gửi tin nhắn cho anh ấy, tôi cũng ngồi ở bên cạnh, những hành động này của chị đã gây thiệt hại cho công ty, tôi sẽ kiện chị vì chuyện cố ý làm thiệt hại tài vụ của công ty, chị cứ đợi nhận giấy gọi của toà án đi." Tần Âm chỉ cảm thấy giận điên lên.

Sắc mặt Lý Mỹ Nhất trở nên trắng bệch: "Tổng giám đốc Tần, cô nghe tôi giải thích đi"

"Không còn gì để giải thích nữa, tôi sẽ gọi luật sư liên lạc với chị!" Tần Am xoay người, quay đầu đi ra ngoài phòng.

Lý Mỹ Nhất đờ đẫn ngồi trên giường mát xa nhìn ra cửa, có thể nào chị ta cũng không ngờ Tần Âm sẽ đột nhiên tìm đến, càng không ngờ Tần Âm sẽ liên lạc với thằng nhóc tên Trương Thác kia, hơn nữa còn vì chuyện này mà nổi giận như vậy.

Vào lúc Lý Mỹ Nhất ngơ ngác ngây người, chị ta nhìn thấy Trương Thác xuất hiện ở cửa.

Trương Thác đưa mắt nhìn thoáng qua Chung Kỳ cũng ở trong phòng, cười nói: "Giám đốc Lý, quên nói với chị, tôi và Tổng giám đốc Tần của chị vẫn luôn là bạn bè. Khoảng thời gian này vì sao chị làm khó tôi, tôi cũng đã hiểu sơ sơ, nói thật, thủ đoạn của chị quá tệ, vốn tôi cũng không muốn làm khó chị, ai bảo đúng lúc tôi và Tổng giám đốc Tần của chị gặp mặt chứ.

Chị diễn đạt như vậy, tin nhắn tôi sẽ giữ lại làm kỷ niệm, à đúng rồi, cái người tên Chung Kỳ này đã mắc lỗi lớn ở Lâm Thị, công ty không truy cứu trách nhiệm của cô ta mà chỉ đuổi việc cô ta đã là tận tình tận nghĩa rồi, chị ra mặt giúp cô ta lại đi đến nước này, đúng là... chậc chậc."

Trương Thác lắc đầu, mang vẻ mặt tiếc nuối rời đi.

Lý Mỹ Nhất nhìn ngoài cửa trống trải, sửng sốt rất lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó xoay người hét to với Chung Kỳ: "Chung Kỳ! Lúc đó cô đã mắc lỗi gì hả?"

"Em... em chỉ cố ý làm khó anh ta một chút thôi... Trên mặt Chung Kỳ lộ vẻ sợ hãi.

"Cố ý làm khó." Lý Mỹ Nhất lẩm bẩm một tiếng, Chung Kỳ cố ý làm khó anh, mình cũng cố ý làm khó anh, bây giờ mình và Chung Kỳ đều rơi vào kết cục bị đuổi việc, mình còn có thể bị kiện ra toà, đều là vì làm khó người đàn ông kia.

Nếu bây giờ có người nói với Lý Mỹ Nhất rằng Trương Thác chỉ là một nhân viên nghiệp vụ bình thường, chắc chắn chị ta sẽ không tin, lần này mình đã trúng tẩm sắt rồi!

"Chung Kỳ, lần này có thật sự hại chết tôi rồi! Tôi sẽ nói rõ ràng chuyện này với người nhà, nếu tôi không sống tốt, cô cũng đừng hòng sống tốt!" Lý Mỹ Nhất hung tợn trừng Chung Kỳ một cái, đứng dậy bước nhanh đi.

Chung Kỳ sợ đến tái mặt, nếu chị họ này thật sự ra sao vì mình, vậy sau này mình ở trong nhà cũng sẽ thê thảm rồi.

Tần Âm xông ra khỏi tiệm spa, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén lửa giận trong lòng, cô ta hiểu khi nãy mình thật sự giận hơi quá, nhưng chỉ là không thể khống chế được, không chỉ vì vấn đề của Lý Mỹ Nhất, còn vì chính bản thân mình nữa.

Tần Âm không thể không thừa nhận sau khi nghe thấy tin tức Trương Thác đã kết hôn, tâm trạng của cô ta vẫn luôn rất tệ, tệ đến mức không muốn quan tâm gì cả, chỉ muốn say một trận, nằm trên giường đau đầu thiếp đi, ngủ đến khi quên hết tất cả muộn phiền mới thôi!

Tần Âm không cam lòng, lúc ở cô nhi viện, bóng dáng của Trương Thác đã tiến vào lòng cô ta rồi. Tuy số lần qua lại không nhiều, nhưng mỗi chuyện Trương Thác làm đều khiến cô ta cảm thấy phù hợp đến hoàn mỹ, cái này thật sự là cảm giác có chung niềm vui trên tinh thần.

Có người từng nói một câu rằng, trên thế giới này, 99% con người đều sống cô độc đến cuối đời, cho dù bạn có người yêu, có con, bạn vẫn sẽ cô đơn. Vì bạn rất khó tìm thấy một người hoàn toàn phù hợp về hứng thú, sở thích và tinh thần, không ai có thể thật sự hiểu bạn, cho nên từ đầu đến cuối bạn đều cô đơn.

Tần Âm cũng rất đồng ý với câu này, sau khi nhìn thấy Trương Thác, cô ta cảm thấy mình không cô đơn nữa rồi, hình như mình đã tìm thấy 1% kia, tìm thấy một người có thể hoàn toàn ăn khớp với mình.

Cô ta không thể khống chế sự vui vẻ trong lòng, không thể khống chế việc mình nghĩ đến Trương Thác, cô ta tưởng tượng có một ngày, mình và Trương Thác trở nên thân thiết hơn, không giấu giếm nhau điều gì, trở thành bạn bè trước, rồi thành người yêu. Nhưng tất cả ảo tưởng tốt đẹp đều hoàn toàn tan biến vào hôm nay rồi.

Sai lầm của Lý Mỹ Nhất trở thành nơi phát tiết của Tần Âm, đây là bất hạnh của Tần Âm, cũng là bất hạnh của Lý Mỹ Nhất.

Mà Trương Thác thân là người trong cuộc vẫn luôn không biết những suy nghĩ trong lòng người phụ nữ này.

Nói theo một cách khác, phụ nữ Trương Thác quan tâm thật sự là quá ít. Lúc còn nhỏ, trong lòng anh chỉ có Lâm Ngữ Lam, bây giờ miễn cưỡng có thêm một Hàn Văn Tĩnh. Trong mắt Trương Thác, Tần Âm chỉ là một người bạn bình thường thôi, anh cũng thích cô gái tốt bụng này, nhưng kiểu thích đó không phải yêu, điểm này, Trương Thác phân biệt rất rõ ràng.

Trương Thác đứng phía sau Tần Âm, nhìn dáng vẻ thở hổn hển của đối phương: "Sao lại nổi giận đến thế? Một nhân viên không làm tròn bổn phận mà thôi, cần gì phải đến mức đó chứ?"

"Không có gì" Tần Âm đưa lưng về phía Trương Thác lắc đầu, cô ta lau đi nước mắt mới chảy ra, xoay người lại: "Tôi chỉ nghĩ đến một vài chuyện, tâm trạng không được tốt lắm, về hạng mục hợp tác, tôi đã quyết định rồi, anh nói với vợ anh là được.

"Ừm, ok" Trương Thác gật đầu.

"Được, nếu đã xử lý xong thì tôi về công ty đây" Tần Âm ngẩng đầu lên trên, cố gắng không cho nước mắt của mình chảy xuống: "Muốn tôi đưa anh về không?"

"Không cần" Trương Thác khoát tay, tôi tự về là được, có chuyện gì chúng ta liên lạc qua điện thoại"

"Ừm, được" Tần Âm đáp, vội vàng quay đầu rời đi, cô ta sợ Trương Thác nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của mình.

Trương Thác nhìn Tần Âm rời khỏi, gọi điện thoại cho Giám đốc Triệu của bộ phận, nói rằng đã xác định việc hợp tác rồi, bàn trực tiếp với bà chủ của Hằng Viễn. Sau khi Giám đốc Triệu nói được thì cũng không sắp xếp công việc cho Trương Thác nữa, ý nghĩa rất rõ ràng rằng Trương Thác có thể đi làm chuyện của mình.

Bây giờ ở bộ phận nghiệp vụ, Trương Thác và Thu Vũ đều có đãi ngộ hoàn toàn khác xưa, sau khi bàn xong với khách hàng lớn kia, có thể nói bọn họ là người thoải mái nhất của bộ phận nghiệp vụ. Ngoài một vài chuyện, Giám đốc bộ phận cũng sẽ không quan tâm đến bọn họ.

Thu Vũ còn tốt, là một người mới, bàn xong đơn hàng lớn như thế cũng không kiêu ngạo, ngược lại mỗi ngày đều tự động đi tìm một vài khách hàng, học tập kiến thức chuyên môn, còn tham gia đào tạo tiếng Pháp của công ty. Trương Thác thì khác, mỗi ngày đều rất ít khi lo chuyện của công ty.

Mấy ngày nay, Trương Thác cũng xem không ít video dạy học, anh nghĩ lúc nào đó hẹn Hội trưởng Mã, tiến hành một lần đào tạo, đồng thời xem thử số người đăng ký.

Vừa nghĩ vậy, Hội trưởng Mã đã gọi điện thoại cho Trương Thác: "Tiểu sư phụ, cậu có biết Tây y không?"

Chương 175 Phẫu thuật

Câu hỏi cậu có biết Tây y không của Hội trưởng Mã khiến Trương Thác ngơ ngác.

Trương Thác trả lời: "Có biết một chút, sao thế?"

Hội trưởng Mã nghe thấy thế, giọng điệu lập tức trở nên vui vẻ, ông ta hiểu cái biết một chút của Trương Thác chính là tinh thông: "Thật tốt quá, tiểu sư phụ, cậu có thể đến Bệnh viện Nhân Dân 1 không, có chuyện cần đến sự giúp đỡ của cậu"

"Có người bệnh à?" Trương Thác nhíu mày.

Hội trưởng Mã đáp: "Ừ"

"Được, tôi đến ngay" Trương Thác không chút nghĩ ngợi gọi một chiếc xe, đi đến Bệnh viện Nhân dân.

Câu nói y giả nhân tâm (*) cũng không phải chỉ nói cho có mà thôi. Trương Thác có năng lực thì sẽ đi cứu người, nhưng không phải ai anh cũng cứu được, trong lòng Trương Thác có một quy tắc thuộc về riêng mình.

(*) Y giả nhân tâm: Người học y có tấm lòng nhân ái yêu thương người.

Tầng cao nhất của thế giới ngầm lưu truyền một câu, Diêm vương sống cứu người không nhìn tiền, chỉ nhìn duyên.

Cái duyên này, trước giờ đều là Trương Thác quyết định.

Có người không tiếc vung tiền như rác cũng không có được cái duyên này, có vài người, Diêm vương sống sẽ tự động đưa duyên phận tới.

Khi Trương Thác đến bệnh viện thành phố, Hội trưởng Mã đang lo lắng chờ đợi trước của bệnh viện, vừa nhìn thấy Trương Thác đi. xuống từ trên xe taxi, ông ta lập tức đi thẳng đến nghênh đón.

"Tiểu sư phụ, cậu đến rồi, lần này thật sự phải dựa vào cậu đấy."

"Người bệnh có thân phận gì, bị bệnh gì?" Trương Thác không nói lời dư thừa, vừa đi nhanh vào trong bệnh viện vừa hỏi.

Hội trưởng Mã đi theo sau lưng Trương Thác, báo cáo tựa như trợ lý:

"Người bệnh là nữ, hai mươi tư tuổi, là Hoa Kiều trở về từ Pháp, trong ngực trái xuất hiện một khối u ác tính liền kề với tim. Nhưng trình độ y học của Ngân Châu có hạn, bây giờ tình hình của người bệnh rất nguy hiểm, khối u khiến nhịp tim người bệnh chậm lại, hoàn toàn không thể đi máy bay đến bệnh viện có thiết bị tốt hơn, thời gian cũng không cho phép, phải lập tức cắt bỏ khối u."

"Cho tôi xem ảnh X quang" Trương Thác duỗi tay ra, Hội trưởng Mã lập tức đưa ảnh chụp X quang cho anh.

Trương Thác cầm lên nhìn sơ một lượt: "Rất giống với biểu hiện của biến đổi bệnh lý van hai lá, hai vùng phối ứ máu, nhịp tim tăng từ cường độ thấp đến trung bình, tâm nhĩ trái và tâm thất phải giãn ra, vì uống chất cản quang có thể nhìn thấy thực quản bị chèn ép từ cường độ thấp đến trung bình, đây là khối u tim"

Những lời này của Trương Thác khiến Hội trưởng Mã thầm thấy khâm phục, chỉ nhìn thoáng qua ảnh X quang đã có thể phát hiện mấy vấn đề này, ông ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể làm được như thế.

Trương Thác trả ảnh X quang lại cho Hội trưởng Mã, đi vào trong thang máy: "Tôi cần xem ảnh chụp CT, sau đó mới có thể quyết định phẫu thuật hay không?

"Được, tôi lập tức kêu người chuẩn bị cho cậu." Hội trưởng Mã liên tục gật đầu, ấn xuống tầng tám.

Thang máy "đinh" một tiếng, dừng lại ở lầu tám.

"Tiểu sự phụ, cậu đến phòng họp trước đi, ở đó có mấy bác sĩ lâm sàng, bọn họ hiểu tình trạng của người bệnh nhất, tôi đi lấy ảnh" Hội trưởng Mã chỉ về phía một phòng họp cho Trương Thác, sau đó đi về hướng ngược lại.

Trương Thác gật đầu, tất cả ảnh đều chỉ có thể quan sát, muốn biết tình trạng chính xác nhất của người bệnh, ý kiến của bác sĩ lâm sàng là đúng trọng tâm nhất.

Trương Thác đi tới cửa phòng họp, gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng mời vào thì mới đẩy cửa đi vào.

Trong phòng họp có ba nữ bác sĩ chừng bốn mươi, năm mươi tuổi đang ngồi ở vị trí đầu của bàn họp, còn có mấy bác sĩ trẻ đứng một bên, không ngừng ghi chép cái gì đó.

Sự xuất hiện của Trương Thác khiến người trong phòng hơi sửng sốt, có vài người rất khó chịu, chàng trai xa lạ này làm gì thế.

"Hội trưởng Mã kêu tôi đến trao đổi chuyện phẫu thuật, bây giờ là tình trạng gì rồi?" Trương Thác hỏi thẳng.

"Xin lỗi, cậu." Một bác sĩ trẻ vừa định lên tiếng đã bị nữ bác sĩ lớn. tuổi cắt ngang.

Nữ bác sĩ này cũng là hội viên của hiệp hội y học, từng gặp Trương Thác, nhìn thấy Trương Thác xuất hiện, bà ta rất kích động: "Tiểu sự phụ, không ngờ lại là cậu"

Thấy bác sĩ mổ chính kinh nghiệm phong phú tỏ vẻ kích động như thế, những bác sĩ trẻ tuổi này đều rất tò mò nhìn Trương Thác, bắt đầu suy đoán.

Trương Thác gật đầu: "Miêu tả tình trạng của người bệnh với tôi một chút."

Nữ bác sĩ hít sâu một hơi, nói: "Tình trạng bây giờ là người bệnh phải hoàn thành phẫu thuật trong vòng nhiều nhất là ba tiếng, khối u ác tính ở tim khiến thân thể người bệnh nóng lên, thiếu máu nghiêm trọng, liên tục ngất đi, tim đập chậm lại, tim trái có chức năng nhồi máu bị suy kiệt, màng tim tràn dịch, ép tim cấp tính, tình hình cực kỳ nguy hiểm"

Trương Thác nhíu mày, hỏi tiếp: "Tình trạng khối u thế nào?"

"Khối u bám lên tim, nối liền với một vài mạch máu, với tình trạng của người bệnh, chỉ không cẩn thận một chút, cho dù lệch không đến nửa milimet cũng có thể khiến xuất huyết nhiều, nguy hiểm đến tính mạng của người bệnh, cả bệnh viện đều không ai dám làm phẫu thuật thế này."

Đang lúc nói chuyện, Hội trưởng Mã đem tất cả ảnh lúc trước đã chụp vào.

Trương Thác nhận lấy ảnh nhìn mấy lần, nói thẳng với Hội trưởng Mã: "Chuẩn bị phẫu thuật, tôi sẽ mổ chính, tìm ba người giúp đỡ tôi, phải có kinh nghiệm phong phú. Quá trình phẫu thuật này phải nhanh, lúc mở lồng ngực, rất có thể sẽ khiến nhịp tim người bệnh ngừng đập đột ngột"

"Đã hiểu" Hội trưởng Mã không chỉ là hội trưởng của hội y học, còn là viện trưởng của bệnh viện này, lập tức dặn dò ba bác sĩ có kinh nghiệm mố chính phong phú trong phòng họp đến giúp đỡ Trương Thác.

Ba bác sĩ mổ chính phụ mổ cho một người trẻ tuổi? Tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên xảy ra ở Bệnh viện Nhân dân 1.

Những bác sĩ trẻ tuổi kia thấy Hội trưởng Mã nghe lời chàng trai trước mắt như vậy thì đều rất tò mò, rốt cuộc anh là ai.

Bây giờ người bệnh đang nằm trong phòng điều trị tích cực, khi Trương Thác quyết định phẫu thuật, người bệnh đã lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật.

Trương Thác hiểu rất rõ quy trình trước phẫu thuật, khử trùng, mặc đồ bảo vệ, đợi làm xong tất cả, anh dẫn theo ba bác sĩ bước vào phòng phẫu thuật. Vì độ khó của ca phẫu thuật lần này, Hội trưởng Mã cũng không ngăn cản mọi người đến quan sát học tập.

Trương Thác đi vào phòng phẫu thuật, vừa sắp xếp dụng cụ phẫu thuật vừa nói với người bệnh: "Hít sâu, cố hết sức thả lỏng, bây giờ cảm thấy thế nào?"

Một giọng nữ lộ sự đau đớn vang lên: "Trương... Trương Thác?"

Trương Thác đang sắp xếp lại dụng cụ phẫu thuật ngẩng đầu nhìn lên, người trên bàn phẫu thuật khiến anh chấn động.

"Milan! Cô... Trương Thác có thể nhìn thấy khuôn mặt của Milan vì đau đớn mà bắt đầu nhăn nhó. Cô gái bình thường ra vẻ lạc quan hào phóng này đang không ngừng run rẩy, thân thể lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.

"Trương Thác, tôi... tôi đau.." Milan cắn chặt răng, mồ hôi mướt trán, tóc cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp mà dính lại với nhau.

Trương Thác lấy một cái khăn ướt ra, lau mồ hôi trên trán giúp Milan, cố hết sức an ủi: "Không sao, không sao, chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi, sau khi tiêm thuốc mê, cô yên tâm ngủ một giấc, khi dậy rồi sẽ không sao nữa, biết chưa?"

Chương 176 Phẫu thuật thành công

"Tôi... tôi... tôi sợ.." Mắt Milan đỏ lên, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt sáng ngời.

Lúc trước, bác sĩ đã nói với Milan mức độ khó khăn của ca phẫu thuật này, từ lúc đó Milan đã cảm thấy sợ hãi, lại không biết nói với ai. Bây giờ nhìn thấy Trương Thác, cuối cùng nước mắt của cô cũng không kìm lại được mà tràn mi.

"Đừng sợ, không đau đầu, biết không, cô yên tâm ngủ một giấc đi." Trương Thác đặt một tay lên mặt Milan an ủi cô ấy, tay kia thì ra hiệu với bác sĩ đi vào cùng mình.

Bác sĩ kia hiểu ý, chuẩn bị thuốc mê, bắt đầu tiêm vào cho Milan.

Thuốc mê y dụng hiệu suất cao có thể nhanh chóng khiến người bệnh rơi vào trạng thái mê man.

Sau khi tiêm thuốc mê vào, thân thể run rẩy của Milan dần yên tĩnh lại, cơ thể căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng, cô cảm thấy mí mắt rất nặng, sau khi nhìn thấy Trương Thác kéo đồ bệnh của mình ra, cuối cùng cô cũng không nhịn được sự mệt mỏi kia nữa mà hôn mê.

"Dao phẫu thuật, bông gòn cầm máu!"

"Nhanh lên!"

"Nói số liệu cho tôi!"

Giọng của Trương Thác nhanh mà vững vàng, tốc độ của anh rất nhanh, nhưng mỗi bước đều rất ổn định.

"Không được, tiếp theo sẽ gần với tim rồi, máy móc không thấy rõ!" Một nữ bác sĩ lo lắng kêu lên.

Lúc làm phẫu thuật lồng ngực sợ nhất chính là máy móc không thể nhìn rõ, như vậy bác sĩ mổ chính rất khó biết tình trạng của người bệnh, không biết bắt đầu từ đâu.

"Không cần máy móc" Trương Thác tháo bao tay, tay anh đã khử trùng, không hề có vi khuẩn: "Bông gòn cầm máu, nhiều vào, cho tôi dao cắt, quan sát hô hấp của người bệnh"

"Mất máu quá nhiều! Hô hấp yếu ớt!" Bác sĩ nhìn số liệu trên máy móc, nhíu chặt mày.

Lần phẫu thuật này tổng cộng phải khắc phục hai cửa ải khó.

Thứ nhất, cắt bỏ khối u, khối u nối liền với trái tim, đồng thời còn gần mạch máu, trong quá trình cắt bỏ chỉ cần sơ ý một chút sẽ khiến người bệnh mất máu nhiều.

Thứ hai là mất máu trong quá trình mở lồng ngực, chức năng bơm máu của người bệnh giảm xuống, chỉ cần thời gian mở lồng ngực quá lâu, người bệnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nói tóm lại, đây là một cuộc phẫu thuật có độ khó cực kỳ cao cần kết hợp giữa tốc độ và sự tinh vi, gần như không ai dám nói mình chắc chắn có thể phẫu thuật thành công.

Dưới sự trợ giúp của máy móc, bác sĩ mổ chính có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong cơ thể người bệnh và tiến hành cắt bỏ khối u. Nhưng nếu khi máy móc cũng không thấy rõ tình trạng bên trong, cũng chỉ có thể dựa vào hai tay của bác sĩ.

Cảm nhận vị trí mạch máu gần với tim kia bằng xúc giác của bác sĩ, tiến hành cắt bỏ khối u. Độ khó thế này, ba nữ bác sĩ kinh nghiệm phong phú chỉ phụ mổ cho Trương Thác đều cảm thấy hết hồn, cho dù chênh lệch không đến nửa milimet cũng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Thác hít thở đều đặn, anh nhắm hai mắt lại, động tác trên tay vững vàng mà nhanh chóng.

Ngoài phòng phẫu thuật, mấy bác sĩ bao gồm Hội trưởng Mã đều đang nôn nóng chờ đợi.

Một tiếng bảy phút sau, đèn đỏ trên phòng phẫu thuật đổi thành màu xanh.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, mấy người Hội trưởng Mã lập tức xúm lai.

Một nữ bác sĩ có kinh nghiệm phong phú bước ra đầu tiên.

"Sao rồi?" Hội trưởng Mã lo lắng hỏi, mắt đầy lo lắng.

"Kỳ tích! Thật sự là kỳ tích! Khiến người ta không ngừng cảm thán, tôi tin, nếu cuộc phẫu thuật hôm nay có thể ghi chép lại, chắc chắn có thể ghi vào sử sách y học! Tay của cậu ta còn chính xác hơn cả máy móc tinh vi nhất, không hề lệch đi một chút nào! Phẫu thuật thành công!"

Bốn chữ cuối cùng khiến trước cửa phòng phẫu thuật vang lên một trận reo hò.

Trương Thác đi ra khỏi phòng phẫu thuật, lau mồ hôi, cười nói: "Hội trưởng Mã, cũng may không làm ông thất vọng."

"Tiểu sự phụ! Khâm phục! Tôi thật sự rất khâm phục!" Hội trưởng Mã kích động giơ ngón tay cái lên, làm một bác sĩ có kinh nghiệm phong phú, độ khó của lần phẫu thuật này, không cần phải làm, chỉ nghe thôi đã biết có bao nhiêu gay go, mà trong quá tình hành động thực tế vẫn sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Nhưng dù thế, Trương Thác vẫn có thể phẫu thuật thành công trong vòng một tiếng, Hội trưởng Mã không thể sánh bằng được!

Sau khi Milan tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên một giường bệnh sạch sẽ, cảm giác yếu ớt kéo tới, cả người Milan đều không có chút sức, cô chỉ có thể hơi xoay đầu, nhìn thấy Trương Thác đang ngồi bên giường mỉm cười nhìn mình.

"Tỉnh rồi? Khát nước không?" Trương Thác cầm lấy một ly nước ấm.

Khuôn mặt Milan tái nhợt, cô lắc đầu, miệng khẽ mở:

"Tôi khoẻ rồi sao?"

"Khoe rồi, cắt bỏ khối u thành công rồi, cô có muốn xem thử không? Nhìn cũng rất đáng yêu đấy." Trương Thác nói giỡn.

"Bỏ đi." Milan cố gắng nở nụ cười: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ chiều." Trương Thác phủi mông đứng dậy từ trên ghế bên cạnh giường bệnh: "Được, tỉnh là tốt rồi, bây giờ cô vẫn còn rất yếu, nghỉ ngơi nhiều một chút, tối nay tôi dẫn Ngữ Lam đến thăm cô. Cô nói cô xem, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với chúng tôi, mấy hôm rồi không gặp cô còn tưởng rằng cô mất tích ấy chứ."

"Đừng!" Milan lộ vẻ hoảng hốt: "Đừng nói với Ngữ Lam, tôi sợ cậu ấy lo lắng."

"Không sao, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, bây giờ cô chỉ mất máu quá nhiều nên hơi suy yếu thôi. Lúc tôi phẫu thuật đã khâu miệng vết thương nhỏ hết sức có thể, cô sẽ hồi phục rất nhanh. Tôi sẽ đi sắc thuốc cho cô, uống rồi nghỉ ngơi hai ngày là có thể xuống giường, cô ngủ thêm một lát đi."

Trương Thác để ly nước ấm kia xuống đầu giường của Milan, cắm ống hút vào ly: "Cố sức uống chút nước, nhắm mắt lại nằm một lát"

"Ừm" Milan gật đầu.

Trương Thác lại dặn dò mấy câu mấy chuyện phải chú ý, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Đợi Trương Thác đi rồi, Milan chậm chạp kéo đồ bệnh của mình ra, khi nhìn thấy miệng vết thương dài chừng bốn mươi centimet ở ngực trái, sắc mặt cô hơi mất tự nhiên.

Tuy nói giữa bác sĩ và người bệnh không phân biệt nam nữ, nhưng dù sao Milan cũng quen Trương Thác, khó tránh khỏi thấy hơi khó xử.

Sau khi Trương Thác rời khỏi phòng bệnh thì đi tìm Hội trưởng Mã trước, kêu ông ta đưa mấy loại dược liệu, lại mượn nồi cát sắc thuốc, làm xong tất cả mọi chuyện đã tới năm giờ rưỡi chiều.

Thừa dịp Lâm Ngữ Lam vẫn chưa tan làm, Trương Thác chạy đến chợ mua ít thuốc bổ, sau đó xách một con gà, cầm một túi đồ ăn lớn đến trước cổng Tập đoàn Lâm Thị.

Trên sofa nghỉ ngơi ở sảnh lớn lầu một của Lâm Thị, một chàng trai mặc âu phục, để tóc ngắn, vẻ ngoài anh tuấn hấp dẫn sự chú ý của Trương Thác.

Cái hấp dẫn Trương Thác không phải vẻ ngoài của chàng trai này, mà là khí chất của đối phương.

Chỉ liếc mắt một cái, Trương Thác có thể nhận ra người này chắc chắn là cao thủ, hơn nữa còn là tinh anh loại một.

Trương Thác quan sát một chút, theo tư thế ngồi và những hành động nhỏ của người này có thể nhìn ra, ít nhất có cùng thực lực với tiểu đội trưởng Kim Hâm kia của Lợi Nhẫn.

Một người như thế, đến Lâm Thị làm gì?

Chương 177 Nam Thiên

Vào lúc Trương Thác đang nghi ngờ, anh nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đi ra từ trong thang máy. Bất cứ khi nào cô xuất hiện cũng đều rực rỡ chói mắt như thế, vào khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, Trương Thác vô thức nở nụ cười.

cùng lúc đó, chàng trai ngồi trên sofa nghỉ ngơi cũng đứng dậy, sửa sang lại cúc áo âu phục rồi đi tới chỗ Lâm Ngữ Lam.

"Ngữ Lam, đã lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như thế" Giọng nói của chàng trai rất lớn, mang theo sự gợi cảm, khiến người ta nghe vào cảm thấy rất thoải mái.

"Nam Thiên, sao anh lại tới đây?" Lâm Ngữ Lam tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Được nghỉ phép, hôm nay vừa trở về đã muốn đi gặp em" Trong giọng nói của Nam Thiên không hề che giấu sự mến mộ.

phía sau Nam Thiên còn có một chàng trai đi theo, tuổi không khác Nam Thiên là mấy, tầm hơn hai mươi, anh ta lớn tiếng nói: "Cô Lâm, từ sau khi chị tới thăm đội, ngày nào Đội trưởng Nam của chúng em cũng nhớ chị, em lén lút nhìn thấy Đội trưởng Nam không ngừng nhìn ảnh của chị cười ngốc nghếch rất nhiều lần. Theo em thấy, chị mau xác định quan hệ với Đội trưởng Nam, làm chị dâu của tụi em đi, cũng tránh cho Đội trưởng Nam ngày ngày không ăn không uống"

"Tiểu Trần, nói cái gì đó!" Nam Thiên trách móc nhìn thoáng qua chàng trai sau lưng.

Chàng trai bị gọi là Tiểu Trần vội vàng che miệng, trong mắt lộ nét cười.

Nam Thiên lại nhìn Lâm Ngữ Lam: "Ngữ Lam, nếu không có chuyện gì buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, lần trước nghe nói Milan cũng về nước rồi, đã lâu chúng ta không gặp mặt nhau"

"Xin lỗi, đêm nay không có thời gian" Một giọng nói đột nhiên cắt ngang lời Nam Thiên, Trương Thác đi tới, vẻ mặt u ám: "Tối nay chúng tôi có việc"

"Anh là?" Nam Thiên nghi ngờ hỏi Trương Thác.

"Tự giới thiệu một chút, tôi là Trương Thác, chồng của Ngữ Lam" Trương Thác đi đến bên cạnh Lâm Ngữ Lam, cố ý tuyên bố: "Đã đăng ký kết hôn rồi"

Khuôn mặt đẹp trai của Nam Thiên hơi cứng đờ, khó tin nhìn Lâm Ngữ Lam: "Ngữ Lam, em kết hôn rồi?"

Lâm Ngữ Lam xấu hổ gật đầu: "Kết hôn rồi, nhưng chưa thông báo với ai cả"

"Cô Lâm, sao chị lại kết hôn chứ?" Tiểu Trần tỏ vẻ tức giận, phẫn nộ nhìn về phía Trương Thác: "Sao người này có thể bằng Đội trưởng Nam của chúng em được?"

Bây giờ, Nam Thiên mặc một bộ âu phục vừa người, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, đồng hồ Rolex trên tay đại biểu cho xuất thân xa xỉ của anh ta, đứng ở đó rực rỡ giống như một người mẫu đi show vậy.

Lại nhìn Trương Thác, âu phục trên người cũng tuỳ tiện mua, vừa mới phẫu thuật xong, cả đầu đầy mồ hôi, tóc cũng dính lại với nhau, có vẻ hơi lôi thôi, trong tay xách theo rau thơm và gà, nhìn qua cực kỳ giống người đàn ông của gia đình.

Chênh lệch hình tượng của hai người có thể nói là một trời một vực.

Nghe thấy lời của Tiểu Trần, Trương Thác lập tức thấy không vui, anh ngẩng đầu: "Nhóc con, cậu nói chuyện chú ý một chút, nếu không đừng trách tôi đánh cậu!"

"Đánh tôi?" Tiểu Trần cười khinh bỉ, vặn nắm đấm: "Được, anh tới thử đi, xem cuối cùng là ai đánh ai!"

"Tiểu Trần, được rồi!" Nam Thiên không vui quay đầu trừng Tiểu Trần, sau đó duỗi tay với Trương Thác: "Anh Trương, rất hân hạnh được gặp anh, tôi là Nam Thiên, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên với Ngữ Lam, cũng xem như thanh mai trúc mã"

"ồ" Trương Thác trợn ngược mắt, không để ý tới bàn tay duỗi ra của Nam Thiên: "Xin lỗi Nam gì đó nhé, tay tôi còn đang xách đồ ăn"

"Trương Thác." Lâm Ngữ Lam trách móc nhìn tháng qua Trương Thác, sau đó cười xin lỗi với Nam Thiên: "Xin lỗi, tính cách của anh ấy luôn như thế, hay nói chuyện không đâu, anh đừng trách"

"Không sao" Nam Thiên không thèm để ý rụt tay về: "Anh Trương thể này là người thẳng thắn, hôm nay cũng đúng lúc, hay là anh mời khách, cùng nhau ăn một bữa cơm"

Lâm Ngữ Lam cười nói: "Vẫn nên để tôi mời khách đi, ngày đầu tiên anh trở về, coi như tẩy trần cho anh"

"Đừng, hôm nay không có thời gian đi ăn cơm" Trương Thác lại cất tiếng.

Tiểu Trần đứng phía sau Nam Thiên lại không nhịn được lên tiếng: "Tôi nói nè họ Trương kia, anh đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt nhé, Đội trưởng Nam của tôi kêu anh đi theo là vì nể mặt cô Lâm, anh đừng có được nước lấn tới!" "Nói không có thời gian là không có thời gian, muốn hẹn thì hẹn vợ cậu đi, cút!" Trương Thác mất kiên nhẫn phất tay."Anh!" Trên mặt Tiểu Trần lộ vẻ tức giận, vừa muốn cãi lại đã bị Nam Thiên cắt ngang.

Nam Thiên cười mỉm: "Anh Trương, làm đàn ông không thể quá nhỏ mọn, tôi và Ngữ Lam là bạn bè nhiều năm như vậy, lại đã lâu không gặp, ăn một bữa cơm mà thôi, đừng nói anh không yên tâm với Ngữ Lam nhé?"

"Đội trưởng Nam, không phải tên này không yên tâm với cô Lâm, mà là không tin tưởng bản thân mình thì có. Anh xem anh ta như thế, mặc quần áo rẻ tiền, tóc rối như ổ gà, lôi tha lôi thôi, thứ gì vậy, phi!" Tiểu Trần khinh thường ra mặt."

"Nam Thiên, hôm nay chúng tôi thật sự có việc, không bằng hẹn hôm khác nhé" Lâm Ngữ Lam đột nhiên nói.

"Được, vậy hôm khác" Nam Thiên thấy Lâm Ngữ Lam đã nói thế cũng không kiên trì tiếp nữa: "Khoảng thời gian này anh đều ở Ngân Châu, có thể liên lạc bất cứ lúc nào"

"Được." Lâm Ngữ Lam gật đầu.

"Vậy tụi anh đi trước, hôm khác gặp nhé Ngữ Lam" Nam Thiên vẫy tay với Lâm Ngữ Lam, sửa sang lại quần áo, bước nhanh ra khỏi cửa lớn của Lâm Thị.

Tiểu Trần trừng Trương Thác một cái, làm động tác cắt cổ với anh, sau đó chạy nhanh ra ngoài đuổi theo Nam Thiên.

Đợi Nam Thiên và Tiểu Trần rời khỏi cửa, Lâm Ngữ Lam nhíu mày nhìn Trương Thác: "Có phải anh hơi quá đáng không, tôi và Nam Thiên chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không có gì ghê gớm đúng không?"

"Là thật sự không có thời gian, em mau về nhà hầm canh với anh, sau đó đi thăm Milan" Trương Thác cũng đi nhanh ra khỏi cửa lớn của Lâm Thị, bước tới bãi đỗ xe.

Lâm Ngữ Lam đuổi theo đến bãi đỗ xe, vừa mở cửa xe vừa nghi ngờ hỏi: "Thăm Milan?"

"Đúng" Trương Thác gật đầu: "Milan làm phẫu thuật tim, đang nằm ở bệnh viện đấy, hầm canh cho cô ấy để bổ máu"

Phẫu thuật tim!" Lâm Ngữ Lam nghe thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi: "Phẫu thuật tim cái gì, sao Milan không nói với tôi!"

"Khối u trái tim, cô ấy sợ em lo lắng nên không nói, nếu không phải phẫu thuật khó khăn, Hội trưởng Mã gọi điện thoại cho anh, anh cũng không biết chuyện này đâu" Trương Thác giải thích.

Lâm Ngữ Lam ngồi vào xe, lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ sao rồi?"

"Không sao, anh làm phẫu thuật cho cô ấy rồi, cắt bỏ toàn bộ khối u, bây giờ cô ấy chỉ suy yếu thôi, đợi vài ngày nữa vết thương khép lại sẽ có thể xuống giường".

Nghe Trương Thác nói thế, Lâm Ngữ Lam thở phào, cũng không trách Trương Thác nữa, so với đi thăm Milan, ăn cơm cùng Nam Thiên không quan trọng chút nào.

Trên đường lái xe, Lâm Ngữ Lam dừng xe lại trước một cái đèn giao thông, quay đầu nhìn Trương Thác: "À... tôi và Nam Thiên, không có gì đâu"

Chương 178 Nhà của anh?

"Hả?" Trương Thác khó hiểu hỏi, anh thật sự không ngờ Lâm Ngữ Lam sẽ nói ra một câu như vậy.

Anh nhìn về phía Lâm Ngữ Lam: "Em nói cái này với anh làm gì?"

"Chỉ là không muốn anh hiểu lầm" Đèn giao thông đổi màu, Lâm Ngữ Lam nhìn về phía trước, vừa lái xe vừa nói: "Nhà của Nam Thiên quen biết nhà tôi từ đời ông nội, lúc trước khi anh ta tham gia quân ngũ tôi đúng lúc bàn chuyện làm ăn ở đó, bèn đi thăm anh ta một lần. Người trong bộ đội của bọn họ đều thích chọc tôi với anh ta, thật ra tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Trương Thác gật đầu, không nói gì.

Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác như thế, cho rằng anh đang khó chịu, cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng thật ra, Trương Thác là đang ghen.

Về đến nhà, Lâm Ngữ Lam thay một bộ đồ thể thao sạch sẽ, lại sắp xếp một ít quần áo, đợi Trương Thác hầm canh xong thì cùng nhau chạy tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Lâm Ngữ Lam nhìn thấy Milan sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Cậu khóc cái gì" Milan thấy dáng vẻ hoa lệ ướt mưa của Lâm Ngữ Lam thì dở khóc dở cười.

Lâm Ngữ Lam trách móc: "Cô gái chết tiệt này, xảy ra chuyện lớn như thế cũng không nói với tớ, nếu không phải Trương Thác nói với tớ, có phải cậu định gạt tớ luôn không?"

Milan mỉm cười: "Nếu Trương Thác không biết chuyện này, tớ đã len lén đi đời luôn rồi, cậu làm gì có cơ hội tới đây dạy dỗ tớ chứ. Nói đến cùng, nếu hôm nay không có Trương Thác, có lẽ tớ đã xong rồi. Khi nãy bác sĩ nói với tớ độ khó phẫu thuật cực kỳ cao, cả bệnh viện. không có ai dám chắc chắn. Ngữ Lam, cậu ở bên Trương Thác thật đúng là nhặt được bảo bối rồi".

Nghe Milan nói thế, mặt Lâm Ngữ Lam đỏ lên, vô thức nhìn Trương Thác ở bên cạnh một cái. Trương Thác đang ngồi ở đó cẩn thận gọt một quả táo.

Trương Thác nấu bữa tối cho ba người, anh và Lâm Ngữ Lam ở lại bệnh viện ăn với Milan một bữa, Milan cũng khen tài nấu nướng của Trương Thác không dứt miệng.

"Trương Thác, đợi tôi khỏi bệnh rồi, anh dạy tôi nấu cơm được không?" Milan nhìn canh gà đã thấy đáy trong hộp giữ ấm, chưa đã thèm chép miệng.

"Được thôi, à người bạn tên Like kia của cô đi đâu rồi?"

"Tôi cũng sợ cô ấy biết chuyện này, lừa cô ấy đi du lịch rồi, hai ngày nữa cô nàng kia trở về mà biết, đoán chừng cũng mắng tôi một trận" Milan lắc lắc đầu.

"Mắng là phải!" Lâm Ngữ Lam vươn ngón tay ngón, chọc mạnh một cái lên đầu Milan: "Cậu nên nói cho bọn tớ biết chuyện này sớm hơn, đợi cậu khoẻ rồi, tớ nhất định phải trừng trị cậu!"

"Xi!" Milan trợn trắng mắt: "Đợi tớ khỏi rồi, chúng ta ai trừng trị ai còn chưa chắc đâu."

Lâm Ngữ Lam ở lại phòng bệnh trò chuyện với Milan rất lâu, đợi hai người tán gẫu xong, trời bên ngoài đã tối lại từ lâu.

"Được rồi Ngữ Lam, cậu và Trương Thác mau về đi, buổi tối đừng ở lại chỗ này" Milan nhìn thời gian, phất tay đuổi Lâm Ngữ Lam đi.

"Như vậy sao được." Lâm Ngữ Lam lắc đầu: "Buổi tối tớ phải ở lại chăm sóc cậu."

"Vẫn nên đi thôi, để cô ấy ở lại một mình cũng được" Trương Thác giải thích: "Tuy bây giờ Milan có chút suy yếu, nhưng hai tay hai chân vẫn có thể di chuyển, quan trọng nhất là nghỉ ngơi cho đủ. Chúng ta ở đây còn ảnh hưởng đến cô ấy nữa, ngày mai anh đến đưa cơm cho cô ấy, em không cần lo lắng đâu."

Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác cũng nói thế, chỉ có thể bỏ qua suy nghĩ ở lại qua đêm với Milan, dù sao Trương Thác cũng là người chuyên nghiệp về mặt này, cô dọn dẹp đồ đạc: "Vậy được, Milan, ngày mai tớ lại đến thăm cậu, cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tụi tớ."

"Ừm" Milan gật đầu, vẫy tay với Trương Thác và Lâm Ngữ Lam: "Hai người đi nhanh đi."

Đợi hai người đi rồi, sắc mặt Milan hơi phức tạp, lần này gặp Trương Thác, cô cứ cảm thấy hơi là lạ, vết thương bên ngực trái của mình cứ luôn nhắc nhở mình cái gì đó.

Ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy trạng thái của Milan không tệ, trái tim đang treo lên của Lâm Ngữ Lam cũng buông xuống: Trương Thác, thật sự cảm ơn anh, Milan là bạn tốt nhất của tôi, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên..."

"Cảm ơn anh làm gì?" Trương Thác ngắt lời Lâm Ngữ Lam: "Lần nào em cũng khách sáo như thế, dù nói thế nào, anh cũng là chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn của em, em đừng cứ treo câu cảm ơn lên miệng nữa"

Chồng hợp pháp?

Lúc Lâm Ngữ Lam nghe bốn chữ này thì lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Đúng thế, anh là chồng hợp pháp của mình, nếu nói về quan hệ, đương nhiên là hai người thân mật khăng khít nhất trên thế giới, vì sao mình còn khách sáo như vậy, là vì mình chưa từng đối xử với anh như một người chồng sao?

Đi đến trước xe, Lâm Ngữ Lam mới vừa lấy chìa khoá, suy nghĩ mấy giây lại để chìa khoá vào trong túi.

"Trương Thác, không lái xe nữa, chúng ta đi dạo đi."

"Được thôi" Trương Thác sao cũng được nên gật đầu.

Bây giờ là mười giờ đêm, trời rất tốt, cũng may điều kiện đèn đường của thành phố Ngân Châu cũng không tệ, lúc này đang còn mùa hè, liễu xanh rũ bóng, đi ở trên đường cảm thấy cực kỳ mát mẻ.

Lâm Ngữ Lam chắp tay sau lưng, đá một hòn đá nhỏ trước chân.

"Trương Thác, nhà của anh ở đâu vậy? Sao chưa từng nghe anh nhắc tới người trong nhà mình thế?" Lâm Ngữ Lam vờ như vô tình hỏi, vào lúc cô hỏi vấn đề này, đã chứng tỏ cô bắt đầu chủ động tìm hiểu người đàn ông này rồi.

"Nhà anh sao?" Trương Thác cười khẽ: "Ba và mẹ anh đã ly hôn từ lâu, ông ta không tồn tại trong trí nhớ của anh, mẹ anh mất năm anh mười bốn tuổi, cho nên em chưa từng nghe anh nhắc tới"

"A!" Lâm Ngữ Lam há to miệng, trong mắt tràn đầy áy náy: "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu."

"Không sao" Trương Thác không quan tâm phất tay: "Thời gian đã qua lâu như thế, anh cũng đã quen, cũng buông xuống rồi, lúc trước nhà anh ở đó"

Trương Thác đưa tay chỉ về phía xa: "Cái phố cổ đó, chỉ là bây giờ đã mất rồi, sau khi mẹ qua đời, anh đã chạy ra ngoài lang thang kiếm sống"

Lâm Ngữ Lam lặng im, tuy Trương Thác nói rất nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được gian khổ trong đó.

Một người mới mười bốn tuổi đã không cha không mẹ, không ai chăm sóc, một mình lang thang kiếm sống, cái này nói thì dễ, nhưng có bao nhiêu người làm được đâu chứ?

Trương Thác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có ánh trăng đang treo ở nơi đó, anh hít một hơi thật sâu: "Ông trời cũng công bằng, cướp đi của người ta cái gì sẽ cho người ta lại cái đó. Từ nhỏ anh đã không nơi nương tựa, không có một ngôi nhà ổn định, nhưng lại nhìn thấy rất nhiều sự thần kỳ của thế giới này, cũng có vài cuộc gặp gỡ đặc biệt. Nói tóm lại, anh cũng không có gì quá tiếc nuối, nếu nói chuyện tiếc nuối nhất, chính là không để mẹ thấy anh. cưới vợ"

Trương Thác nhe răng.

Vì câu nói của Trương Thác mà mặt Lâm Ngữ Lam càng đỏ hơn.

Hai người đi trên đường, Lâm Ngữ Lam chủ động nói đến những chủ đề khác, từ trước đến giờ cô chưa từng trò chuyện với Trương Thác như thế, đột nhiên phát hiện, anh có rất nhiều chủ đề chung với mình.

Chương 179 Vu oan

Hoa Hạ có câu, từ xưa Giang Nam sinh tài nữ.

Mặc dù Lâm Ngữ Lam không phải người Giang Nam, nhưng cô học đại học ở Giang Nam, khi đó đã thích cầm kỳ thư hoạ. Nếu không lúc đó Milan đã không nói khi lớn lên cô muốn tìm một người có hứng thú giống mình.

Hôm nay, Lâm Ngữ Lam tuỳ ý trò chuyện với Trương Thác, phát hiện Trương Thác đều hiểu rất rõ những sở thích của mình.

Mình nói về đàn, anh có thể nói ra được.

Mình nói tới tranh, anh càng lợi hại hơn.

Mình nói đến quyển "Thế giới bị thảm" của Vũ Quả, anh có thể nói ra lưu loát câu chữ bên trong.

Mình nói đến cờ, nói đến cờ tàn trên một quyển sách khó phá giải, Trương Thác có thể lập tức nói ra cách phá giải cờ tàn của mình.

Những chuyện này khiến Lâm Ngữ Lam cảm thấy bất ngờ, cũng cảm thấy vui vẻ, có bạn đời am hiểu chung đề tài là một chuyện rất khó.

Dọc theo đường đi, hai người tán gẫu rất vui vẻ.

Từ bệnh viện về nhà, nếu đi bộ, con đường gần nhất sẽ đi ngang qua công viên Trung Thanh. Mấy năm trước công viên này vẫn có không ít người đến, nhưng theo sự phát triển của mấy năm gần đây, phía nam thành phố mới xây một khu vui chơi, đương nhiên công viên Trung Thanh sẽ trở nên vắng vẻ, dần dần trở thành nơi đánh thái cực vào buổi sáng của người già, nơi nhảy quảng trường vào buổi tối của các bác gái.

Vắng thì có vắng, nhưng phong cảnh của công viên Trung Thanh vẫn rất tuyệt.

Cho dù bầu trời tối đen cũng có thể thấy rõ hoa cỏ tươi tốt trong vườn hoa.

Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đi ngang qua đây, đột nhiên, có tiếng kêu cứu vang lên từ ao sen bên cạnh công viên Trung Thanh, cực kỳ rõ ràng trong đêm tối.

Trương Thác và Lâm Ngữ Lam nghe thấy rõ là một người phụ nữ đang kêu cứu.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Trương Thác nhìn về phía ao sen, nơi đó có hai bóng đen, âm thanh truyền đến từ đó.

"Cứu mạng! Cứu mạng!" Giọng nói người phụ nữ đầy bất lực.

"Đi xem thử." Trương Thác kéo tay Lâm Ngữ Lam chạy qua bên kia, lúc sắp đến, nhờ ánh. trăng, có thể nhìn thấy một gã đàn ông đang đè một người phụ nữ dưới đất, tay bóp chặt cổ cô ta, khiến người phụ nữ không thể lên tiếng.

Khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng cả lên, duỗi tay về phía hai người Trương Thác tìm kiếm sự giúp đỡ.

Gã đàn ông đang bạo hành cũng nhìn thấy Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, gã ta cười khẩy một tiếng: "Nhóc con, tạo khuyên mày đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không ngay cả người phụ nữ bên cạnh mày tao cũng chơi luôn!"

Trương Thác nhìn qua, tên bạo hành vẫn chưa thực hiện được mục đích, quần áo của người phụ nữ dưới gã ta xem như đầy đủ, nhưng trên mặt có mấy vết bầm, có lẽ là bị gã đàn ông này đánh.

"Tôi khuyên anh mau cút đi" Trương Thác lạnh lùng cảnh cáo.

"Nhóc con, mày uy hiếp tao hả?" Gã đàn ông buông tay đang bóp lấy người phụ nữ ra, sờ tới sau eo, sau đó lấy ra một con dao găm chói loá: "Mày dám uy hiếp ông thêm một câu nữa xem?"

"Cút!"

"Chết đi!" Gã đàn ông vung dao găm muốn đâm mạnh lên người Trương Thác.

Đối mặt với gã đàn ông này, Trương Thác còn chẳng thèm nâng mắt lên, hơi nghiêng người, tránh khỏi một dao của đối phương, sau đó đá một cước lên lồng ngực gã đàn ông, khiến gã ta ngã lăn trên đất.

Gã đàn ông cong người như con tôm bị luộc chín, vẻ mặt đau đớn.

Vào lúc Trương Thác muốn thêm một cước khiến tên để tiện này tàn tật cả đời sau thì một ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mặt anh.

"Làm gì đấy! Đang làm gì đấy! Ngồi xổm xuống!"

Một tiếng thét chói tai vang lên.

Trương Thác nhìn thấy một chiếc xe bộ đội tuần tra chạy đến đây, ánh sáng mạnh chiếu tới từ trên xe.

Vừa thấy xe tuần tra, Trương Thác còn chưa nói gì, gã đàn ông nằm dưới đất đã lên tiếng trước: "Cứu mạng với! Cứu mạng với! Giết người rồi! Giết người rồi!"

Gã đàn ông vừa la, lập tức có mấy người đi xuống từ trên xe tuần tra, cầm gậy cảnh sát và tấm chắn chống bạo lực, vây quanh lấy Trương Thác ở bên này.

Trương Thác cười: "Hình như các vị hiểu lầm rồi, người này tấn công cô gái kia trước, tôi chỉ muốn cứu giúp mà thôi."

"Phải không?" Một người cầm tấm chắn hỏi người phụ nữ vừa kêu cứu kia.

"Không không!" Người phụ nữ bị đánh liên tục lắc đầu, chỉ tay vào Trương Thác: "Là anh ta! Tôi và ông xã đang tản bộ ở đây, anh ta đi qua muốn đánh ông xã tôi! Bắt anh ta, mau bắt anh ta đi!"

Thái độ của cô ả bị đánh khiến sắc mặt Trương Thác lập tức thay đổi, lại kết hợp với tốc độ xuất hiện của chiếc xe tuần tra này, lập tức hiểu ra mình bị người ta gài bẫy rồi.

Sắc mặt Lâm Ngữ Lam cũng trở nên cực kỳ khó coi, có ra sao cô cũng không ngờ cô ả mới được Trương Thác giúp đỡ khi nãy chợt quật ngược lại vu oan cho anh.

Mấy người cầm tấm chắn phòng chống bạo lực lập tức bao vây Trương Thác: "Còn gì để nói nữa không, đi!".

Trương Thác nhìn mấy người xung quanh, siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, gật đầu: "Được, tôi đi với các anh, nhưng chuyện này không liên quan đến bà xã của tôi."

Người cầm tấm chắn hỏi cô ả bị đánh: "Người phụ nữ này có ra tay không?"

Cô ả bị đánh lắc đầu: "Không có, cả quá trình đều là người đàn ông này đánh tôi và ông xã tôi"

Người cầm tấm chắn kia nhìn thoáng qua Lâm Ngữ Lam: "Người không liên quan nhanh chóng rời đi! Ai muốn ngăn cản người thi hành công vụ thì cũng bắt về luôn!"

"Các người cố ý vu oan, Trương Thác hoàn toàn không."

"Ngữ Lam!" Trương Thác hét to ngắt lời Lâm Ngữ Lam, anh lắc đầu với cô: "Giải thích với bọn họ cũng vô dụng, tìm luật sư đi"

Lúc Trương Thác nói chuyện vẫn luôn nháy mắt với Lâm Ngữ Lam.

Lâm Ngữ Lam cũng không phải người ngu dốt, lập tức hiểu ý của anh, nhìn một nam một nữ kia và những người đi xuống từ trên xe tuần tra này, hít một hơi thật sâu: "Được, bây giờ tôi lập tức đi tìm người"

Trương Thác gật đầu, an ủi: "Ừm, đừng lo lắng, bọn họ không làm gì được anh đâu."

"Bớt nói nhảm, đi!" Một người cầm tấm chắn đẩy Trương Thác lên xe tuần tra.

Lâm Ngữ Lam nhìn xe tuần tra rời đi, lập tức gọi điện thoại: "Luật sư Hồ, ông ở đâu!"

Trong một câu lạc bộ tư nhân của Ngân Châu.

Ninh Nhất Chu lắc lư rượu vang đỏ trong ly, nhìn tin tức mới nhận được trên điện thoại, nhếch miệng cười khẩy.

"Họ Trương à, anh ngông cuồng lắm ư? Tôi xem thử vào tay tôi rồi, anh lấy cái gì mà ngông cuồng!" Ninh Nhất Chu ngửa cổ uống sạch rượu vang đỏ trong ly, trả lời tin nhắn: "Nhốt người lại, ai cũng không cho gặp! Tiện thể tìm luật sư cho tôi."

Sau khi Lâm Ngữ Lam liên lạc được với luật sư Hồ thì lập tức dẫn ông ta đến Cục Cảnh sát thành phố, nói rõ mục đích.

Cảnh sát trực ban nghe thấy là bộ đội dẫn người đi cũng cảm thấy đau đầu.

"Cô à, chuyện của bộ đội, cảnh sát chúng tôi không lo được đâu."

"Nhân viên cảnh sát, theo tôi được biết, có lẽ bộ đội không có quyền bắt người, phải giao cho cơ quan địa phương xử lý mà nhỉ. Tôi hy vọng các anh liên lạc với bộ đội, tôi muốn gặp đương sự của mình" Luật sư Hồ lấy chứng nhận luật sư của mình ra.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-3072 )